Chương 40: Thăm dò
Bây giờ đã sắp tối, nhóm bọn họ đã đi một quãng đường rất xa sau hai ngày di chuyển.
“Xem ra thây ma ở trong này không còn bao nhiêu.”
“Thây ma trở nên ít nhưng côn trùng biến dị thì nhiều lên. Tránh vỏ dừa gặp vỏ dưa chứ có hay gì.” Hồng Anh cau có nói.
Quảng đường họ đi đã dần ít đi thây ma, thay vào đó những côn trùng biến dị dần nhiều hơn. Khi mới vào họ bất ngờ bị bầy ruồi bằng ngón tay t·ấn c·ông. Nếu không nhờ lửa từ Dương An và cổ tự ‘Đốt cháy’ Khôi Đăng vẽ ra trong lúc nguy cấp mới đuổi nó đi được. Tiếp sau đó thì bị kiến đỏ to bằng đốt ngón tay doạ kinh sợ bởi số lượng đồ sộ. Xui chỉ có Giang Nhi và Giang Nam b·ị t·hương. Mãi họ mới tìm được nơi an toàn để dừng chân.
“Nói gì thì nói, chúng ta đi tuyến đường an toàn lắm rồi. Dọc đường ngoài chúng thì không gặp con nào quá đáng sợ.” Đặng phúc gẩy gẩy que củi.
“Trí Dũng gánh team nhiều lên.” Minh Triệu cổ vũ Trí Dũng. Trí Dũng lên cấp 2 số lượng lần bói toán cũng tăng lên 10 lần một ngày, khả năng nhìn vận hạn cũng tốt lên. Có sự dẫn đường của Trí Dũng họ an toàn hơn rất nhiều.
“….” Trí Dũng không nói, trầm tư suy nghĩ. “Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ em không cân nổi đâu.”
Trí Dũng sâu bên trong là Jeong nhớ tới lời người thầy của hắn nói trước đây: “Ở trong dị điểm đó, côn trùng mới là nỗi sợ của nỗi sợ. Thế nên với thân phận mới tốt nhất nên tránh chúng đi, tránh được con gì thì tránh con đấy.”
Nhóm họ đã dựng lên những cột lửa xung quanh phòng ngừa côn trùng xâm nhập, nhưng đó chỉ là cách đối phó với côn trùng nhỏ mà thôi, những con lớn vẫn sẽ phải chiến đấu.
Nhóm thu gom vật liệu đã về. Công việc tạo v·ũ k·hí hay nấu nướng lại tiếp tục. Khôi Đăng cũng thay đổi loại cổ tự khắc lên cho phù hợp. Thanh Nguyệt thi thoảng mang đến cho cậu chút bánh kẹo ngọt hoặc vài đá thức tỉnh mà cô ấy tìm được, thay cho cám ơn vì đã giúp cô ấy thêm cổ tự. Mũi tên gió tuy lợi hại nhưng hao tổn năng lượng quá mức, dựa vào mũi tên này vẫn hơn.
‘Tuy ít nói nhưng tính ra vẫn có giáo dục.’ Khôi Đăng thầm nghĩ.
Thực chất Khôi Đăng không biết là do Thanh Nguyệt cảm thấy có chút áy náy khi để Khôi Đăng làm không công như thế, và để cậu giữ mắt đá nguy hiểm ấy.
Nói đến mắt đá, nó vẫn luôn ở trong túi cậu, chung với hũ tro của bác trai đó. Khôi Đăng đã thử nhìn thông tin của nó nhưng chỉ thu vài dòng thông tin ngắn ngủi.
[Mắt Đá. Vật phẩm k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Không đủ khả năng tìm hiểu.] Thế đấy. Chung quy lại là Khôi Đăng chưa đủ quyền năng tìm hiểu. Mọi người đang có xu hướng mạnh lên nhưng mỗi mình cậu vẫn dừng chân như thế, không có dấu hiệu nào sắp tăng cấp.
“Giang Nam và Tú cũng đã thành dị năng giả rồi. Dương An chắc vài hôm nữa là lên cấp 2 hoàn toàn.” Khôi Đăng nhìn họ thầm nghĩ “Cứ đà này sớm muộn cũng bị đuổi đi như manga mất, haha.”
