Chương 70: Vô Dụng Nhất Ở Đây
Sau sự kiện ấy, bốn người họ không còn chuyện với nhau nhiều, mỗi người một tâm trạng.
“Ây dô. Các người còn sống à???” Âm thanh khó nghe của Dương Hoàng xuất hiện sau thân cây. Hắn đi ra chặn đường họ, giả vờ ngó nghiêng tìm ai đó. “Hai thằng G kia c·hết rồi à??? Chia buồn với chung mày nha.. AHAHAHA.”
Cẩm Bích phía sau cũng cười phá lên theo. Cặp song sinh thì không dám cười, chỉ riêng Doãn Đức Hùng thì nhìn chằm vào hai người trước măt.
‘Thằng Dương Hoàng kia mới gia nhập nhóm một tuần thôi mà tại sao hắn và em ấy (chỉ Cẩm Bích) lại trở nên thân thiết với nhau thế?” Đức Hùng suy nghĩ. “Lẽ nào… thằng Khôi Đăng nói đúng??”
“Thằng chó.” Khôi Đăng bất ngờ phóng xích vào hắn. Nhưng có Cẩm Bích bên cạnh thì hắn dễ dàng cảm nhận được t·ấn c·ông của cậu mà né tránh.
“Vô ích thôi, loại phế vật đến giờ vẫn còn cấp 1 phải sống bám vào mấy đứa cấp 2 3 thì làm được gì? Hôm qua ăn hên doạ được em gái này thôi. Nhỉ Cẩm Bích?” Dương Hoàng chế giễu cậu, đồng thời bá vai Cẩm Bích. Doãn Đức Hùng phía sau đỏ mắt ghen tức nhưng không làm gì.
“…” Khôi Đăng không nói gì nhưng tay càng nắm chặt xích tức giận. Quang Trung vỗ vai ra hiệu cậu bình tĩnh.
“Khôi Đăng, bỏ đi, bọn nó không thể làm gì chúng ta đâu, nếu có thì đã ập vào đánh từ lúc đầu rồi. Chứ không phải là ở đấy đôi co.”
“…Ừm, anh nói đúng.” Khôi Đăng đồng ý. Dị năng của Dương Hoàng đủ khả năng lao vào xé xác họ rồi, không việc gì phải chờ họ như thế.
Dương Hoàng chậc lưỡi, nhìn Quang Trung muốn bẻ răng anh ta ra. “Thằng già lắm mồm.”
“Hừ, thằng tứ chi phát triển đê hèn.” Quang Trung đáp lại.
“Moẹ, già mồm vãi cức.” Lần này Dương Hoàng hắn nhăn mày khó chịu thật sự, ở bên Cẩm Bích trấn an. “Chúng mày khi nãy thu được cái gì từ con chó. Giao nó ra đây.”
“À… ra là muốn chặn đường hôi của. Đúng kiểu của bọn hèn.” Khôi Đăng giả vở che mũi, miệng khinh bỉ. “Thích thì bố thí cho này.”
Nói rồi cậu ném ra viên thoi xuống đất, nó lăn long lóc đến chân hắn. Nhìn thấy nó Dương Hoàng phẩn nộ. Không thể nào một con chó mạnh đến thế mà chỉ được một viên thoi rác rưởi như thế. Rõ ràng là cậu muốn xỉ nhục hắn mà.
“Mày…” Hắn lao lên như dã thú t·ấn c·ông nhóm Khôi Đăng. Cẩm Bích muốn lao lên cùng nhưng lại bị Đức Hùng giữ tay lại, mặt lạnh lùng nhìn cô. “Không cần em lên đâu, ở lại đây đi.”
“Anh… ừm, em không lên.” Cẩm Bích ả ta vội xà vào lòng Đức Hùng, vuốt ve má anh ta. “Nhưng mà em cũng muốn chiến lợi phẩm đó~~”
“Để anh ta làm được rồi.” Dương Hoàng lạnh lùng từ chối. “Em vẫn chia sẻ cảm nhận với anh ta sao? Nếu vậy cắt đi, không cần thiết. Giữ năng lượng tốt cho em.”
