Khói Bụi Hầm Tử Diệp

Khói Bụi Hầm Tử Diệp - Chương 10: Một Hồi Ân Oán




Buổi sáng thứ bảy sau khi tan học, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Nghê Tử đã thu dọn xong đồ đạc rồi cầm cặp sách rời đi, sợ rằng mình đến muộn một giây, Kiểm Từ sẽ bị người xấu bắt cóc.

Hà Mục Dương nhìn cô đi ra khỏi cửa lớp, sau đó chậm rãi đứng dậy đi sang lớp bên cạnh tìm Kiểm Diệc.

Kiểm Diệc vẫn đang chơi game.

Hà Mục Dương gõ bàn, giơ một chân lên đặt ở mép bàn đối diện, không ngờ lối đi lại tương đối rộng, vừa bước chân qua liền bước hụt suýt chút nữa thì ngã.

Cậu ta "Xì" một tiếng, không tin chuyện ma quỷ này, thế nào cũng phải câu lấy đối diện cái bàn không thể.

Kiểm Dịch tắt game, tháo tai nghe ném lên bàn học, liếc mắt nhìn Hà Mục Dương, đứng dậy ném một câu: "Sao còn chưa ngã chết?"

Hà Mục Dương chạy theo sau "Sao còn chưa ngã chết? Ngã chết thì tí nữa đánh nhau ai cổ vũ cậu?"

Trên hành lang, Nhiễm Thầm Hề đang đợi, vừa thấy họ thì vội vàng chạy tới "Kiểm ca."

Kiểm Dịch dừng lại nhìn cậu ta "Về nhà đi, đừng đi theo."

"Nhưng..."

"Đừng đi" Hà Mục Dương ôm bờ vai hắn, nói: "Cậu biết đánh nhau không? Bên kia ngẫu nhiên chọn một người ra cũng có thể đánh ngã cậu, đừng gây thêm phiền phức."

"Không phải" Nhiễm Thầm Hề cười nói: "Tớ chỉ là muốn hỏi, các cậu có thiếu dao, gậy gộc, nước uống không?"

Hà Mục Dương cười cắt ngang "Cậu mau về đi."

Nhiễm Thầm Hề do dự khuyên hai câu: "Hai cậu phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ gọi cho tớ, tớ lập tức kêu viện trợ, viện trợ rất lợi hại!"

Kiểm Diệc bỗng nhiên nói: "Nghiên Tầm?"

Nhiễm Thầm Hề nhìn cậu ngượng ngùng cười.

Kiểm Diệc vừa đi vừa nói: "Đừng liên lụy người khác vào chuyện này, tớ có thể giải quyết."

Hà Mục Dương vỗ vỗ vai Nhiễm Thầm Hề "Mau về nhà, đừng đi đâu hết."

...

Sau khi Nghê Tử đi ra, xa xa thấy Kiểm Từ đang nằm trên cánh cổng sắt, nhìn vào bên trong qua lan can sắt.

Cô bé nhìn thấy Nghê Tử lập tức xoay người, chạy vào —— "Chị Nghê Tử!"

Nghê Tử ngăn cô bé lại, hỏi: "Đang đợi anh em sao?"

Kiểm Từ "Dạ".

"Anh em có chút việc, anh ấy nhờ chị đưa em về nhà." Nghê Tử nói xong, cảm thấy lời này giống như một kẻ buôn người đang dụ dỗ trẻ con?

"Anh em có nói anh ấy làm gì không?" Kiểm Từ có chút mất mát, có lẽ đang mong được về nhà với anh trai mình vào thứ bảy

"Cái này anh ấy không có nói cho chị." Nghê Tử cứng họng, bởi vì lúc đó cô cũng quên hỏi, sau này nghĩ lại cô cũng không dám hỏi "Em có đói không? Chị dẫn em đi ăn?"

Kiểm Từ cũng rất ngoan, gật đầu.

Nghê Tử nắm tay bé, vừa mới hỏi em muốn ăn gì, thì bỗng nhiên đằng sau có một bàn tay đặt lên vai cô, rồi hỏi: "Em gái cậu?"

