Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 123: Con Rết, Tâm tà, Ma (4)




Chương 123: Con Rết, Tâm tà, Ma (4)

Nam Hùng đỏ cả mắt, bất chấp tất cả mà lao về phía Vượng Duy như cỗ xe tăng, mặc kệ Vượng Duy có phản kháng thế nào, dùng chuỳ thủ đâm vào lưng cậu nhưng cậu vẫn không từ bỏ. Cuối cùng Vượng Duy bị đập mạnh vào đất gào lên đau đớn.

Nam Hùng khoá chặt hắn ta trên mặt đất, bàn tay to béo đấm vào Vượng Duy như khi nãy hắn ta đã làm. Vượng Duy không ngờ tên mũn mĩm này bình thường khờ khệch mà giờ lại điên dại đến thế, hắn chỉ có thể tạo giáp máu chặn lại.

“MẸ THẰNG MẬP NÀY!!” Vượng Duy tức giận chửi, đồng thời phun máu vào đầu Nam Hùng. Ngay lập tức chỗ máu đó hoá thành một cây kim máu đâm vào mắt Nam Hùng. Tiếp đó Vượng Duy lập tức biến máu ở tay thành một cọc nhọn, đâm xuyên bụng Nam Hùng, chấm dứt mạng cậu ta. Một đạp đá Nam Hùng ngã ra, không may là một cầu lửa tiến thẳng chỗ cậu ta.

Nhìn Nam Hùng kêu gào đau đớn trong đám lửa mà Vượng Duy cảm thấy sướng run người, không hề giấu nổi sự kích thích trên mặt. Chính Vượng Duy cũng khônh hiểu vì sao lại có cảm giác ấy, giống như được đánh thức vậy. “Cảm giác này… thật sảng khoáiiiii~”

Chỉ mình Khôi Đăng và Con Rết biết về đặc tính của [Ngọn lửa tâm tà]. Kẻ có tâm tư ác độc dễ bị ảnh hưởng nhất. Ngô Quý Tân trong lòng không đố kị sao thì sẽ không bị ảnh hưởng mà hãm hại Khôi Đăng. Mà Vượng Duy trong lòng có nhiều suy nghĩ xấu xa nhất nên bị xé mở, trở thành một k·ẻ b·iến t·hái cuồng sát.

Nhìn thấy Vượng Duy điên cuồng như vậy, Lan Nhi cắn đau mà lê lết đến lồng sáng. Vượng Duy ở đằng sau như sát thần một đập gãy xương sống cô. Lan Nhi chỉ có thể thét lên như lợn bị chọc tiết. “Hét sướng tai quá….”

Vượng Duy yêu thích nên dẵm thêm vài lần cho đến lúc hoàn toàn không còn âm thanh. Lan Nhi mặt dưới đã bị nướng đen. Một quả cầu bay bến Vượng Duy khi hắn ta hưởng thụ, tiếp sau đó… Lan Nhi tiếp nối Nam Hùng chìm vào cầu lửa. Vượng Duy cảm nhận sức nóng ngày càng tăng, tường lửa dựng càng lúc càng cao càng lúc càng dày quyết định đi tới lồng sáng, mặc kệ hai người Ngô Quý Tân và Khôi Đăng giải quyết chuyện của họ.

Nhưng….Một bàn chân to lớn như chuỳ sắt phá nhà đập thẳng xuống người Vượng Duy, biến hắn ta thành một vũng máu hoàn toàn. C·hết không kịp ngáp.

Biến cố bất ngờ không ai lường trước được. Một thây ma khổng lồ cao tận 7m xuất hiện. Nó nhảy qua tường lửa, tiếp đáp ngoại mục xuống đất, chỉ là xui hay ác giả ác báo của Vượng Duy.

Mục tiêu của nó cũng chính là lồng sáng. Không chỉ có nó mà có những sinh vật khác cũng tới chỉ cấp bậc của chúng thấp rất nhiều với hai lão đại Con Rết và Cự Thây Ma. Con rết chiếm giữ lồng sáng quá lâu rồi, biết bao kẻ đã nằm xuống lãnh địa này.

Nay nó đã rời bỏ, lại còn bị khắc chế không thể quay lại. Cơ hội thoát khỏi nơi đây cho chúng. Lồng sáng không chỉ là lối thoát cho con người, những sinh vật khác cũng có thể. Con Rết vì hình thể quá lớn không thể vào vừa nên nó đành chờ cơ hội tiến hoá thu nhỏ mình lại, thế nên nó luôn canh giữ nơi đây.

Còn cự thây ma sẽ mang lồng sáng đi rồi xé đi nửa thân để vào. Dù gì nó cũng là thây ma, ngại gì vứt bỏ nửa thân, chỉ thoát ra ngoài nó sẽ sớm hồi phục.

Kẻ tám cân người nửa lạng, ai cũng m·ưu đ·ồ chiếm lồng sáng. Mạt thế…tranh đấu, khơi trào nhơ nhuốc.

Ngô Quý Tân vốn dĩ không bộc lộ ghen tị của mình đâu, hắn ta muốn thoát ra nơi nguy hiểm này hoàn toàn mới c·ướp lấy kĩ năng cổ tự, nhưng kĩ năng [Ngọn lửa tâm tà] đã khiến hắn mất đi lý trí, xé bỏ lớp mặt nạ người tốt ấy, một bụng âm mưu tiểu nhân.

