Khoe Vợ Hằng Ngày

Chương 26




Editor: Hạ Tần

Reup: Mèo Tai Cụp

Buổi sáng rõ ràng mới dùng nhiều tiền mua fans đến sân bay tạo khí thế cho cô, vậy mà một thiên sứ nhỏ đáng yêu như mẹ Tạ, trong nháy mắt nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi sắc mặt, cô rất muốn hỏi một câu: Dì à, dì là ma quỷ sao? Dì có biết là dì còn giống đại ma vương hơn con trai của dì nữa hay không?

Đoàn phim của người ta có lợi hại đến đâu cũng cần thư ký trường quay đánh bản hô action, còn bà thì đúng là có thể làm bất cứ điều gì bà muốn vào bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu, ngay cả đánh bản hô action cũng không cần đã bắt đầu diễn, kỹ thuật diễn thu vào phát ra một cách tự nhiên, có thể nhập vai trong một giây cũng có thể xuất vai trong một giây, không chút dông dài, tuyệt đối xứng danh diễn viên gạo cội!

Ngay cả một diễn viên đã từng diễn nhiều vai như cô cũng có chút lo lắng sẽ theo không kịp tiết tấu, càng đừng nói tới người bình thường, xem ra Tạ Thanh Nghiên chịu độc thân mấy năm, thậm chí bị đồn là đồng tính luyến ái, cũng không phải nguyên nhân từ bản thân anh, cho dù thực sự có cô gái phù hợp để đưa về ra mắt thì cũng sẽ bị trận công kích này dọa chạy!





May mắn cô chỉ là một cô bạn gái giả, còn là một người bạn gái giả có thực lực nữa! Cho nên khi lần đầu tiên vào cửa mới không xoay người bỏ chạy.

Diễn thì diễn, việc này đối với cô cũng không phải là việc khó, nhập vai đại tiểu thư ác độc thì đại tiểu thư ác độc, diễn vai ác càng có thể phát huy kỹ thuật diễn, chỉ là…… Đừng nói tới kịch bản, tốt xấu gì cũng cho cô một bảng ghi chú chứ! Ở đây cái gì cũng không có, nếu thật sự để cô tự do phát huy thì ngay cả chính cô cũng sợ hãi! Cô không chỉ có có thể diễn sai, mà cô còn có thể soạn lời kịch ở tại chỗ! Đến lúc đó kịch bản bị hỏng thì đừng trách cô.

Lăng Vi thản nhiên như không bưng chén canh ở trước mặt lên, chén sứ màu xanh biếc, canh suông không có thịt, múc một thìa đưa vào trong miệng, lập tức trong miệng đầy hương thơm.



Cô dùng khăn lau lau khóe miệng, sau đó mới chậm rãi đáp lời: “Bác gái khách sáo, trong mắt con chỉ có một mình Thanh Nghiên, vì anh ấy, có khổ thế nào con cũng nguyện ý gánh chịu, cho dù phản bội toàn bộ gia tộc, cũng không oán trách không hối hận, chỉ mong có thể trọn đời trọn kiếp ở bên anh ấy mà thôi.”

Trong mắt mẹ Tạ có săm soi, có hoài nghi, cũng có một tia cảm động, đủ loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ, chỉ nghe bà thở dài nói: “Ai, con cũng là một cô gái tốt, yên tâm đi, nếu con đã vào đây ở, bà già này chắc chắn sẽ không bạc đãi con.”

Ánh mắt của bà cụ trở nên kiên định, khí thế cường đại, có uy nghiêm của bà chủ gia đình, trông bà có vẻ dễ nói chuyện, nhưng kỳ thật lại cao cao tại thượng, ánh mắt kia giống như có thể dễ dàng nhìn thấu bất cứ tâm tư nhỏ nhặt nào của người khác vậy.



Lăng Vi diễn một vai ác nằm vùng, đương nhiên có chút mất tự tin, hơi rũ mí mắt xuống, không dám đối diện với bà mà nhìn trái nhìn phải, sau đó lại phát hiện con trai của Tạ Thanh Nghiên lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn cô, liền lấy lòng gắp một viên thịt viên, đưa qua, “Bảo bối, thích ăn cái này không?”