Cô quay đầu nhìn: "Đừng nhân cơ hội mắng chửi người khác, có chuyện gì thì nói chuyện văn minh."

Mạnh Bạch khom lưng nhìn Kiểm Từ "Lớn lên đẹp như vậy, không giống em gái cậu."

Nghê Tử vuốt đầu Kiểm Từ, nói: "Là em gái tớ nhưng không phải ruột thịt."

...

Nghê Tử dẫn Kiểm Từ đến khu phố thương mại gần trường ăn, lúc này rất đông người, muốn tìm một chỗ ngồi ăn cũng không dễ dàng chút nào.

Cô hỏi: "Tiểu Từ em muốn ăn gì?"

Kiểm Từ nói: "Em suy nghĩ đã."

"Cậu với Kiểm Diệc thông đồng khi nào?" Mạnh Bạch hung hăng liếc cô một cái "Cậu ta có thể yên tâm đem em gái cho cậu?"

"Tớ với cậu ấy không có thông đồng, còn nữa" Nghê Tử đặc biệt nhắc nhở: "Tớ đang vào vai người chính nghĩa, tuyệt đối đáng tin cậy, độ chắc chắn cao."

"Chị, em nghĩ ra rồi" Kiểm Từ ngẩng đầu nói: "Em muốn ăn bánh bao."

Nghê Tử nhìn quanh, quả nhiên cách đó không xa có một quán, nhưng mà thời gian này nhiều đang người ăn nên không biết có chỗ không.

Không ngoài dự đoán, quán bánh đã hết chỗ.

Nghê Tử nắm tay Kiểm Từ chuẩn bị rời đi, bà chủ bên trong vội vàng chạy ra gọi lại.

"Các con muốn ăn gì? Trên lầu còn chỗ." Bà chủ đeo khăn quàng cổ, trong tay cầm giẻ lau còn chưa kịp bỏ xuống.

Mạnh Bạch cười nói: "Bà chủ, công việc làm ăn phát đạt như vậy mà trên lầu còn chỗ sao."

Bà chủ cười rạng rỡ "Không thể nói là phát đạt, ngày thường nhiều học sinh đến ủng hộ, lên trên lầu đi, dì dẫn các con đi lên."

Tầng trên nhìn sạch sẽ hơn tầng dưới, có lẽ ngày thường không có nhiều người ăn ở đây, bàn ghế nhìn còn khá mới.

Nghê Tử cầm thực đơn, căn cứ vào tình huống ăn thịt nướng trước kia suy đoán khẩu vị Kiểm Từ không thể khinh thường.

Kiểm Từ nói: "Em muốn ăn bánh tỏi tây, bánh bao nhân thịt cừu."

Nghê Tử suy nghĩ một chút nói: "Vậy lấy hai bánh tỏi tây, em có muốn lấy hai cái bánh bao nhân thịt cừu không."

Mạnh Bạch hiển nhiên sửng sốt trước quyết định của cô "Cậu muốn làm con bé no chết hả? Cơ thế con bé có thể ăn bốn cái bánh sao?"

Nghê Tử đưa thực đơn cho Mạnh Bạch "Ăn không hết có thể đóng gói mang về."

Mạnh Bạch dứt khoát không nhìn, nói: "Tớ cũng hai cái bánh bao nhân thịt cừu."

Hôm nay trời khá nóng, nhưng rất may là máy lạnh đã được bật.

Tiểu Kiểm Từ có vẻ đang có tâm trạng tốt, vẫn luôn bận rộn rót trà cho hai người họ.

Khi bánh được mang lên, Nghê Tử cuối cũng hiểu tại sao ở đây lại đông khách như vậy, bởi vì nó thực sự rất ngon, chỉ cần cắn một miếng là đã thấy đầy thịt rồi, ngày thường cô ngại đông người nên không đến, thiếu chút nữa bỏ lỡ cả thế giới rồi.

Bà chủ đi tới nói: "Thật xin lỗi, canh đã hết, những đã nấu lại các con có chờ được không?"

