Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 72: Lật Ngược - Thế giới chỉ còn hai người (2)




Chương 72: Lật Ngược - Thế giới chỉ còn hai người (2)

Quang Trung liền hoá ma trảo thành ma đao xông tới t·ấn c·ông. Dương Hoàng như dã thú hình người không ngừng vồ vập tới đấm đá. Sức mạnh tích tụ của hắn không thể coi thường. Công thêm Khôi Đăng không ngừng khống chế khiến thây ma không thể tiếp tục biến đổi. Cuối cùng nó dừng lại trạng thái 3m, cả người dáng người ngoại trừ một số phần vẫn dáng thú như tay, đuôi.

“Mẹ kiếp. Tốc độ nó nhanh lên rồi.”

Ngay sau khi biến hoá xong, nó lập tức lao tới t·ấn c·ông họ. Tốc độ nó tăng gấp đôi, cộng thêm đôi chân thú khả năng bật nhảy rất mạnh đất lõm xuống, biến nó trở nên nguy hiểm hơn. Nó lao vào t·ấn c·ông Khôi Đăng, kẻ q·uấy r·ối nó nhiều nhất.

Khôi Đăng ngã người ra sau đồng thời cuộn xích vào tay đấm vào ngực nó bay ra. “Ui.. cứng quá.” Cảm nhận tê nhức truyền lại Khôi Đăng không khỏi nhăn mặt.

“Giữ chân nó lại Khôi Đăng.” Quang Trung lao lên cùng ma đao hư ảo. Khôi Đăng phóng xúc tua đen giữ nó lại khi nó muốn nhảy lên nhưng chỉ kịp giữ lấy một chân của nó. Nó quay lại chộp lấy ma đao, móng vuốt cài tứa máu Quang Trung.

Anh ấy lăn vòng trên đất, sau đấy đứng dậy mà bóp nát thạch tự hồi máu và trữ năng, phục hồi lại v·ết t·hương bản thân chậm rãi. Thây ma hăng máu lên khi thấy Quang Trung đổ máu, muốn lao vào cắn nuốt Quang Trung. Khôi Đăng phóng dây xích cuốn lấy tay nó, cộng thêm xúc tua đen cố gắng giữ chặt người nó nhất có thể.

“Dương Hoàng mau t·ấn c·ông.. Dương Hoàng…” Khôi Đăng hét lớn gọi Dương Hoàng, đáp lại là hắn cười đê tiện và giơ ngón giữa với cậu, sau đó hắn quay người tốc hết sức bỏ chạy. Ngay lúc này thay vì t·ấn c·ông hắn lựa chọn phản bội bỏ chạy. Khôi Đăng tức giận hét lớn. “Mẹ Thằng Chó..”

Lúc này cậu cũng không giữ được thây ma nữa rồi. Nó giật đứt các trói mình, nhưng thay vì t·ấn c·ông Quang Trung nó lại đuổi theo Dương Hoàng bằng tốc độ nhanh nhất của mình. Hoá thành vệt đen nguy hiểm mà áp sát Dương Hoàng. Một cước đá văng hắn ta về hướng cũ, bay dập đất mấy lần mới dừng lại. Hắn như món đồ gẫy vụn mà nằm dưới đấy.



“Cứu tao… làm ơn..” Hắn nhìn Khôi Đăng cầu cứu. Khôi Đăng tiến tới chỗ hắn ta, túm đầu hắn dậy đổ thứ gì đó vào miệng, rạch bụng hắn một vết dao lớn. Sau đấy ném hắn vào thây ma. Hắn sợ hãi mà hét lớn không ngừng.

“Loại phản bội chó c·hết như mày đéo ai dám cứu. Đi c·hết đi.”