Không ngờ nhóc con không nói hai lời, há mồm a ô một chút, một ngụm ăn sạch toàn bộ viên thịt viên.

Lăng Vi bị dọa nhảy dựng, nghĩ thầm viên thịt viên này còn lớn hơn miệng của nó nữa, ăn hết toàn bộ thật sự không sao chứ?

Chỉ thấy nhóc con miễn cưỡng khép miệng ngậm lấy thịt viên, sau đó phồng hai má lên bắt đầu chậm rãi nhai, mặt bánh bao phình phình lên theo động tác nhai nuốt vô cùng đáng yêu.

Bà chủ Tạ khụ một tiếng, nói: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, con đừng để ý.”
Lăng Vi đưa mắt đón nhận ánh mắt của bà, hơi hơi mỉm cười, lập tức giống như hoa xuân tháng ba tươi trẻ, “Không sao, Tử Du là con của Thanh Nghiên, cũng chính là con của con, con thương nó còn không kịp, sao lại để ý chứ? Hay là về sau để con ở cùng nó, cũng rất tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm.”

Bà chủ gia đình vẫn chưa kịp tỏ thái độ, cậu chủ nhỏ đã làm phản, liên tục gật đầu nói: “Được đó được đó, mẹ mang con theo! Mẹ tốt nhất, mẹ cố lên!”

Lăng Vi:……

Mẹ Tạ:……

“Mẹ tốt nhất, mẹ cố lên” là khẩu hiệu của show thực tế 《 Mẹ cố lên! 》, mặc dù vẫn chưa bắt đầu quay, nhưng tất cả mọi người đều biết, nhóc con này không chỉ diễn chung với mình, mà còn âm thầm quảng cáo trong lúc quay, quả thực chính là một thiên tài!

Lúc này, quản gia mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới, ánh mắt kia biểu cảm kia, vừa thấy đã biết có chuyện lớn xảy ra rồi, bầu không khí trên bàn cơm lập tức lắng lại, khóe mắt của Lăng Vi hiện lên tia sáng, giống như lơ đãng, kỳ thật lòng đang vô cùng đề phòng, khí thế của cô và bà cụ va chạm vào nhau, ngay lập tức giương cung bạt kiếm.
Quản gia rốt cuộc mở miệng, “Bà chủ, tôi……”

Bà chủ Tạ lập tức nâng một bàn tay lên ngăn ông nói chuyện, “Bây giờ là ăn thời gian cơm trưa, có chuyện gì đợi lát nữa ăn xong rồi nói sau.”

Lão Nghiêm sửng sốt, nhìn bà cụ xong lại nhìn Lăng Vi, do dự một chút, sau đó lại muốn mở miệng: “Bà chủ, không phải, tôi……”

Bà chủ Tạ lạnh lùng quay đầu lại liếc ông một cái, “Tôi nói, cho dù có chuyện lớn bằng trời, cũng phải chờ cơm nước xong lại nói.”

Vẻ nghiêm túc trên mặt Lão Nghiêm ngày càng thêm sâu,dưới cái ánh mắt như ăn thịt người của bà, tăng nhanh tốc độ nói: “Chờ cơm nước xong sẽ không nói được, phòng bếp còn có canh, tôi giúp mọi người thêm một chén nữa nha??”

Mẹ Tạ:……

Lăng Vi: Phốc ~

Mặc dù lúc này mà cười thì đúng là một hành vi không chuyên nghiệp, nhưng thật sự rất buồn cười, cô thật sự không thể nhịn nữa……
Mẹ Tạ tức muốn hộc máu, vỗ bàn một cái, “Ông không thấy chúng tôi đang diễn đến chỗ quan trọng sao? Ra đây quấy rối làm gì!”

Lão Nghiêm mím môi, có hơi vô tội nói: “Lúc trước bà đã phân phó qua canh suông này phải uống nóng, cho nên tôi mới đến hỏi.”

