Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 30: 30: Sinh Nhật Thượng





Cách ngày sinh nhật của Lâm Như Hứa chỉ còn ba ngày, Hà Tâm Ý vội vàng chuẩn bị quà sinh nhật, vừa về đến nhà liền đóng cửa phòng nhốt mình trong đó, bận rộn đến mười một giờ đêm mới chuẩn bị xong quà cho người nọ.

À, y cũng đã nhận được lời mời sinh nhật của hắn như đã hẹn, chính là một tấm thiệp màu vàng.

Sau khi về nhà Hà Tâm Ý cất đồ này nọ, nói với Từ Gia Nhu là đi sinh nhật bạn, rồi cầm hộp quà mới chuẩn bị xong tối qua đi ra cửa.

Đến cổng tiểu khu liền nghe được tiếng cười quen thuộc từ phòng bảo vệ truyền tới, trái tim Hà Tâm Ý loạn nhịp vài phần, đi theo tiếng cười đến cửa phòng bảo vệ, càng gần càng cảm thấy thật kì diệu.

Cho tới khi trông thấy gương mặt đẹp trai của Lâm Như Hứa mà y vẫn còn chưa dám tin, quả nhiên Lâm Như Hứa đến đây.

Lâm Như Hứa đang trò chuyện với ông bảo vệ, không biết đang nói chuyện gì vui mà hai người đều cười vang khắp phòng.

Vừa thấy Hà Tâm Ý đến, hắn liền đứng lên và nói, "Cảm ơn ông cho con ngồi đây, bạn con tới rồi."

Hà Tâm Ý cũng cười với ông bảo vệ, "Ngại quá ông Trương, làm phiền ông rồi."

"Hầy——" Ông bảo vệ không để bụng xua tay, "Làm phiền cái gì chứ, nhóc con có ý, đúng lúc tới nói chuyện giải sầu với ông."

Hà Tâm Ý thấy ông bảo vệ nói rất thích Lâm Như Hứa thì cũng không lo lắng nữa, với lại còn hơi ngạc nhiên khi lâu lắm rồi Lâm Như Hứa mới tới đây mà ông vẫn còn nhớ rõ.

Ra khỏi phòng bảo vệ, Lâm Như Hứa một phen cầm lấy hộp quà màu xanh trong tay Hà Tâm Ý, ngón tay gạt gạt nơ bướm màu xanh đậm trên hộp, hai mắt sáng lên, "Nặng à nha! Quả nhiên Tinh Tinh của chúng ta tặng quà nè, đúng như dự đoán!"

Tinh Tinh....!

Hà Tâm Ý nghe rất rõ ràng, là Tinh Tinh, không phải Tâm Tâm.

Lâm Như Hứa gọi thật tự nhiên, làm y giật mình một hồi.

Mà Lâm Như Hứa nói như vậy y cũng không có ý bóc mẽ, cứ thế đi theo hắn.

Lâm Như Hứa lại chạy con xe điện lần trước, không biết có phải ảo giác hay không mà Hà Tâm Ý cảm thấy nó lại nát thêm một chút, thuận miệng hỏi một câu, "Sao không chạy xe máy nữa?"

"Thế nào? Xem thường xe điện hả?" Lâm Như Hứa chở, để Hà Tâm Ý ôm hộp quà, "Tinh Tinh của chúng ta là học sinh giỏi mà, đi xe kia nhìn không ngoan lắm."

Trong lòng Hà Tâm Ý khẽ run, nhìn Lâm Như Hứa mở khóa xe dừng trước mặt mình, lại hỏi, "Sao cậu lại tới đây?"

Hỏi một câu không thể giải thích được, Lâm Như Hứa lại không cảm thấy có gì cả, cười sáng lạn với y, "Tới đón cậu đó!"

"Đón tôi làm gì, bộ tôi không biết tự đi chắc...." Hà Tâm Ý từ trước tới nay luôn rạch ròi như thế, không dây dưa dài dòng, nhưng lúc này y đột nhiên cảm thấy choáng ngợp, gặp được Lâm Như Hứa, lại được người nọ quan tâm, không biết là từ lúc nào nữa.

"Tôi muốn đón đó, thế nào!" Lâm Như Hứa cố ý giỡn với y, "Sao hả? Có gì lớn? Tôi không đủ tư cách hả?"

Hà Tâm Ý nghe xong chỉ biết lắc đầu, trên gương mặt lại nở nụ cười bất lực.

Đến nhà của Lâm Như Hứa, tâm trạng của Hà Tâm Ý không mấy vui vẻ, y nhìn cửa lớn nhà Lâm Như Hứa lại không khỏi nhớ tới cái ngày mình đến tới đây, cũng là vào lúc đó y mới hiểu được tâm tư của mình đối với người nọ.