Khi thấy những kẻ đồng đạo khác cùng tới, hắn ta nghiến răng tức giận. “Lồng sáng…LÀ CỦA TAO!”

Hắn ta bắn một phát đạn thật lớn vào đám đông. Con rết sau khi xử lý Khôi Đăng liền quay lại t·ấn c·ông đám đông đang dòm ngó đồ của mình. Cầu lửa như đạn liên thanh bắn tằng tằng vào chỗ lồng sáng, diệt toàn bộ sinh vật ở đấy. Đoàn tàu lửa mang tên con rết ầm ầm lao tới, nghiền nát mọi kẻ cản đường, quấn lấy lồng sáng.

Cự Thây Ma hét lớn, những con thây ma ở đấy như mất hồn, điên loạn t·ấn c·ông con rết, bất chấp tất cả. Những con côn trùng khác cũng xông vào t·ấn c·ông. Sau cùng lão đại Cự Thây Ma lao vào t·ấn c·ông. Nắm đấm thép đen thẳng vào thân rết.

Nếu trong một ngày đẹp trời Con rết lựa chọn tiến hoá có thể nó sẽ có một dạng tiến hoá ổn định, nhưng nó lựa chọn tiến hoá lúc nãy, trong tình trạng khá tệ nên bây giờ nó không mạnh được một nửa. Cự thây ma biết điều ấy nên càng hăng hái t·ấn c·ông.

Greckkk. Con Rết hét lớn, gồng thân lên rồi bùng lửa tạo ra cặp cánh lửa. Nếu ở dưới đất bị thê thảm như vậy thì nó sẽ lên trời đồ sát, không ngừng phun ra cầu lửa giáng xuống mặt đất. Cự Thây Ma nhảy lên muốn túm lấy nó nhưng lại bị nó một đuôi đánh liệt đất. Cự Thây Ma lật cả mảng đất lớn ném vào nó. Nhân lúc Con Rết đập mảng đất, hắc trảo đã túm lấy chi Con Rết kéo nó rơi xuống cùng mình. Con rết cũng không thua kém, toàn thân phu lửa khiến cả hai rơi xuống phá tan mặt đất. Chỉ còn lồng sáng còn nguyên si, lộ ra hoàn toàn dạng cầu trên mặt đất.

Trận chiến của hai lão đại kinh thiên động địa p·há h·oại vô cùng. Ngô Quý Tân, con người duy nhất ở đây, bị kích thích ác ý chứ không ngu khi thấy chúng đánh nhau nên hắn dừng ở ngoài chờ đợi thời cơ. Nhưng có vẻ không khả quan khi phạm vi tàn phá liên tục diễn ra, không có cách nào đến được.

“Mẹ kiếp. Nếu Khôi Đăng còn ở đây thì có thể để nó đưa mình sang rồi. Chó c·hết.” Lúc này hắn ta mới thấy mình ngu. Hắn bổng giật mình sợ hãi. Từ sau lưng có thứ gì đó đang xuất hiện khiến hắn sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích một sợi tóc. Mỗi sợ cực độ vô danh, như bóng tối bao trùm vậy.

Hai lão đại cũng phát giác điều ấy, đình chiến cùng nhìn về hướng đấy. Chỗ mà Khôi Đăng đ·ã c·hết. Bóng tối mù mịt giăng màn ở đấy, chỉ có cặp mắt sáng bóng yên tĩnh nhìn.

(“Là “Hắn”. Hắn xuất hiện rồi.”) Con rết căng thẳng nhìn kẻ đang xuất hiện ấy.

Bóng tối tụ lại thành hình người, cả thân nhỏ bé mét bảy, không hơi thở không nhịp tim. Chỉ duy nhất cặp cánh đen rõ ràng nhưng đôi mắt sáng bóng to lớn đang nhìn chằm vào chúng. Cuối cùng bóng đen hoàn chỉnh hình dáng “Khôi Đăng” cùng cặp dực nhãn (cánh mắt :33).

“Thứ gì vậy???” Cự Thây Ma khô khan nói. “Thật tàn bạo.”

“Là ác ma.” Con Rết cũng ráng gượng phát tiếng nói. “Kẻ đáng sợ nhất mà ta biết. Cự nhân, chúng ta phải liên hợp, nếu không hắn sẽ g·iết c·hết chúng ta.”

Cự Thây Ma nhìn “Khôi Đăng” yên tĩnh đứng ấy, không làm gì nhưng khiến hắn sợ hãi. “Được. Hợp tác g·iết hắn, hắn ta chỉ đáng sợ chứ không hề mạnh hơn chúng ta. Giết c·hết hắn chúng ta chia nhau lồng sáng.”

“Ta đồng ý. Ta có thể thu nhỏ quấn vào ngươi cùng ngươi vào lồng sáng.” Con Rết gật đầu đồng ý. Nó tiến hoá rồi, nhún nhường một chút là được.

Khoảnh khắc “Khôi Đăng” mở mắt tất cả sinh vật đều chìm trong cảnh sắc trắng đen nghẹt thở, như nằm giữa cối đá nghiền ép vậy. Chỉ 1s mà tất cả cảm thấy như muốn quỳ xuống, đối diện với chúng không phải con người, không phải quái vật mà là…..VƯƠNG.