Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 37: Vài bí mật đáng sợ




Chương 37: Vài bí mật đáng sợ

Phạm Minh Triệu, Lý Thanh Nguyệt, Huỳnh Trí Dũng, Lữ Hồng Anh, Vũ Văn Hiền và Đặng Phúc, Đỗ Giang Nhi, Phùng Trúc Tín, Trần Bình là 9 dị năng giả như họ giới thiệu, Minh Triệu và Thanh Nguyệt là dị năng giả cấp 2 điều đó ai cũng biết. Nhưng mà tại sao lại dư 1 bảng xanh?

Nguyễn Xuân Thu?

[Nguyễn Xuân Thu, 29 tuổi, Sinh Lực (Cột đỏ) 7/10; Năng lượng (Cột xanh): 7/10. Cấp 1. Trạng Thái: bình thường. Sức mạnh: 0.4; Thể Lực: 0.3; Tốc độ: 0.3; Ma Lực: 0.8; Phòng thủ: 0.2; Tinh thần: 0.9. Dị năng: [Box Chat] có thể tạo ra một hộp thoại giữa nhiều người với nhau, chỉ những người được phép mới có thể tham gia box chat]

‘Nếu như là một di năng á·m s·át hay ẩn nấp sau lưng thì thật quá đáng sợ rồi. Là cô ta ẩn giấu hay… có ai đó chỉ đạo cô ta?’ Khôi Đăng ngoài mặt bình thường nhưng sâu trong tâm cảm thấy khó tin được. ‘Không, nếu thế Trí Dũng có thể tính ra không??? Hoặc là… biết nhưng lại giấu đi. Nhưng để là gì?’

Đặng Phúc thấy Khôi Đăng có chút lơ là quơ tay trước mặt ngắt quãng suy nghĩ Khôi Đăng lại. Khôi Đăng biểu thì mình không sao, hai người họ tiếp tục làm v·ũ k·hí. Lúc này Đặng Phúc đề nghị làm mũi tên và lưỡi thương cho Thanh nguyệt và Văn Hiền.

[Phúc gửi tin nhắn: @Nguyệt @Hiền đang làm v·ũ k·hí cho hai người, mau đến bồi bổ tui nào~~]

[Nguyệt gửi tin nhắn: *like*]

Không chỉ Xuân Thu mà ở Trí Dũng cũng có sự đặc biệt. Nhưng khi nãy cậu chỉ nhìn lướt qua, mọi sự tập trung sau đó dồn vào bảng xanh thứ 10 của Xuân Thu. Đến lúc nhìn lại thấy Trí Dũng mất điểm lạ rồi. ‘Lẽ nào do được buff???’

“Tui đi vệ sinh nha.” Khôi Đăng giả vờ đi vệ sinh rồi ghé qua nhóm Nhã Quyên, nhờ cô chuẩn bị buff cho mình. “Chị Nguyệt (nguyệt hơn tuổi Khôi Đăng) chị muốn thêm cổ tự nào không?” Có Thanh Nguyệt ở đấy không thể không giả vờ hỏi thăm.

“Gió xoáy và dây leo”

“Có muốn t·ê l·iệt không?”

“Được.” Thanh Nguyệt ngoài mặt lạnh còn khá ít nói, hoặc cô ta không muốn nói nhiều. Không sao cả, quan trọng là đã đạt được buff. Tương tự Khôi Đăng đi qua hỏi Việt Thanh, tiện có Trí Dũng ở đấy check lại một lần nữa. Quả nhiên có sự khác lạ.

Dưới bảng xanh của Huỳnh Trí Dũng còn một bảng thông tin đặc biệt khác, nền đen chữ trắng.



// FEI JEONG, 32 tuổi, Trạng thái: không ổn định. Tinh thần là 1.2. Dị năng: [Xuyên về quá khứ] Có thể xuyên không đến một thời gian nào đấy đã biết rõ ràng. Đã xuyên thành Huỳnh Trí Dũng.//

Ực. Khôi Đăng nuốt nước bọt khi thấy thông tin bí ẩn này. Xuyên về quá khứ? Xuyên thành Huỳnh Trí Dũng nghĩa là…Trí Dũng đ·ã c·hết? Đoạt xác ư? Một đoàn đội tưởng rằng bình thường không ngờ lại ẩn giấu vài bí mật đặc biệt đến thế. ‘Mình có nên nói cho những người kia khác không?’

