Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 6: 6: Nhìn Gió





Hà Tâm Ý trở thành người nổi tiếng ở Thủ Minh, Tôn Bình Khang không chê chuyện náo nhiệt làm trò trêu chọc trước mặt hai người, "Độ nổi tiếng của Ý thần mau vượt qua Lâm ca đi! Người này đứng nhất mấy năm rồi!" Nói xong còn nắm tay phải thành nắm đấm, chìa ra trước mặt Lâm Như Hứa, "Lâm đại giáo thảo, xin hỏi cậu có ý kiến gì không."

"Tôi thấy cậu có thể cút."

Đang nói chuyện thì một bạn học khác đi tới, giơ tay nhấc chân tự cho là mình thanh cao lắm, Tôn Bình Khang thấy mà khinh thường ra mặt, "Làm bộ làm tịch."

"Lâm ca," người nọ dựa vào bàn học gần hành lang, "Ngày mốt Triết ca sẽ trở lại, mọi người chuẩn bị ăn một bữa cùng nhau, đặc biệt để tôi gọi cậu một tiếng, rất mong Lâm ca nể mặt, còn có Nhất Xuyên với Bình Khang nữa, tất cả mọi người đã lâu không tụ tập rồi."

Nói mấy lời này với thái độ cực thấp, Hà Tâm Ý chỉ cảm thấy người nọ thật quái gở, khiến người ta không thoải mái chút nào, Lâm Như Hứa không hề nhìn người nọ, Triệu Nhất Xuyên ngồi phía trước lên tiếng, "Việc nhỏ như vậy chỉ cần gọi điện thôi, không nhất thiết phải qua tận đây...." đáp lại cái người đáng ghét kia.

"Sao có thể làm vậy được, Lâm...."

"Một tiếng ca không phải ai cũng có thể gọi," Lâm Như Hứa cắt ngang, người nọ cười sượng, đang chuẩn bị nói tiếp thì Lâm Như Hứa tiếp tục, "Ít nhất là mày không được."

Người nọ tựa hồ không nghĩ bị vả cho mất mặt như vậy, làm bộ như không phát hiện ra, chuyển hướng sang Hà Tâm Ý, "Bạn này là học thần Hà Tâm Ý đúng chứ, tôi là Chu Lệ ở lớp 4, kết bạn nhé." Nói xong còn đưa tay ra.

Hà Tâm Ý không tiếp, thản nhiên nói một câu, "Không dám nhận."

Chu Lệ mặt vẫn tự nhiên thu hồi tay, nhìn không ra có xấu hổ hay không, trước khi đi còn cười hai tiếng làm Lâm Như Hứa nhíu mày.

"Lâm thiếu, lời tôi đã nói hết rồi, nếu không đi thì tự cậu nhắn cho Triết ca một tiếng đi."

Bầu không khí có chút gượng gạo, Lâm Như Hứa đột nhiên cười ra tiếng, hắn đưa tay lên bóp bóp vai Hà Tâm Ý, "Đẹp trai quá, Ý thần."

Sau đó lại bắt chước bộ dáng vừa rồi của Hà Tâm Ý, mím khóe miệng lộ vẻ thờ ơ vô cảm, "Không dám nhận."

Trò đùa làm Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên phải bật cười, Tôn Bình Khang cười đến không thấy con mắt đâu, "Hai ngày nay có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Lâm ca."

Lâm Như Hứa không trả lời, hắn cũng không biết hai ngày nay bị làm sao nữa.

Trái lại Triệu Nhất Xuyên bình tĩnh hơn chút rồi, "Vậy cậu có đi không?"

"Cậu hỏi câu vô nghĩa vậy?" Tôn Bình Khang tiếp lời.

Lâm Như Hứa nói, "Nếu nó không tới thì tốt."

Triệu Nhất Xuyên hình như còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.

Đoán chừng bởi vì tâm tình không tệ, khó có được thấy Lâm Như Hứa ngồi nghe giảng, lâu lâu còn ghi chép vào vở nữa chứ, Hà Tâm Ý nhìn thoáng qua, đều là quá trình tính toán, viết rất đơn giản.

Sau tiết học Lâm Như Hứa cứ nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, Hà Tâm Ý sớm đã chú ý tới rồi, hình như hắn rất thích nhìn ra bên ngoài, không biết là nhìn trời hay nhìn người nữa.

Lúc này đây y có chút tò mò hỏi hắn, "Cậu đang nhìn gì vậy?"

Lâm Như Hứa không nói lời nào, Hà Tâm Ý nghĩ hắn không nghe thấy thì cũng không hỏi lại.

Thời gian tan học bao giờ cũng ngắn ngủi, trước ba phút khi tiếng chuông vang lên, trong lớp sẽ có hơi nhốn nháo một chút.

Giáo viên dạy môn Hóa tên là Lâm Ngọc, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, có một đặc điểm rất riêng, tự xưng mình là Lâm muội muội, giống như từ trên trời rơi xuống, cô giảng bài hay lắm, là một giáo viên có kinh nghiệm dạy học phong phú.

"Đang nhìn gió."

Hà Tâm ý đang chép bài đột nhiên nghe Lâm Như Hứa nói vậy thì dừng bút lại, hơi nghiêng đầu nhìn theo.

Lâm Như Hứa vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ không hề nhúc nhích, giống như người vừa nãy mới lên tiếng không phải hắn vậy.

Trong lòng Hà Tâm Ý bỗng rung động, giờ khắc này Lâm Như Hứa giống như một cái gai bị cuốn vào một kìm nén khó nói rõ, cả người như hòa hợp vào câu nói kia.

***

Sau khi về nhà, vừa mở cửa đã thấy Hà Tử Minh, Hà Tử Minh đang học năm 1 ở trung học Thủ Minh, thời gian tan học của cấp 2 sớm hơn cấp 3 hai mươi phút.

Hà Tử Minh nhuộm một đầu vàng rực, đang ngả nghiêng trên sô pha xem TV, thấy y trở về cũng chỉ liếc nhìn một cái.

Hà Tâm Ý coi như không thấy, cứ thế lẳng lặng đi về phòng làm bài tập toán.

Một lúc sau Từ Gia Nhu gọi y xuống ăn cơm, hiếm khi thấy cả gia đình ngồi ăn cùng nhau.

Hà Chính trông thấy cái đầu vàng của Hà Tử Minh thì tức giận đến mặt đỏ bừng, Hà Tâm Ý ngồi trên bàn chỉ im lặng ăn cơm, Hà Chính cứ luôn miệng nhắc tới Hà Tâm Ý vài câu, Hà Tử Minh cơm còn chưa ăn đã trở mặt, " Phải giống anh của mày, phải giống anh của mày, hắn là hắn, con là con, sẽ không bao giờ giống hắn được."

Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc khi Hà Chính và Hà Tử Minh đứng dậy trước, toàn bộ quá trình Hà Tâm Ý không lên tiếng câu nào, Từ Gia Nhu thì đỏ hoe mắt ngồi đối diện.

Cơm nước xong trở về phòng, Hà Tâm Ý đóng cửa lại rồi nằm trên giường hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút mệt mỏi.

"Reng reng!"

Hà Tâm Ý cầm lấy di động, phát hiện là tin nhắn từ Lâm Như Hứa, hẹn y lát nữa đến trường chạy bộ chuẩn bị trước cho đại hội thể thao.

Hà Tâm Ý: không cần thiết.

Lâm Như Hứa: cái gì mà không cần thiết, nhanh tới đi, tụi này đang ở ngã ba chờ cậu.

Hà Tâm Ý: tụi này?

"Reng reng!"