Chương 68 Lục Diễm Thi Cẩu
Nhã Quyên cùng Minh Long đang đấu tập với nhau. Trải qua những tháng ngày này nét mặt non nớt của Nhã Quyên có phần nào vơi bớt, hay nói cách khác gầy đi. Cô cũng học cách dùng đao để tự vệ.
“Được rồi, hôm nay đến dây thôi.” Minh Long dỡ lấn lưỡi đao, ra hiệu dừng lại. “Em hôm nay có vẻ không thoải mái nhỉ. Vung đao không ổn.”
“Ừm, không hiểu sao em thấy nhớ nhớ anh Khôi. Không biết anh ấy có sống tốt không.”
“…Chắc cậu ấy sẽ ổn thôi.” Minh Long nắm chặt tay, mặt nghiêm nghị trả lười. “Nếu lúc đấy có thể giúp nó tốt quá. Haixxx” Anh ta thở dài, dạo bước với Nhã Quyên về chỗ hạ trại.
Lúc này họ không biết Khôi Đăng đang chạy thục mạng. Quay lại 15 phút trước khi Quang Trung thấy bóng đen trong trời mưa. Họ vào thu dọn mọi thứ, sẵn sàng chiến đấu khi Cẩm Bích cảm nhận đấy là nguy hiểm.
Ngay lúc họ sẵn sàng thì bóng đen ấy biết mất. Cẩm Bích lập tức cảm nhận được nguy hiểm dang giáng xuống họ. Chưa kịp cảnh báo trần nhà liền sập đổ. Thật may là họ nấp sau khiêng chắn Nhật Khương. Bóng đen ấy ngạo nghễ đứng nhìn bọn họ.
Một con chó săn đen như mực, tứ chi săn chắc cường tráng. Cả người nó cao tận 3 mét. Hàm răng sắc nhọn ố vàng. Đặc biệt là mắt nó toả ra lửa xanh lục kì dị.
“Thây ma??? Không đúng. Nó là chó thật sao??” Nhật Khương ngạc nhiên. “Nhưng nếu là sinh vật sống thì nó thật lạ, có cái gì đó không đúng.”
“Cấp 2.. không là cấp 3.”
“Ngọn lửa ở mắt nó đáng sợ quá.” Diệu Vy sợ hãi nhìn mắt nó.
“Nó t·ấn c·ông bên trái.” Cẩm Bích phát báo hiệu cho bạn trai và Dương Hoàng, hai người nọ lập tức nhảy ra, đúng lúc con c·hó t·ấn c·ông bên trái họ. Nhìn sàn nhà bị nó dẵm ra một hố lớn đủ biết nó mạnh cỡ nào.
Nó thấy không trúng liền nhảy tới t·ấn c·ông bên Khôi Đăng. Bộ lông đen của nó thật sự rất mượt, khi chạy nhảy nó như hoá thành một vệt đen vậy. Nhật Khương lập tức dựng lên tường đất nhưng nó vẫn tông nát bước tường. Nhật Khương chặn nó nhưng vẫn bị nó đẩy lùi về sau. Anh ta nghiếng răng ráng hết sức tập trung hết sức lại chặn.
“Cút ngay.” Bình An từ đằng sau nhảy lên phóng gió xoáy vào nó nhưng không ngờ bị liền b·ị đ·ánh tan bởi đuôi nó. Bấy giờ họ mới để ý đuôi nó không hề có lớp lông mà hoàn toàn là xương. Đặc biệt khi nãy cái đuôi ấy đã kéo dài.
“Cái…” Bình An chưa kẹp ngạc nhiên đã thấy móng vuốt nó tới gần. Nó mượn khiên của Nhật Khương mà nhảy về phía cậu. Nhật Khương tức tốc đâm giáo vào nó. Tiếc là không kịp. Bình An được vải quấn lấy kéo lại nhưng vẫn bị móng vuốt nó xẹt qua ngực.
