Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 143: Gặp mặt




Chương 143: Gặp mặt

Chưa đợi Đoàn Bá Long lên tiếng thì giọng vịt đực của Vũ Đại Hùng đã lên trước.

“Là bọn tôi đang ở với mấy bác này, nghe chị gọi như thế liền đi cùng luôn. Dù sao nó cũng có thể trở thành thây ma đột ngột t·ấn c·ông tất cả người ở đây.”

“Im cái mõm quạ của cậu lại.” Vân Nhi trừng mắt Vũ Đại Hùng, trong số ba người cô không thích nói chuyện với thằng cha này nhất. Vừa thô lỗ vừa tự phụ khiến cô nhiều lần tức c·hết. “Thằng bé chịu đựng virus đến tậy bây giờ mà cậu rủa nó như vậy à? Có còn nhân tính không đấy?”

Khôi Đăng cảm động nhẹ khi thấy Vân Nhi bảo vệ cậu như vậy. Ai nghe tin đối phương có virus đều chạy xa tám mét nói gì là bảo vệ, chỉ hận bản thân không liên quan.

Lữ Thuỵ Như Ý thở dài mệt mỏi, cái mõm này hại ba người họ không ít lần. Cô nhẹ nhàng hai tiếng chị nhi xem như chào hỏi. Khi nhìn thấy Khôi Đăng cô cảm thấy có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra ở đâu.

Lúc này Bá Long mới mở miệng, giọng khô khốc. “Là em cần mấy bác kiểm tra thây ma biến dị em mới mang về, sau đó đi cùng bác ấy bảo vệ luôn.”

Vân Nhi gật đầu đã biết. Mà lúc này Khôi Đăng đang được mấy vị nghiên cứu viên săm soi kiểm tra. May nắm là còn giữ được quần lót nếu không Khôi Đăng khóc không ra nước mắt. Có người cầm dao cạo lớp da trên tay cậu, trích máu ở hai nơi riêng biệt bắt đầu kiểm tra.

Mấy vị nghiên cứu viên ấy trao đổi với nhau, có chút cãi cọ vì kết quả, lâu lâu lại quay ra nhìn Khôi Đăng như kiểm tra xem mình có bỏ xót gì không.

Bản thân Khôi Đăng ngồi cạnh MinHo nhìn bọn họ tách ra như hai thế giới vậy cũng không nói gì. Chỉ mong bọn họ nhanh chóng xác nhận. Bất chợt cảm thấy ánh mắt ai đó nhìn mình chăm chú, cậu ngẩn đầu tìm kiếm ánh mắt ấy, bắt gặp Đoàn Bá Long đang nhìn mình. Khôi Đăng mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, anh ta liếc mắt chỗ khác coi như không thấy.

‘Mẹ thằng này…’ Trong lòng Khôi Đăng chửi hành động ngứa gan ấy.

Sau một hồi tranh luận cuối cùng nghiên cứu viên cũng xong, định đến gần cậu liền bị Bá Long cản lại cách xa một đoạn. Tuy Vũ Đại Hùng miệng hơi thô lỗ nhưng nói không sai, cũng nên đề phòng Khôi Đăng hoá thây ma cắn người. Nhất là những người ở đây là những nhà nghiên cứu quan trọng của cứ điêm.



“Khôi Đăng phải không? Cậu có thể thực hiện kĩ năng đó tại đây được không?” Giọng trung niên vang lên, Khôi Đăng chả biết ai nhưng cũng gật đầu.

Có một con thây ma cấp 0 được mang đến. Khôi Đăng đánh vỡ đầu nó trong sự khó hiểu của mọi người, sau đó bàn tay áp lên xác thây ma hấp thụ. Thây ma nhanh chóng hoá thành làn khói đen thấm vào người Khôi Đăng, vết thâm đen virus lan dần qua khửu tay.

“Nào đấm vào máy kiểm tra lực lượng này lại lần nữa.”

Đùng. Máy kiểm tra in dấu tay khá sâu. Nghiên cứu viên ghi chép lại đồng thời kiểm tra.

“Đúng là sự thật. Hoàn toàn tăng lên 5 lần sức mạnh.”

“Lại còn kìm giữ virus trong người mà tốc độ phát tác rất chậm.”

“Hừm… có thể dùng để nghiên cứu có giá trị rồi…”

Nghe những lời đó Khôi Đăng biết mình an toàn rồi.

“Lấy thêm chút máu với thịt đi còn nghiên cứu.”

“À rế??? Hưh??” Khôi Đăng mở to mắt nhìn bọn họ khi nghe bọn họ đòi lấy máu thịt mình, tưởng họ chỉ đùa ai ngờ thấy họ cầm dao mổ thật sự. Đám người nghiên cứu viên này thật ác quá mà. Xong xuôi bọn họ rút lui khỏi hiện trường như chưa từng tới.

Sau khi rút một lượng máu đen ở tay, cắt thêm miếng thịt tuy không sâu lắm nhưng vẫn thật sự đau mà. Vân Nhi dịu dàng băn bó cho cậu, một bên an ủi cậu.