Thây ma chụp lấy hắn, hai tay vươn rộng nắm hai đầu dùng sức kéo căng. Cuối cùng kéo đứt đôi hắn. Ruột gan nội tạng rơi xuống, máu chảy như suối. Thây ma hưởng thụ máu huyết nhỏ xuống miệng hắn. Tiếng cưới khoái lạc đáng sợ không ngừng kéo dài. Thậm chí hắn còn vùi đầu vào giữa hai phần mà hút, nhai ngấu nghiến như con chó đói. Bản năng thây ma không thể chối từ trước máu thịt tươi mát trong tay.

“Khôi Đăng, nhân lúc này t·ấn c·ông nó đi.” Quang Trung thập thụt bước tới bên cạnh. Khôi Đăng lắc đầu, ra hiệu hai người chờ. “Chờ một chút. Em vừa đổ thuốc độc vào Dương Hoàng. Độc ấy từ quái vật khác, hi vọng nó có tác dụng với con này.”

“Hả??” Quang Trung không hiểu nhưng anh lựa chọn tin tưởng Khôi Đăng, tay ôm lấy v·ết t·hương tuy kép lại nhưng vẫn đau âm ỉ. Lúc này Thây mà không còn hứng thú với đống thịt nữa, quay đầu nhìn hai người cười khì. Cộng thêm máu đỏ khắp người, cái đầu xoay ngược khiến nụ cười cảm giác gai tê người.

Nó lao vào t·ấn c·ông họ, nhưng dường như tốc độ của nó không nhanh như lúc nãy, tuy thế nó vẫn đủ nhanh để né tránh họ t·ấn c·ông. Chỉ chốc sau nó có biểu hiện lạ như hành động kì lạ, vung tay không dứt khoát nữa, miệng chảy dịch không ngừng.

“Đau quá… đau quá… Mẹ kiếp thằng khốn mày làm gì tao… Đau quá…aaaaaa” Cái đầu trước ngực không ngừng hét lớn đau khổ.

Mắt thấy con thây ma bắt đầu có biểu hiện khác thường, Khôi Đăng biết thành công rồi. “Tấn công lúc này anh ơi.” Khôi Đăng lao lên dẫn đầu, linh xà xích quấn lại thành chuỳ đập mạnh vào người nó. Nó chắn hai tay lại nhưng dường như chuỳ xích mạnh hơn tay nó, hai tay bị đập lõm vào. Nó lại muốn t·ấn c·ông nhưng cơ thể nó dường như chậm chạm lại.

Từ trên cao Quang Trung giáng ma đao xuống. Nó muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bị Khôi Đăng khoá xích lại không thể chạy. Tuy bị suy yếu nhưng nó né qua một bên, bất chấp hi sinh nửa trái b·ị c·hém rớt.



Nó hổn hễn nhìn hai người trước mặt, trước đấy bị nó vờn như mèo vờn chuột, chỉ chong chốc lát mà nó lại thành con mồi. Thật không thể chấp nhận được. Nó hét lớn lần nữa muốn phát tiết nhưng ma trảo xanh ẩn hiện trong không khí đã chém xuống mặt nó.

“Trả mày v·ết t·hương lúc nãy.” Quang Trung đắc ý nói, không ngừng quơ trảo t·ấn c·ông. Cả hai người họ tao lên kết liễu hắn nhưng….

Nó đứng thẳng người, ngay sau đó mặt trước ngực phun ra hàng loạt gai máu nhọn hoắc về phía họ. Hai người đành né chắn mà từ bỏ cơ hội này. Họ sơ xuất rồi, quên mất nó có thể phóng ra gai máu, chút xíu nữa họ b·ị b·ắn thành con nhìm.

“Không được dừng lại, t·ấn c·ông lúc này nếu không bị phản sát. Em trên anh dưới. ” Vừa đáp đất Khôi Đăng liền phóng dây xích đu lên trên không trung. Hai vệt đen thanh tao xuất hiện c·ướp đi thị giác của nó trong 5s. 5s có thể ngắn nhưng đủ để hai người họ tung đòn kết liễu. Lưỡi kiến trảm xuống như thiên phạt, ma đao ở dưới vung lên như quỷ trảm.