Bình An vội dùng hồi quang chữa trị. Quả thật khi nãy thật quá nguy hiểm. Tốc độ và sức mạnh của nó cúa nhanh mạnh đi. Chưa kể khả năng linh động nữa. Thật là một đối thủ nguy hiểm.
“Chạy khỏi nơi này ngay.” Khôi Đăng khi thấy nhóm Cẩm Bích bất chấp mưa chạy đi liền bảo nhóm mình chạy theo. Nên nhớ dị năng Cẩm Bích có thể cảm nhận nguy hiểm. thế nên ả ta kéo theo đồng bọn bỏ chạy trước, để lại họ chặn đường. Hai đứa trẻ song sinh cũng đã chạy trước họ.
“Gauuu.” Một tiếng sủa làm kinh động màn mưa, lấn áp tiếng mưa rơi. Tất cả như chạy chậm lại, đặc biệt những người ở gần như Nhật Khương càng không thể di chuyển.
Khôi Đăng thấy thế liền kéo anh ta ra. Mấy giây sau anh ta mới hoàng hồn lại mà chạy. Con chó lại hoá thành vệt đen chặn đầu nhóm Cẩm Bích. Ả ta không dám di chuyển, bởi ả cảm nhận là nếu nhóm họ di chuyển một chút thôi nó sẽ lao vào xực họ ngay.
“Đi lối khác” Khôi Đăng ra hiệu. Nhưng bất ngờ là con chó ấy lại có thể phu lửa xanh chặn đường họ.
“Tệ thật. Con này con quái chứ chó gì nữa.” BÌnh An cáu giận. Vừa mạnh vừa nhanh, lại có thể phun lửa ai độ lại nó chứ.
Bất giác nó ngẩn đầu nhìn về phía Linh Đan, ngọn lửa ở mắt càng bùng cháy hơn, đuôi xương vẩy mạnh đến hằn đất vết roi.
“Không lẽ…” Khôi Đăng cảm thấy không ổn khi nó nhìn vệ họ, ngay lập tức cậu hiểu ra nó muốn gì. Nó muốn ăn thịt Linh Đan như những côn trùng khác. Linh Đan bị ánh mắt nó doạ sợ run rẩy khép chặt vào lòng Quang Trung.
“C·hết tiệt. Nó muốn ăn thịt bé Miu.” Nhật Khương gằn giọng nói.
“Em… sẽ giữ chân nó, Quang Trung anh đưa bé đi ngay, tìm chỗ nào đó mà ẩn thân.” Hai vệt đen thanh tao lập tức xuất hiện trên má Khôi Đăng.
Họ không để ý Cẩm Bích nói gì đó với Dương Hoàng và Đức Hùng, hai người ấy liếc nhìn Linh Đan và gật đầu.
Khôi Đăng và Hắc Cẩu nhìn nhau, nó không động cậu không động. Cuối cùng hắc cẩu củng hành động trước. Nó lao lên như xe đua nguy hiểm, cùng lúc Khôi Đăng phóng dây xích và xúc tua vào nó. Quang Trung cũng lập tức bế Linh Đan đi.
Nhật Khương cầm Khiêng xông lên, mục đích không phải ngăn chặn mà là khiến nó chậm lại để Khôi Đăng có thể trói nó lại được. Bình An và Thuỳ Linh cũng phóng dị năng phụ giúp.
Nó mặc kệ tất cả t·ấn c·ông nhưng vẫn bị chậm lại khi đến gần. Cuối cùng khi cách họ 2 mét đã bị xúc tua giữ chặt chân và người lại. Sức vùng vẫy của nó thật mạnh, khiến Khôi Đăng không dám lơ là chế ngự. Khôi Đăng cảm nhận được rồi, nó không phải cấp 3 bình thường mà là tiệm cận cấp 4.
“C·hết đi.” Nhật Khương dùng hết sức vào ngọn giáo dâm vào sường nó. Phải đâm liên tục ba lầm mới có thể phá rách ra nó. Những lúc này hắc cẩu càng vùng vẫy mạnh hơn.