Giang Nam [Thiết Quyền] biến hai tay thành sắt thép. Trần Thị Tú [Âm Vực Cao] tiếng hét có thể khiến người khác choáng váng, đau đớn.
Lúc này có con bọ cuốn chiếu to dài ở ngoài đống lửa họ để. Minh Triệu ra hiệu mọi người sãn sàng t·ấn c·ông. Họ nín thở nhìn nó. Thật may nó chỉ đi ngang qua không làm gì họ. Có vẻ không phải côn trùng nào cũng điên dại với sinh vật khác. Họ thở phào nhẹ nhỏm. Xem ra phải tăng cường lực lượng gác đêm rồi.
“Anh Khôi.” Trí Dũng giọng lạnh lùng mang thức ăn đến cho cậu. “Dừng tay ăn tối đi.”
“Ừm cám ơn em.” Mỗi lần thấy Nhã Quyên mang thức ăn đến cho Khôi Đăng là hắn ta tranh việc đưa cơm như thế đấy, tuy rằng nhiều lần cậu đã từ chối, gọi cậu là cậu ra ăn là được. Có thể xem như là ghen đi, không muốn người mình thích mang đồ cho con trai khác.
“Chẹp, như thanh niên mới biết yêu vậy.” Đặng Phúc một bên tăc lưỡi.
“Kệ đi. Làm thêm chút nữa tôi sẽ đi luyện tập riêng nhế.” Khôi Đăng đưa thìa cơm vào miệng, thêm chút nấm ăn kèm. “Cơm Lê Minh nấu vẫn ngon nhất.”
“Ừm ừm.”
---- dải phân cách thời gian -----
“Hêy~” Văn Hiền gọi Khôi Đăng khi cậu đang tập [Hoạ Ấn]. Khôi Đăng muốn mình có thể vẽ nhanh hơn nhưng đúng loại cổ tự hơn.
“Sao thế anh?”
“Có muốn đấu tập với tôi không?” Văn hiền đề nghị, nhưng lấy v·ũ k·hí ra luôn rồi, rõ ràng à ép buộc mà.
“Cũng được. Tới nào.” Khôi Đăng cũng tạo ra linh xà xích. Sau đấy cả hai lao vào tập luyện.
Văn Hiền t·ấn c·ông thì Khôi Đăng lùi tại đồng thời vung xích t·ấn c·ông. Xà xích như mưa mà giáng xuống khiến Văn Hiền dùng thương phải lùi lại. Khi trận roi dừng lại ngay sau đó là dây xích phóng thẳng vào mặt anh ta. Nhưng không có máu chảy chỉ có hình ảnh tan ra. Chỉ là phân thân của Văn Hiền mà thôi. Lúc này Văn Hiền đã ở đằng sau Khôi Đăng, một thương đâm thẳng nhưng bị dây xích giữ lại.
“Ăn gian quá ai lại dùng dị năng thế chứ.” Khôi Đăng mỉm cười.
“Cậu cũng dùng kĩ năng đấy thôi.”
“Khác mà, dây xích này là kĩ năng nhưng cũng là v·ũ k·hí mà. Anh đâu có dùng tay không đánh nhau đâu. Bằng chứng nè.” Khôi Đăng lắc lắc dây xích lắc cây thương theo.
“Hừ, coi chừng đấy.” Văn Hiền cười sau đấy buông bỏ thương mà dùng nắm đấm t·ấn c·ông. Cái này hơi bất ngờ nhưng Khôi Đăng vẫn né nguy hiểm được. Liền đó cậu lùi ra giữ khoảng cách. Một bóng đen giáng xuống đầu cậu. Một Văn Hiền khác đã ở đây rồi, chỉ chờ cơ hội t·ấn c·ông mà thôi.
Keng. Dây xích cuộn tròn thành khiên trên đầu, đỡ lấy nó. Đây là trò mà cậu học được khi vận dụng khả năng khống chế và từ nhân vật “Áo Giáp Vàng” chòm sao tiên nữ đấy.