Nghê Tử có thể đợi thêm nữa, nhưng Kiểm Từ không thể đợi, thấy cô bé mồ hôi nhễ nhại, có lẽ đang rất khát nước.

Cô nói: "Vậy lấy trước cho con vài chai đồ uống trước được không ạ?"

Bà chủ cười gượng nói: "Đồ uống...Cũng hết rồi."

Cuối cùng Nghê Tử chỉ có thể ra ngoài mua.

Đã gần một giờ rưỡi, tìm chỗ ăn mất nửa tiếng đồng hồ, bây giờ người bên ngoài cũng tán đi không ít.

Khi đi ngang qua một tiệm mì, cô bắt gặp một người ở bên trong đi ra.

Có chút việc bận?

Kiểm Diệc ở lối vào của quán, xoay người liền thấy cô, vì vậy cậu nheo mắt hỏi: "Tiểu Từ đâu?"

Nghê Tử nói: "Em muốn ăn bánh bao, giờ đang ở trong quán, bạn của tớ đang ngồi với em ấy, tớ ra ngoài mua đồ uống cho em ấy."

Cậu không phải có việc bận sao? Sao lại ngồi ở quán mì?

Hà Mục Dương ăn xong đi ra, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu hồng, thấy Nghê Tử, cười nói: "Tính thêm một người chiến hữu sao?"

Kiểm Diệc cũng không nhiều lời, quay lưng bỏ đi.

Hà Mục Dương nhìn Nghê Tử vung tay lên "Gặp lại sau."

Nghê Tử không nói nên lời, im lặng nhìn theo sau bọn họ.

Hà Mục Dương quay đầu nhìn, hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Kiểm Diệc cũng nhìn theo, dùng ánh mắt cùng hỏi.

Nghê Tử chỉ vào phía trước, nói: "Tớ qua bên kia mua đồ uống."

Kiểm Diệc nhìn lại phía trước, sau đó quay lại nói: "Cậu đứng đây chờ, tôi đi mua."

Nghê Tử: "..."

Hà Mục Dương nhìn bóng lưng của Kiểm Diệc, cười cười, bước hai bước đến gần Nghê Tử, vẻ mặt ý tứ sâu xa hỏi —— "Bánh bao ăn có ngon không?"

Nghê Tử băn khoăn không biết diễn tả như thế nào, ăn ngon không? Ăn ngon đã không đủ để hình dung.

Cô nói: "Ngon đến nỗi cái bụng có thể nhét thêm hai cái nữa."

Trong khi nói chuyện, Kiểm Diệc đã mua xong đồ uống, ba chai.

Nghê Tử vươn tay ôm lấy, lớn tiếng nói: "Cảm ơn!"

...

Bởi vì cô cảm thấy chính mình hơi túng, muốn hào phóng! Muốn chính nghĩa lẫm liệt!

Cô cầm ba chai đồ uống định quay về quán bánh bao vừa xoay người lại, phát hiện sau lưng có ba người... Lưu manh? Không đúng, lưu manh cũng không mặc đồng phục?

Cô nhìn ra phía sau, bên kia cũng có ba người đang đứng.

Tiền hậu giáp kích?

Ngô Phong nhếch miệng cười kiêu ngạo "Kiểm Diệc, đánh nhau còn mang theo gái? Định lát nữa đánh không lại dùng chiêu mỹ nhân kế à?"

Kiểm Diệc khóe môi căng thẳng, vẫn mang theo vẻ lạnh lùng "Không vội, thời gian còn chưa tới, đem người của mày đi ra bày trận trước đi, chờ tao tới phá trận."

Ngô Phong thu lại tươi cười, cười lạnh: "Hôm nay một đứa cũng đừng hòng chạy, con kia cũng phải đi theo!"

Hà Mục Dương cười nói: "Ngô Phong, đừng quên không liên lụy người vô tội."

Ngô Phong cười quỷ dị "Tao không động thủ với con gái, tao chỉ muốn cho nó mở mang tầm mắt."

Nghê Tử thấy trong lòng dường như có hai con ngựa bùn cỏ.