Cuối cùng nó b·ị c·hém làm 2 mảnh, đầu b·ị đ·âm xuyên. Lần nữa thu xích cũng là lúc kéo đầu nó rớt xuống lăn trên đất.

“Hộc hộc…” Cả hai người mệt mỏi ngã xụp xuống, tim đập liên tục. Bé Linh Đan biết đã ổn rồi liền nước mắt ngắn dài chạy đến ôm hai người họ, khóc không ra tiếng.

“Tuyệt vời lắm em trai.” Quang Trung nhấn like cho Khôi Đăng. “Thay đổi tình thế trong phút chốc chỉ có mình em làm được. Xuất sắc trao bằng lao động.”



“Hahaha. Em không thèm.” Khôi Đăng dù mệt nhưng vẫn đến đầu thây ma, tách ra lấy kết tinh dị thạch trong đấy. “Waoooo, xem này anh ơi. Đá thức tỉnh cấp 4.”

“Em hấp thu nó đi, em lên được cấp hai càng mạnh hơn…” Quang Trung không tranh dành với cậu, vì anh biết nếu không có Khôi Đăng thì chắc mình c·hết không kịp ngáp rồi. “Chỗ này không ở được rồi, mau đi thôi.”

“Từ từ đã…nó có hai đầu cơ mà. Biết đâu lại có cái nữa.” Khôi Đăng hào hứng bổ đầu còn lại ra, quả nhiên là có nhưng là một đá thức tỉnh cấp 1. Thấy nó cậu bỉu môi. “Phèn thế…..”

Trước khi đi cậu còn khắc lên người chúng nó cổ tự “Băng” khiến nó đông cứng lại thành tượng băng sau đó đập vụn. Không đợi Quang Trung thắc măc, Khôi Đăng giải thích luôn: “Để đề phòng nó tái sinh một lần nữa anh à. Với lại nếu để xác nó ở đây lỡ con nào ăn vào rồi tiến hoá tiếp thì sao. Phiền lắm.”

Khôi Đăng nhìn lại con đường nhóm họ đã đi, cảm giác mọi thứ như một cơn mộng vừa ào ào tạt qua vậy.

“Trời vừa mưa xong thì hai người Nhật Khương Bình An liền tạm biệt chúng ta, chỉ chốc sau Thuỳ Linh cũng biến mất. Rồi qua con thây ma lại chỉ còn hai người chúng ta… và bé Miu nữa.” Khôi Đăng vẫn chưa chấp nhận mọi thứ diễn ra nhanh như thế. “Ông trời ác với chúng ta quá.”

“Anh hiểu. Cảm giác đột ngột mất đi người bên cạnh thật khó chấp nhận.” Quang Trung ôm cậu, vô vổ an ủi cậu. Quang Trung mất đi vợ và con trai chỉ trong một lần, vừa ở cạnh bốn người họ không bao lâu thì chỉ còn một người còn sót lại.

Cảm giác sinh tử đột ngột như Nam Tào Bắc Đẩu gạch sổ sinh tử vậy, không ai biết trước được khi nào đến lượt mình, cũng như người bên cạnh. Hai người họ thật sự muốn khóc nhưng không thể. Linh Đan cảm nhận được cảm xúc hai người mà ôm lấy cổ hai người, toả ra đốm sáng như đom đóm thấm vào cả hai.

“Mama nói đẹp trai không được khóc. Hai người đừng buồn nữa nha~~.” Chất giọng ngọt ngào dễ thương khiến hai người họ mỉn cười, bất giác nước mắt họ chảy xuống nhẹ nhàng, như mất đi đè nén cảm xúc vậy, cứ vậy mà rơi nước mắt.

Dị năng của Linh Đan là [Đom đóm cổ động]. Tạo ra những con đom đóm giúp những người khác nhanh chóng hồi phục năng lượng và nâng cao cảm xúc tích cực cho người nhận. Chính vậy mà hai người có thể giải toả cảm xúc bị chèn ép của mình.

----

Lời tác giả:... nên nói gì đây??? 乁༼☯‿☯✿༽ㄏ