Cẩm Bích gật đầu, nhưng cô ta không hề cắt liên kết, giả vờ nhìn trận chiến nhưng ánh mắt lập tức thay đổi 180 độ. Khi nãy thắm thiết thì giờ lạnh lùng ghét bỏ. ‘Mẹ thằng vô dụng cứ huênh hoang.’
Dương Hoàng như con thú dữ vậy. Những cú đấm của hắn mạnh đến mức đập tan dây xích một lần. Khôi Đăng cũng không thua kém. Đu người trên không, tung xích bắn về phía hắn, thi thoảng còn phóng ra thạch tự vào hắn. Gia nhập cuộc chiến có thêm Quang Trung. Ma trảo của anh ta thấp thoáng liên tục v·a c·hạm Dương Hoàng nhưng kĩ năng phụ giúp tăng cường phòng thủ nên không xây xác bao nhiêu.
Cộng thêm được chia sẻ cảm nhận nguy hiểm mà hắn đoán được hướng t·ấn c·ông của họ mà phản lại. [Phát hiện điểm yếu] kích hoạt khiến cho Dương Hoàng nhận ra mình cần ưu tiên đánh vào đâu. Hắn vừa phải lại công kích vừa t·ấn c·ông vào đấy.
“Hử… cảm giác này..” Dương Hoàng nhìn Khôi Đăng tiến vào trạng thái thanh tao ấy nhưng lập tức cảm giác mắt mình bị che phủ bóng tối vậy. Không ngần ngại mà nhảy lùi về sau. Nhân lúc ấy Khôi Đăng đã lao tới gần hắn, cả Quang Trung cũng thế. Cả hai trái phải công kích khiến hắn chỉ có thể lấy tay che mặt chắn lại.
Hết thời gian bịt mắt, mở mắt ra là nắm đấm Quang Trung ngay thẳng mắt. Dựa vào cảm giác nguy hiểm mà muốn lách đầu ra nhưng… Khôi Đăng không cho phép. Xúc tua đen quấn chặt hắn lại.
“Mẹ lại mấy cái xúc tua này..” Cường ngạnh bứt ra nhưng đổi lấy bị đấm vào mặt. Tiếp đấy liên tục quyền cước vào người. Cuối cùng nắm đấm hai người bị hắn chụp lại
“Sơ xuất rồi.” Hắn tức giận cực độ. Vốn nghĩ rằng họ đánh với con chó có thắng thì cũng sẽ thắng thảm, không còn chút sức lực nào. Không ngờ hai người họ vẫn sung sức như thế. “Chúng mày còn không lên à??”
“Ây dà… đánh không lại liền gọi bồ nhí lên à? Kìa bồ nhí êy, mau lên với anh yêu nào.” Khôi Đăng cười cười mà vẫy tay với Cẩm Bích. “Tối qua còn “kịch chiến” lắm mà, sao giờ không lên giúp “anh iu” đi.” Khôi Đăng đưa ngón giữa qua lại giữa ngón trỏ ngón giữa còn lại. (Động tác gì mọi người thử nhé :v) “Như vậy này.”
Cẩm Bích đỏ mặt, nghiến răng nhìn Khôi Đăng, nhưng cô cảm giác nguy hiểm bên người mình. Ngước lên thấy gương mặt đen như đít nồi, nhăn như đít vịt của Đức Hoàng. Cô biết chuyện không ổn rồi.
Ngay lập tức cô ta bị Đức Hùng tát, dù cảm nhận được cái tát nhưng cô không né. Khôi Đăng có chút bất ngờ, suy nghĩ gì đấy.
“Con điếm, mày thật sự cắm sừng tao???” Đức Hùng túm cổ cô. thậm chí còn biết tay mình thành càng đao uy h·iếp. “Tao hi sinh bao nhiêu thứ vì mày mà mày dám làm điều này ư.”