“Ông vừa tới hỏi cũng đã phá hư vở kịch này luôn rồi! Ông nói thật đi, có phải ông nhân cơ hội trả thù tôi không cho ông biên kịch hay không?!”

Lão Nghiêm:……

Lăng Vi:……

Ăn một bữa cơm, phá hỏng một vở kịch, thể xác và tinh thần của Lăng Vi đều vui vẻ ngâm nga hát đi lên lầu ba, sau đó lấy mấy bức ảnh từ dưới bàn trà ra, híp mắt nhìn nhìn, lúc trước cô còn có nghi ngờ với Tạ Thanh Nghiên, nhưng nhờ mấy tấm hình này đã giúp cô giải tỏa nghi ngờ, khiến cô nhận định Tạ Thanh Nghiên đã sớm yêu thầm cô.

Cô nhớ rõ cô và Tạ Thanh Nghiên cũng từng đối thoại, lúc ấy cô hỏi có phải bởi vì anh đã sớm quen biết cô, cho nên mới có thể sảng khoái đồng ý kế hoạch của cô hay không, anh thừa nhận, nhưng thái độ có chút do dự, khi đó anh do dự, có phải là vì yêu thầm cô hay không?
Lúc này bé con ôm một quyển truyện cổ tích gõ cửa tiến vào, cười cười lấy lòng, “Mẹ, có thể kể chuyện cho con nghe không?”

“Không thành vấn đề, con muốn nghe cái nào?”

“Công chúa Bạch Tuyết.” Nhóc con cao giọng trả lời.

Lăng Vi:……

Sở thích của đứa nhỏ này thật đúng là đặc biệt.

“Vì sao lại là công chúa Bạch Tuyết.”

“Con chưa từng nghe qua, muốn nghe.”

Lăng Vi lại hỏi bé: “Lúc trước con đã được nghe câu chuyện nào rồi?”

Nhóc con suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: “Bà nội kể cho con nghe cuộc sống gian khổ trước kia, ba ba kể chuyện ma cho con nghe, chú kêu con kể chuyện cổ tích cho chú ấy nghe.”

Lăng Vi:……

Chẳng lẽ không có ai đứng đắn hết sao?

Cô chưa từ bỏ ý định hỏi: “Lão Nghiêm thì sao?”

“Ông ấy nói ông ấy mặt than, không kể chuyện được……”

Cái cớ này có thể nói là rất mạnh mẽ!
“Được rồi, dì kể chuyện cho con nghe.” Lăng Vi lập tức ý thức được trách nhiệm lớn lao của mình, cô quyết định phải làm người bình thường duy nhất, bởi vì những người khác đều là ma quỷ.

“Vậy mẹ ngồi ở mép giường đi, con nằm ở trên giường, mẹ nói tiếp đi!”

Đây là muốn kể chuyện trước khi ngủ phải không? Diễn nhiều thật đó!

Lăng Vi kéo ngăn kéo của bàn trà ra, vừa muốn đặt mấy tấm hình lại thì đột nhiên lại dừng lại, hỏi Tạ Tử Du, “Mấy tấm ảnh này vẫn luôn đặt ở nơi này sao?”

Nhóc con khó hiểu gật gật đầu, “Vẫn luôn ở đây!”

Cái này không đúng nha, Tạ Thanh Nghiên đã sớm dọn đi ra ngoài ở, nếu thật sự muốn trân trọng ảnh chụp của nữ thần thì cũng nên mang ảnh chụp về nhà mới của anh mới đúng chứ, tại sao lại tùy tiện ném ở dưới bàn trà chứ? Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh anh cũng không để ý đến tấm ảnh này, vậy lần trước cô lý giải sai rồi, nhìn mấy tấm ảnh này cộng thêm suy đoán của mình lại đi nhận định đối phương yêu thầm cô, nhưng kỳ thật đều không có?
Bây giờ ngẫm lại, từ đầu tới đuôi, ngoại trừ đùa giỡn không đàng hoàng ra, Tạ Thanh Nghiên đúng là chưa từng cho cô bất cứ ám chỉ nào cả.