Khôi Đăng về chỗ Đặng Phúc, bắt tay khắc cổ tự cho hai người, lòng vẫn suy nghĩ rối rắm. Kết quả một số mũi tên nhanh thất bại hơn trước, thấy thế liền lấy lý do mệt đi nghỉ.

Ở bên kia, Trí Dũng không hề biết ra bí mật mình đã bị phát hiện, hắn vẫn đang líu lo nói chuyện với Nhã Quyên. Minh Triệu liền đá hắn đi ngủ. Trước khi đi không quên nhắc hắn nhiệm vụ của mình.

Trong lều trại riêng, Trí Dũng cũng bày ra một vòng phép như khi nãy giúp Nhã Quyên, khác biệt về thành phần mà thôi. Hắn đang bói toán lần cuối trong ngày, như một đề phòng. Thật may đêm nay không có gì đặc biệt. Tuy thế họ vẫn phân công ca gác với nhau.

Lều nữ họ vẫn nói chuyện với nhau, khi nói đến người mình thích Nhã Quyên trở thành đối tượng bị hỏi nhiều nhất, cô bé cũng bẽn lẽm trả lời về Việt Thanh. Khi biết cô bé phải chia cắt với cậu ta bởi Trường Minh họ rất tức giận. Vì quá ồn ào mà bị người gác ca đấy là Đặng Phúc nhắc nhở.

Còn về phía Khôi Đăng lều trại. Dương An sau một ngày mệt nhọc đã chìm vào giấc ngủ. Minh Long chưa ngủ và vì sắp đến ca anh ta gác nên thức cùng với Khôi Đăng luôn. Khôi Đăng đang tập trung khắc cổ tự vào giáp ngực mà đã mua lần đầu, khắc luôn cho con dao mà Minh Long mới nhờ Đặng Phúc thay mới.

“Cậu thấy đội này thế nào?” Minh Long nói đủ cho 2 người nghe.

“Họ khá mạnh, phân công công thủ hỗ trợ khá tốt. Ai mạnh điểm nào sẽ tập trung phát huy điểm đó. Hơn thế nữa họ có một người biết trước tương lai. Gia nhập họ lợi nhiều hơn hại.” Khôi Đăng nhấn mặt biết trước tương lai nhưng Minh Long không để ý gì, chỉ cho là Khôi Đăng đang cường điệu sức mạnh Trí Dũng mà thôi.

“Ừ, đặc biệt là Minh Triệu và Thanh Nguyệt hai chủ lực một gần một xa. Anh cũng học được nhiều điều từ họ.”

“Thế tốt quá còn giề. Như em chắc sẽ trở thành hỗ trợ cho mọi người thôi.” Còn một chút nữa sẽ hoàn thành cổ tự.

“Anh nghĩ em không nên từ bỏ khả năng chiến đấu mà chuyển sang hỗ trợ. Em chiến đấu đâu kém ai. Còn năng lực của em…” Khôi Đăng ra hiệu im lặng, cậu đang tập chung vào nét cuối. Thành công ra cổ tự mới, ‘Ám điện’ cổ tự cấp một mới được khắc ghi. Khôi Đăng thở phù nhìn nó. Sử dụng 4 kĩ năng cùng lúc thật áp lực lên tinh thần.



“Em không có định từ bỏ chiến đấu.” Khôi Đăng đưa con dao ấy cho Minh Long, anh ta cảm ơn, yêu thích sợ con dao. “Dương An nó giúp em giác ngộ không thể luôn dựa vào người khác được. Mà em cũng không thích điều ấy.”

“Sẽ vất vả lắm đấy.”

“Chả sao cả, em vẫn luôn vất vả mà. Anh nên nghỉ ngơi đê.” Khôi Đăng vẫn không nói ra điều mình phát hiện ra cho những người còn lại. Còn quá sớm để khẳng định một kẻ xuyên về quá khứ với mục đích gì, liệu điều đó tốt hay xấu?

Thời gian trôi qua, đến ca gác của Khôi Đăng, ở ngoài đã có Thanh Nguyệt ngồi sẵn ở đấy.

“Chị dậy sớm thế? Mới có 4 rưỡi thôi mà.”

“Ừ, tầm này chuẩn bị thể dục là vừa.” Thanh nguyệt nói điều ấy như một thói quen. “Không khí lúc này trong lành nhất.”

“Chị dân thể dục nhỉ. Chả bù cho em, trước khi tận thế thì tối thức khuya, đôi khi là xuyên đêm. Chả bao giờ dậy sớm được. Haha”

“Ừm.” Không khí chìm vào tĩnh lặng, hai người này không thể nói chuyện quá lâu nhỉ. Được một lúc thì Lê Minh củng ra cùng.