“Ấy chà, hây phết nhưng mà giờ cậu hết khả năng dùng xích rồi.” Văn Hiền chỉ thương vào ngực Khôi Đăng. “Đa tạ đã nhường (Văn Hiền giả giọng nam khàn khàn lồng tiếng phim kiếm hiệp). Đánh nữa không?”
“Không, đánh thế thôi. Em thua rồi.” Khôi Đăng thu dây xích, Văn Hiền cũng thu lại phân thân. “Đánh nữa chỉ mệt Nhã Quyên phải chữa trị cho anh thôi. Haha.”
Văn Hiền không nói gì. Bất ngờ Văn Hiền tu·ng t·hương vào cậu khi cậu bỏ đi nhưng ngay tức khắc dây xích đã xuất hiện ngay cuống họng Văn Hiền. Dây xích quấn lấy thương lẫn người, tuy vậy nhìn kĩ không hề thít chặt. Chỉ một chút thôi là Văn Hiền phải c·ấp c·ứu liền. Khôi Đăng quay lại bĩu môi và giơ ngón giữa, thu lại dây xích lần nữa.
Văn hiến cũng không t·ấn c·ông nữa, quay về chỗ cắm trại.
----[Box chat]---
Hồng Anh đã gửi: [Sao rồi Văn Hiền?] kèm theo icon háo hức.
Văn Hiền đã gửi: [Thắng thảm. Cậu ta chưa tung hết sức, tôi cũng vậy.]
Minh Triệu đã gửi: [Thăm dò thế là tốt rồi.]
-----
Minh Long đưa chai nước trước mặt cậu khi câu sau khi quay lại lều, Khôi Đăng nhận lấy cám ơn.
“Hôm nào hai ta đấu tập nhé.” Minh Long nhìn chằm cậu, lời nói ra khiến Khôi Đăng đơ người.
“Em nữa.” Dương An hơ tay cũng muốn tham gia.
“Thôi cho tôi xin hai người. Hai người gần cấp 2 rồi tôi sao đấu lại.” Khôi Đăng từ chối, ngày gì mà mấy người họ muốn đấu tập với mình như vậy chứ.
“Chỉ sợ bọn tôi không phải là đối thủ của cậu thôi.” Minh Long bỉu môi đáp lại. “Minh Triệu tôi có thể đánh ngang tay nhưng câu thì tôi không chắc.”
“Phải đó, anh Khôi giấu nghề lắm.” Dương An đồng tình. “Mỗi dây xích của anh thôi cũng khiến em đau khổ rồi. Anh cái gì cũng hay, chỉ hay giấu nghề thôi.”
Khôi Đăng chán chả muốn nói, bỉu môi một cái như biểu thị phản đối. Nói Khôi Đăng giấu nghề cũng đúng, vì từ lúc nhập nhóm bình thường cậu không sử dụng hết kĩ năng nữa. Phương pháp sinh tồn số 2, tồn tại theo bầy đàn, ai cũng có năng lực nên cậu bắt đầu không dùng kĩ năng quá mức. Thậm chí kĩ năng [Đen đoạt mắt] gần như không sử dụng, Khôi Đăng biến nó thành quân bài chủ của mình.
Nhớ lúc nhận kĩ năng để bắt muỗi nhóm họ cũng không hoàn toàn biết kĩ năng ấy. Tạ Quyền có nói cho Minh Triệu cũng chỉ mơ hồ mà thôi. Nhắc đến Tạ Quyền giờ đây hắn ta rất ngoan ngoãn, thậm chí cực nghe lời Trí Dũng. Khôi Đăng từ nhìn bảng xanh của hắn nhằm xem có gì bất thưòng không, kết quả không gì thay đổi cả.
“Cũng có thể là do dị năng mình vẫn thấp.” Khôi Đăng rũ mắt buồn chút.
Ngay lúc này Trúc Tín lao vào lều họ, dáng vẻ gấp gáp.
“Mọi người mau ra ngoài đi. Ở ngoài có mấy kẻ lạ mặt trông hung dữ lắm.”