Lăng Vi lại bị suy đoán lo được lo mất của mình dọa lần nữa.

Nhưng làm sao bây giờ nha, chính cô đã bỏ tình cảm vào, vốn tưởng rằng là lưỡng tình tương duyệt, bây giờ lại biến thành có thể cô đang yêu đơn phương……

Thôi thôi, đi một bước tính một bước đi, chỉ cần hai người đều vẫn chưa làm rõ, tầng quan hệ này không có bị chọc thủng, thì cô vẫn có cơ hội tranh thủ!

Nghĩ đến đây, cô dứt khoát đặt mấy tấm ảnh lại chỗ cũ, cầm lấy quyển truyện cổ tích của Tạ Tử Du kể chuyện cho Tạ Tử Du nghe, cô cũng không có dựa theo kịch bản của nhóc con, một người nằm ở trên giường một người ngồi ở mép giường, mà là hai người cùng nhau nằm vào trong ổ chăn.
Tạ Tử Du dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ cánh tay của cô, cảm thán nói: “Mẹ, mẹ thơm quá à!”

“Hôm nay dì không xịt nước hoa.”

“Là mùi đặc biệt của mẹ.”

Mùi của mẹ là cái quỷ gì???

Cô lật sách ra tìm truyện công chúa Bạch Tuyết, ngoài miệng lại nói cho có lệ nói: “Con cũng thơm, trên người của con có mùi sữa bò.”

Nhóc con chu miệng, “Con mới không có đâu, con đâu thích uống sữa bò!”

“Dì nói có là có, dì ngửi thấy được.” Lăng Vi tiếp tục đùa với bé.

“Không có không có, con không uống sữa bò nha!”

“Ha ha ha, rõ ràng là có!” Lăng Vi giả vờ lục soát người bé, kỳ thật là đang thọt lét bé.

“Ha ha ha ha ha ha ha…… Mẹ…… Ha ha……” Nhóc con cười đến không dừng được, giống như một con chó nhỏ vậy, cục cựa xoay tới xoay lui ở trên giường.

Hai người náo loạn một hồi lâu, Lăng Vi mới chính thức bắt đầu kể chuyện cho bé nghe.
Nửa tiếng sau, nhóc con nghe xong hai câu chuyện liền dựa gần cô ngủ mất, Lăng Vi đặt quyển sách sang một bên, ngửi mùi sữa như có như không trên người bé cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Lăng Vi bị tiếng điện thoại đánh thức, cô nửa ngủ nửa tỉnh tưởng là tiếng đồng hồ báo thức, sợ đánh thức nhóc con, vội vàng sờ soạng lung tung một hồi, chờ sau khi tiếng chuông dừng lại, Lăng Vi mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người tiếp tục ngủ trưa.

Giấc ngủ này kéo dài đến bốn giờ chiều, cô ngủ cả buổi chiều, nhóc con đã không còn ở bên cạnh, đoán chừng là đã đi xuống lầu chơi, Lăng Vi dựa vào giường thưởng thức cảnh sắc trong phòng một hồi, mới lấy di động ra lướt bảng tin.

Bảng tin của ba Tạ:

“Ba ba còn cách nào đây? Ba ba cũng thật bất đắc dĩ.”
Kèm theo là một bức ảnh chụp giao diện trò chuyện, phía trên hiển thị thời gian trò chuyện là một tiếng lẻ năm phút,còn là cuộc gọi quốc tế đường dài!

Một tiếng lẻ năm phút? Không lâu trước đây đã trò chuyện với cô? Sao cô lại không có ấn tượng vậy? Chẳng lẽ là tiếng chuông trong lúc mơ mơ màng màng kia? Không phải cô đã ấn nút tắt sao?

Lăng Vi chỉ cảm thấy trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi.

Thật sự là khó lòng phòng bị, cũng đã chạy đến nước ngoài rồi còn có thể diễn sao!! Ba ba à, anh thật sự quá ưu tú rồi!