Chương 132: Đồng hồ thời đại mới
Lạc Khánh ngập ngừng chút rồi nói tiếp: “Ở chỗ q·uân đ·ội hơi vất vả chút nhưng sẽ an toàn hơn. Quân đội luôn tuyển quân các dị năng giả gia nhập. Em… em… em...gia nhập q·uân đ·ội nhé.”
Nói ra điều này Tạ Lạc Khánh ngượng chín mặt. Tú Vi một bên ráng nhịn cười nhưng thân thể run lên bán đứng cô ấy. Khôi Đăng :) cười ngượng. Có ai lại bẻ lái nhanh như vậy không trời. Tuyển quân ngay lúc này. “Người lang thang” là gì của tui đâu???
“Ừm… ờm… em sẽ nghĩ sau.” Khôi Đăng không trả lời ngay.
“Để chị nói thêm cho, ông này ngoài đánh nhau thì không biết nói gì đâu.” Tú Vi đành nhận việc, bị Lạc Khánh trừng mắt đành nhận việc tiếp. “Dị năng giả được phân từ cấp 1 đến 9, hiện tại cấp cao nhất là 5. Những người này đang giữ vai trò quan trọng ở các cứ điểm trung tâm. Đa phần mọi người chỉ ở cấp 1 2 thôi. Càng lên cấp sẽ càng khó, Em cũng hiểu mà đúng không.”
“Đồng thời thây ma cũng xuất hiện những biến chủng đặc biệt. Chúng có các năng lực đặc biệt như con người. Cái này chắc em gặp qua rồi, chị không nói thêm đâu nhé. Nhiều nơi được xác định là vùng nguy hiểm do có những con nó mạnh khủng kh·iếp, c·hiếm đ·óng 1 chỗ. Chỗ này cũng khá nguy hiểm đấy.” Tú Vi nháy mắt. “Em mới cấp 2 mà đi một mình thì mạnh thật đấy.”
“Dù ở cứ điểm nào em cũng sẽ phải làm kiểm tra 24 tiếng mới có thể vào được. Dù là dị năng giả đi nữa cũng không hoàn toàn chống lại virus thây ma, vẫn có thể dính như thường.”
“Tiếp đó là ‘Người lang thang’ mà em thắc mắc. Họ có nhiều cách gọi lắm, như là người lưu vong, người ngoài điểm,… Họ là những người b·ị đ·ánh dấu không thể vào các cứ điểm chính quy được do phạm tội gì đấy, hoặc là gia nhập tà giáo nào đó hoặc không muốn vào cứ điểm, thích lang thang ở ngoài các bãi thây ma để tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Từ công dân trở thành người lang thang thì dễ nhưng ngược lại rất khó, phải trả giá đắt hay có thành tựu gì đấy mới có thể quay lại. Bọn họ chịu nhiều áp bức lắm nên em tốt nhất đừng trở thành người lang thang.”
“Tại sao b·ị đ·ánh dấu mà không (làm động tác c·ứa c·ổ) họ?”
“Vì… họ là những kẻ mạnh, dị năng của họ quá mạnh mẽ lẫn nguy hiểm. Không..à chưa có cách chế ngự họ.” Tú Vi buồn rầu nói. Trong q·uân đ·ội cũng đã từng xảy ra trường hợp 1 chiến binh mạnh mẽ bất ngờ phản bội, triệt để phá huỷ 1 cứ điểm trung tâm.
Khôi Đăng hiểu sơ sơ rồi. “Em tạm hiểu. Vậy ai sợ ai hơn? Công dân và Người lang thang?”
Tạ Lạc Khánh nhìn chằm vào cậu, thầm khen cậu nhận ra mối quan hệ giữa hai bên. “Cái này khó nói. Ai mạnh hơn sẽ đáng sợ hơn. Nhưng những người lang thang thường cục tính, vô pháp vô thiên. Người lang thang ghét công dân lắm, nên công dân gặp người lang thang thường tránh đi. Không sẽ bị ép gia nhập bọn họ.”
“….Em hiểu rồi.”
“Bọn anh luôn hoan nghênh những dị năng giả xuất thân từ dị điểm như em. Em gia nhập q·uân đ·ội luôn đi, đảm bảo có thức ăn hằng ngày.” Tạ Lạc Khánh mời chào đầy tự hào. “Hơn nữa gia nhập q·uân đ·ội sẽ có nhiều lợi ích, quyền hạn đảm bảo ưu tiên cho em như vác xin, chỗ ở vân vân…”
“Anh có nhắc đến vác xin, có vác xin phòng thây ma rồi à?”
Hai người họ nhận bát thức ăn từ đội viên, gật đầu xác nhận. “Có rồi, từ mấy tháng trước có rồi, do nước La Tư sản xuất. Nhưng là hàng nhập khẩu nên không phổ biến được, giá của nó cũng bị đẩy lên cao v·út. Dị năng giả què như chúng ta chưa tiếp xúc được đâu. Haizzz.”