“Trí Dũng đâu?”

“Ổng bảo tối nay không có chuyện gì nên nhờ em thay ca hộ.” Lê Minh rót cho ba người 3 ly nước ấm, từ tốn đáp. “Ừm, thằng lười đấy.” Thanh nguyệt chỉ nói ngắn gọn thế khiến Lê Minh đành cười trừ. Khôi Đăng ngồi không cũng không biết làm gì đành nói chuyện phiếm với Lê Minh.

“Tôi đi hóng gió đây.” Thanh Nguyệt đứng lên và lạnh lùng rời đi.

“Ông cũng muốn đi hóng gió luôn không? Tui ở đây canh cho.” Lê Minh dường như hiểu Khôi Đăng cũng muốn đi đâu đó.

“Không cần, tui sẽ xem sách.”

“Ôh, sách gì đó? Tui xem chung với.”



“Không cho xem được, sách này liên quan đến dị năng của tôi nên coi như là cơ mật đi.” Khôi Đăng từ chối, dù sao vẫn nên giữ chút bí mật cho bản thân. Hơn nữa sách này có cho họ cũng không thể đọc được, sẽ chỉ là quyển sách trắng mà thôi. Dương an nhã quyên từng thử đọc rồi nhưng không được. ‘Có lẽ đây là đặc quyền của người mua hàng đi.’

“Thật không? Ông làm tui tò mò quá nha.”

“Nè.” Khôi Đăng mở cho Lê Minh xem, qua thật trống trơn. Cậu ta thất vọng ngồi nhìn đống lửa, thấy Khôi Đăng chăm chú đọc quyển sách có vẻ như không phải cậu ta giấu gì mình. ‘Lẽ nào nó là đồ huyền bí?’

Nhìn những cổ tự cấp một mới lạ, Khôi Đăng ngứa tay muốn thử lắm nhưng tiếc là ở đây không có thứ gì chịu được. toàn bộ dao đều được Đặng Phúc cất đi rồi. “Ông có dao hay v·ũ k·hí nào không? Cho tôi mượn”

“Hả, à có con dao để phòng vệ này.” Lê Minh đưa con dao ngắn cho mượn, có vẻ là tác phẩm của Đặng phúc.

“Tôi mượn nó khắc cổ tự được không?”

“Được được chớ. Khắc cái nào mạnh thiệt mạnh cho tui nha.” Lê Minh vui sướng khi nghĩ đến mình có v·ũ k·hí khắc cổ tự. Vũ khí ấy thường những người kia mới sài thôi. “Nhưng mà.. tui là người thường chả sử dụng được đâu. Haizzz” Lê Minh chợt nhớ ra mình chưa phải dị năng giả, muốn dùng được phải có ma lực.

“Không sao cả, sớm muộn ông cũng trở thành dị năng giả thôi.” Khôi Đăng an ủi. “Ông thích cổ tự như thế nào?”

“ưmmmm. Có thể phóng ra điện hay gió cũng được.”

“Nghe như đũa phép ấy haha” Khôi Đăng đùa “nhưng không thể đâu. Cổ tự chỉ có thể phát huy năng lực của nó trong khoảng cách ngắn mà thôi, không thể phóng ra mấy thứ đó được. Đừng tưởng bở.”

“Chậc, tiếc vậy.”

“Không phóng điện bay xa được nhưng có thể giật tê tái lòng người nếu b·ị c·hém. Muốn hong?”

“Muốn muốn.” Lê Minh gật đầu lia lịa. Khôi đăng bắt tay vào khắc chữ. Với sức mạnh dị năng tinh thần cậu tập trung hơn bao giờ hết. Dường như lần khắc chữ này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. May mắn 1 lần thành công. Cổ tự ‘đ·iện g·iật’ đã được khắc ghi lên lưỡi dao.

“Điện giật” và “Ám điện” nghe có vẻ giống nhau nhưng cái trước là phóng điện ra giật kẻ khác mỗi khi truyền ma lực vào cổ tự sau đấy sẽ không thể dùng trong 1 thời gian hoặc bay màu, còn ám điện bản thân nó sẽ luôn truyền điện vào v·ũ k·hí trong suốt quá trình sử dụng cho đến khi dừng truyền ma lực hoặc cổ tự bay màu. Một cái bộc phá nhất thời, một cái bền bỉ dài lâu.