Bốp. Dương Hoàng lao đến đấm bay Đức Hùng đi, tiện tay ôm lấy eo ả ta, sau đó…
“Nhìn anh đi, cùng cấp 2 mà thua kém người ta thế nào. Thậm chí còn phải dựa vào tôi để sống sót. Người như vậy tôi có thể yêu được sao.” Ả ta Cẩm Bích hôn môi Dương Hoàng, liếc nhìn Đức Hùng một cách khinh bỉ. Đức Hùng càng thêm phẫn nộ, thậm chí hai mắt xếch lên giận dữ, căng tơ máu.
“Mẹ mày con chó….” Hắn ta lao vào t·ấn c·ông ả ta bất chấp Dương Hoàng cản trở. Cuối cùng cặp gian phu gian phụ đấy cùng hợp lực đánh nam chính. Khôi Đăng đứng đằng xa mỉn cười như ý.
‘Hiệu quả hơn mình nghĩ.’ Khôi Đăng ra hiệu nhóm mình nhanh chóng chuồn thôi, vì với mỗi Doãn Đức Hùng sẽ không kéo dài được bao lâu. Chính vậy nên rời đi sớm. Dương Hoàng cũng nhận ra vấn đề, khi quay đầu lại đã thấy nhóm họ chạy một quãng đường rất xa rồi. Hắn ta dốc hết sức đuổi theo.
“Khôi Đăng…Có thể cho tôi dị thạch (ám chỉ đá trí tuệ từ con chó) đó không???” Thuỳ Linh vừa chạy vừa nói. Khôi Đăng không đáp lại mà dừng bước lại, quay đầu nhìn cô.
Thuỳ Linh mặt đối mặt với cậu ta, chậm dãi nói: “Cậu có khả năng chiến đấu rất tuyệt, thêm cả mớ kĩ năng hỗ trợ, còn biết cả cổ tự chế tạo. Chỉ nhiêu đó đủ để cậu có thể sống sót đến cột sáng. Anh Quang Trung có cũng có thể vừa chiến đấu vừa có thể chạy thật nhanh. Cả hai người đều không sợ trước lũ quái vật.”
“Nhưng riêng tôi thì khác.” Thuỳ Linh nắm chặt tay. “Dị năng của tôi quá rách nát, không có vải thì tôi chả thể làm gì, dù có thép hoá đi nữa thì so với móng vuốt thây ma hay côn trùng chả là gì. Kĩ năng t·ê l·iệt lại càng không có đất dùng.”
“Tôi là kẻ yếu nhất ở đây, vô dụng nhất ở đây. Công kích không được, chạy trốn cũng không, phòng thủ càng không. Tôi… không muốn là kẻ c·hết sớm…” Giọng cô ấy run lên, có lẽ những khuyết điểm này cô ấy nhịn quá lâu rồi nên khi thấy có một đá trí tuệ, lài là đá cấp 3 mà cô ấy không kìm lòng được. “Viên đá ấy chắc chắn sẽ cho tôi một kĩ năng thật mạnh mẽ mà sống sót. Vậy nên… xin cậu hãy đưa nó cho tôi.”
“… Dừng nói thế, năng lực của cô rất tốt mà.” Khôi Đăng dù không muốn công nhận nhưng đấy là sự thật. “Xin lỗi.. tôi không thể đưa nó cho cô được.”
“Tại…tại sao chứ?? Tôi đã nói là mình cần nó mà. Không ai khác cần nó hơn tôi.” Thuỳ Linh tức giận, cô đã xuống nước cầu xin mà anh ta vẫn từ chối như vậy ư. “Giao nó ra đây….”
Thuỳ Linh dừng lại khi thấy những bông tuyết rơi xuống xung quanh họ. “Cái này.. là tuyết ư??”
----- Lời tác giả than phiền:
Có chút thông báo nhỏ phía dưới nhắc nhở mọi người đó Ψ(☆w☆)Ψ
Cám ơn đóng góp của các bạn cho bộ truyện và cho tác giả.
Cảm ơn Huỳnh Văn Thuận đã đề cử. Cảm ơn 50 lượt cất giữ yeah hahaha