Cô khẽ cắn môi nói: "Tớ là một con mọt sách, chỉ biết đọc sách, không muốn mở rộng tầm mắt."

"..."

Ngô Phong không còn cười nữa "Bớt nói nhảm! Kêu mày đi thì phải đi!"

Kiểm Diệc mỉm cười "Được, để cậu ấy đi theo."

Này đi dữ nhiều lành ít đó!!

Nghê Tử lập tức giơ tay kháng nghị: "Đương nhiên không được! Tớ không muốn đi theo! Tớ với các cậu lại không quen!"

Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cô cũng âm thầm hỗ trợ gọi điện thoại tìm cảnh sát gì đó.

Ngô Phong lấy gậy gỗ trong tay chỉ về phía cô nói: "Không quen thì sao nó lại mua đồ uống cho mày? Đã thế còn mua ba chai? Có quen hay không đều phải đi theo!"

Sau đó, Nghê Tử đi theo, cùng ba chai đồ uống —— cô, Kiểm Dịch, Hà Mục Dương, mỗi người một chai uống.

Vừa đến con hẻm đó, ánh đèn trong hẻm vẫn chưa sáng rõ, hai đoàn người chiếm cứ một phía, không khí vô cùng căng thẳng, kkhông khí như đông cứng lại, trên mặt ai cũng không có một nụ cười, cho đến khi —— "Đung đưa ~ đứng dậy ~ chèo ~// thuyền nhỏ đẩy ~ sóng vỗ~ sóng ~"

Nghê Tử nhanh chóng trả lời điện thoại —— "Alo."

Mạnh Bạch —— "Cậu mua nước gì mà lâu vậy, cầu vừa đi thì canh cung vừa được mang lên đấy!"

Nghê Tử —— "Vậy uống canh trước đi, tớ có chút việc."

Mạnh Bạch —— "Tớ còn không biết sao? Đương nhiên lựa chọn uống canh trước rồi! Cậu đi mua đồ uống mà cứ như người mất tích, đến Bắc Mỹ mua hay gì?"

Nghê Tử —— "Cậu nhớ để lại cho tớ một chén canh nha."

Ngô Phong cảm thấy uy nghiêm của mình bị tổn hại, tức giận hét lên: "Để lại chén canh làm gì! Đến đây đánh nhau còn đòi uống canh? Còn đòi để lại một chén?"

Nghê Tử đành phải cúp máy, yên lặng uống một ngụm nước.

Món canh đó phải rất ngon.

Sau khi cô uống xong đồ uống, vừa nhấc đầu liền thấy Kiểm Diệc lộ ra vẻ mặt lẫn lộn cảm xúc ngổn ngang nhìn cô.

Biểu tình này so với ngày thường quatr thật vô cùng phong phú.

Kiểm Diệcđột nhiên duỗi tay ra nắm chặt cổ tay cô.

Thật kỳ lạ là người này thường có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lòng bàn tay lại rất ấm áp.

Sau cô lại nghĩ nghĩ, thời tiết hôm đó khá nóng.

Nghê Tử như là bị bỏng, toàn thân run rẩy, đồ uống trên tay rơi thẳng xuống, trái tim như không có trọng lượng rớt xuống dạ dày.

Kiểm Diệc kéo cô lại, đẩy cho Hà Mục Dương nói: "Bảo vệ cậu ấy."

Hà Mục Dương gật đầu, để cô đứng ở sau lưng mình.

Kiểm Diệc hơi nghiêng mặt, hạ giọng nói: "Đầu óc nhanh nhẹn một chút, hành sự tùy theo hoàn cảnh, có thể chạy liền chạy."

Lời này là nói với Nghê Tử.

Khi đi qua người cậu, xoang mũi cô ngửi được cổ mùi hương như có như không lưu lại.

Đó là mùi gì?

*Togetheredit03 có lời muốn nói: Truyện được hoàn năm 2018 nên nhạc chuông của Nghê Tử có lẽ cũng phát hành năm đó, bọn mình đã cố gắng tìm nhưng không ra =((

*Bánh tỏi tây