“Ự…mạnh quá.” Khôi Đăng nghiến răng cố rắng không để đứt xúc tua. Cuối cùng họ phá được lớp da nó, để lộ bên trong thịt cốt tối rửa xen lẫn chất dịch xanh đen bốc mùi h·ôi t·hối kinh khủng.
“Gào…” Nó gừ lên một tiếng rồi đột ngột vặn mình thành hình hình tròn đồng thời cắt đứt các xúc tua lẫn dây xích. Nó quay lại húc văng Nhật Khương vào gốc cây. BÌnh An vội chạy đến đỡ lấy nhưng cũng bị nó đập đuôi ngã sang một bên. Nó quay đầu nhìn Khôi Đăng đứng đó lau khoé miệng chảy máu. Có vẻ nó nhớ người này rồi.
Nó hất đầu nhảy về hướng bố con Quang Trung.
“Đừng hòng.” Khôi Đăng phóng dây xích cuốn lấy chân sau nó kéo lại, đồng thời điều khiển xúc tua trói lại, một số xúc tua khác bấu chặt mặt đất giữ mình lại. Hắc cẩu nổi điên mà quay lại phun lửa xanh vào cậu. Khôi Đăng quăng ra mấy viên thạch tư băng sương chặn lại.
Ngay thế giằng co Khôi Đăng cảm nhận thứ gì đó t·ấn c·ông mình, không phải là con chó gây nên. Không do dự mà cậu dùng nhẫn lục bảo dịch chuyển ra một đoạt.
“Doãn Đức Hùng mày làm gì? Mẹ mày điên à?” Khôi Đăng tức giận chửi con bọ trước mặt.
“Không nha, tao rất tỉnh là đằng khác.” Hắn cười nham hiểm. “Chỉ là muốn mày khổ một chút.” Hắn vung vung càng đao, cười nhảm. “Hôm qua mày uy thế lắm cơ mà, vậy giờ tao sẽ khiến mày phải trả giá gấp bội. Dám gây sự với tao đều không có kết quả tốt.”
Hắc cẩu một chân đập xuống vị trí hắn đứng nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nhảy sang một bên như thể biết trước. Sau đẩy một người một chó cùng hướng vào Khôi Đăng t·ấn c·ông. Liên tục chịu t·ấn c·ông từ càng đao vừa né tránh móng vuốt đôi khi lại là ngọn lửa. Tình thế cậu thật sự rất khó khăn.
“CON CHÓ CHÊT TIỆT. XEM TAO CÓ GÌ CHO MÀY NÀY.” Giọng Dương Hoàng hét lớn thu hút tất cà mọi người. Hắn ta xách tay Linh Đan giơ lên cao. Bé gái dau đớn chảy đẫm nước mắt nhưng vẫn không dám khóc lớn. Đến lúc này em vẫn hiểu chuyện đến thương vô cùng.
“Thằng chó khốn nạn. Mày bỏ em ấy xuống.” Khôi Đăng tức giận. Cậu nhìn ở đấy Quang Trung dang bị đè bẹp dưới đất, với tay vô vọng về phía Linh Đan, cả người đầy vết cháy lẫn ướt đẫm. Anh ấy dang bị Diệu Vy Ngọc Vy kiểm soát. Hai cô bé thấy ánh mắt Khôi Đăng liền cúi dầu không dám nhìn thẳng.
“Chị ơi…” Ngọc Vy nói nhỏ nhưng Diệu Vy lắc dầu không muốn nói. Cả hai thật sự rất ray dứt trong lòng. Tối qua còn dược anh ấy chữa trị, cho chỗ ngủ ấm áp mà giờ dây lại phản bội lại.
“Hai đứa….” Khôi Đăng nhìn sang Thuỳ Linh, lúc này cô cũng bị Cẩm Bích b·óp c·ổ. Tay cô ta hoá thành móng vuốt đâm chảy máu cổ Thuỳ Linh. Còn Nhật Khương đang bất động dưới đất, Bình An thì nén đau đứng lại.