Lạc Khánh thở dài. Dẫu biết bị thây ma l·ây n·hiễm vẫn sẽ bị đồng hoá nhưng có vác xin vẫn an tâm hơn một chút. Mà vác xin thường được mời chào các cường giả, trao đổi lợi ích với các gia tộc giàu có nên cũng xem như khan hiếm.
“Có vác xin thì đồng đội anh không phải t·ự s·át rồi. C·hết tiệt.” Lạc Khách nhăn mày khi nhớ tới đội viên mình vì bị l·ây n·hiễm mà quyết định ở lại cản đường thây ma. Khôi Đăng không nói gì, húp sạch bát thức ăn.
“Cảm ơn, em sẽ suy nghĩ sau. Hiện tại em chưa muốn cố định một chỗ. Em cần vào Đà Lạt, gia đình em ở đấy.” Khôi Đăng vẫn quyết định từ chối, nhưng ít nhất không từ chối hoàn toàn. Khôi Đăng có [lục thi hoả] khắc tinh của thây ma lẫn virus thì vác-xin có tác dụng gì chứ. Nhưng không thể vì thế mà bài trừ họ qua một bên, người nhà anh lỡ.. không có thì sẽ thế nào? Phải chừa đường lui.
Lúc này Tạ Lạc Khánh gọi lớn thành viên trong đội làm cậu chú ý. “Long, chúng ta còn đồng hồ trắng thông tin nào không? Cho em này một cái.”
Người gọi là Long gật đầu kiểm tra trong túi rồi mang đồ sang cho họ. Khôi Long nhìn nó, đồng hồ vừa quen vừa lạ. Đây là smart watch lúc trước mà. Mặt kính vuông trơn bóng to rộng, dây đeo cứng cáp, màu sắc đơn giản, trên dây còn có logo búa liềm in chìm.
“Còn màu này thôi đội trưởng.” Quý Long đưa cho Lạc Khánh, đồng thời gật đầu chào Khôi Đăng, sau đó quay lại chỗ cũ.
“Cái này là thiết bị truyền tin tối tiểu bây giờ. Có nó em mới không bị xem là người lang thang.” Lạc Khánh chỉ vào tay mình cũng có một cái tương tự. Đây là cách phân biệt hai bên. “Từ lúc tận thế sóng điện từ lúc trước không thể sử dụng, dùng nó rất dễ thu hút thây ma nên các quốc gia đều bỏ đường sóng 5g rồi. Muốn liên lạc phải dựa vào loại sóng UW mới này.”
“Ohhh, may mà điện thoại em đã mất từ lâu.” Khôi Đăng trầm trồ, không ngờ lại có chuyện này.
“Thật ra có dạng điện thoại, máy tính bình thường nữa cơ, nhưng cái đó không cần thiết với công dân bình thường, chỉ cần đồng hồ này là được. Nó có thể gửi tin nhắn, phát tín hiệu cầu cứu, tra cứu thông tin thây ma, video call 3D… và quan trọng nhất là xác minh thông tin của mỗi người.”
Lạc Khánh tiếp lời trong khi Tú Vi kích hoạt đồng hồ.
“Mỗi người công dân đều được phát một cái thế nên em phải giữ nó cẩn thận, mất là mất nhiều thời gian để cấp lại lắm. Nhìn nó vậy chứ chống va đập, chịu nhiệt tố và dùng nó như sài smart watch lúc trước thôi, dễ cực. Chỉ có 1 mình chủ đăng kí mới có thể dùng nên không sợ bị người lạ sử dụng.”
“Em còn tưởng tận thế là chúng ta quay lại thời cơ khí mất.” Khôi Đăng cười đùa.
“Không đến mức đấy. Khoa học tiến bộ mà, không lạc hậu thế được.” Lạc Khánh cũng khởi động xong đồng hồ, ra hiệu cậu đưa tay ra.
Sau khi xác minh vân tay, quét khuôn mặt và cả tích máu xác minh thì Khôi Đăng nhận về đồng hồ của riêng mình. Màn hình sáng lên chỉ có vài chức năng đơn giản hơn so với trước đây. Cậu cũng được Lạc Khánh, Tú Vi thêm liên lạc.
Khôi Đăng không biết những người xuất thân từ “Dị Điểm” đa phần là tinh anh sống sót trở lại, có được lực lượng mạnh mẽ. Trong cứ điểm của họ có 4 5 người cũng từ “Dị Điểm” trở lại, họ đều rất mạnh mẽ. Thế nên quen được một người như vậy sẽ có lợi cho họ. Và trong lòng họ Khôi Đăng không chỉ dừng lại ở giá trị “xuất thân Dị Điểm” mà còn vì sức mạnh của cậu. Mới cấp 2 mà Lạc Khánh cảm giác được Khôi Đăng rất mạnh, có thể hơn cả bản thân anh ta. Một cường giả như vậy tội gì không làm quen, không thiệt thòi gì cả.
‘Có cái này mình có thể liên lạc với gia đình rồi.’ Khôi Đăng thầm nghĩ, phút chốc tiếng nói của ba mẹ cùng em gái vang lên trong đầu cậu.
“Được rồi. Chúng ta xong việc rồi. Ngủ ngon nhé nhóc.”