“Cho cậu.” Lữ Thuỵ Như Ý không ngờ lại đưa viên kẹo cà phê đến trước mặt cậu. Vân Nhi nín cười khi thấy cô ấy lại cho kẹo Khôi Đăng như cách dỗ đứa trẻ khóc bằng kẹo vậy.

“….haha… cám ơn.” Khôi Đăng hiểu dụng ý cũng cười khổ mà nhận nó. Đã lâu cậu chưa ăn kẹo rồi, người ta cho tội gì không nhận.

Sau đó Như Ý quay đầu rời đi như hai vị đồng bạn trước đấy.

“Hihi, con bé Như Ý ít nói lắm nên em đừng để tâm.” Vân Nhi kiểm tra một lượt tất cả thông tin, chắc rằng đúng tất cả liền ấn xác nhận. “Tổng bộ quyết định cho em vác xin cấp 2, nhưng vẫn phải c·ách l·y 3 ngày để kiểm tra.”

“Tận ba ngày sao? Có cách nào nhanh hơn không?” Khôi Đăng tính toán, 3 ngày là chuyến xe vào nam đã đi mất rồi. Bỏ lỡ cơ hội như vậy sẽ phải chờ thêm ba tháng nữa mới có thể đi.

“Sao vậy?? Cần làm gì gấp à?” Vân Nhi nghiêng đầu hỏi.

Khôi Đăng trùng mắt buồn bã. “Vâng, gia đình em ở Đà Lạt, em vào dị điểm mất liên lạc được một năm rồi nên sợ ba mẹ lo lắng. Vì nghe nói ở đây có chuyến xe vào đó nên em tới. Mà 2 3 ngày nữa là nó đi rồi nên….”

Vân Nhi nghe vậy cố gắng nhớ chuyến xe nào. “À nhớ rồi. Là xe của ông Quách. Mà có muốn cũng không đi được đâu, vì muốn đi phải có vé với được đi. Vé thì bán hết từ lâu rồi em ạ.”

Khôi Đăng nghe vậy, nắm chặt tay không nói gì.

“Được rồi, còn ba ngày lận. Chỉ sẽ tìm cách giúp em. Có thể là xin rút ngắn thời gian c·ách l·y.”

“À, nếu em cần người chăm sóc em trai thì cứ đến tìm chị, chị sẽ bố trí cho nó phòng ngủ tốt nhất. Liên lạc chị thêm em vào rồi đấy. Bye~~”



Vân Nhi vẫy tay tạm biệt cậu, hôm nay kiểm tra đến đây kết thúc. Khôi Đăng bế MinHo theo quân sĩ về chỗ c·ách l·y. Hoàng Minh cảm thấy may mắn khi được chọn để dẫn đường cho cậu ta tiếp. Lúc tạm biệt Khôi Đăng còn tặng anh ta viên dị thạch cấp 1 nhưng như thế đủ làm anh ta vui cả ngày rồi.

---- Một bên khác.

Khi Lữ Thuỵ Như Ý hoàn tất công việc trở về nhà cũng là lúc nửa đêm cố mới nhớ ra Khôi Đăng nhìn giống ai.

“Ông ngoại, ông còn ảnh của bà cô không? Bà trẻ lúc trước bỏ nhà theo trai ấy ạ.”

Ông ngoại tóc bạc ngồi đọc báo nghe vậy tức sặc nước miếng. “Ranh con, con ăn nói kiểu gì đấy. Bà cô là đi theo mối tình đầu chứ không phải bỏ nhà theo trai.”

Như Ý gật đầu. “Như nhau. Còn ảnh mau cho cháu xem đi.”

Ông Ngoại không hiểu mà đưa ảnh cho cô xem. Người trong ảnh 7 phần giống Khôi Đăng. “Chả lẽ con tìm thấy bà cô rồi?”

“….Không có, nhưng cháu thấy một người nhìn khá giống. Cỡ tuổi cháu. Nói giọng miền nam.”

Ông ngoại mắt giật giật. “Khi nào gặp lại nhớ chụp ảnh cho ngoại xem. Haizzz bà cô con giống ai không biết, sơ hở là mang đủ thứ về cho gia đình. Nhưng thiếu bà con gia đình ta buồn đi bao nhiêu. Haizzz.”

Ông ấy tựa lưng vào ghế mây thở dài, nhớ về những ngày trẻ bị cô em chọc biết bao lần ngất xỉu, nhưng sau đó lại làm đồ ngọt dỗ ông, nụ cười thiếu nữ làm ông ấm áp chừng nào. Quá khứ thật khiến người ta vui buồn lẫn lộn, thuỷ tinh trộn đường.

----

Khôi Đăng chờ người mang thức ăn (được cung cấp miễn phí bởi q·uân đ·ội theo tiêu chuẩn cơ bản) tới có chút buồn chán, lên mạng xem thông tin. Phát hiện trên điện thoại có phần mềm mua sắm, bên trong rao bán đầy đủ mặt hàng trực tuyến khá sôi nối. Ngoài chức năng đặt đồ có sẵn còn có chức năng đấu giá.

“Ngoại trừ băng đao hình như hiện tại mình không có v·ũ k·hí phòng thân nào. Cũng nên mua một cái phòng thân.”