Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 3: 3: Đóng Dấu Không Chính Thức





Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Vệ Quốc đã thu dọn sách vở nhưng trước khi đi ông có chút không yên lòng, nhất là khi nói chuyện với Hồ Nhạc Văn, bảo cậu ta quan tâm tới bạn học mới một chút, mà lúc nói chuyện ông thường liếc nhìn Lâm Như Hứa, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo.

Lâm Như Hứa nhịn không được nhìn xéo một cái, sau đó nói với Hà Tâm Ý, "Cậu được lòng ông chủ Diệp của tụi này à nha!"

Hà Tâm Ý chỉ nói, "Thầy Diệp chỉ sợ tôi không quen."

Kết thúc tiết thứ tư là giờ nghỉ trưa, Lâm Như Hứa toan đứng dậy thì Hà Tâm Ý rất tự giác nhường đường, vậy mà tên kia không chịu đi, đứng tại chỗ nhướng mày hỏi cậu, "Vậy cậu vẫn quen chứ?"

Hà Tâm Ý không nghĩ tới Lâm Như Hứa đột nhiên nói như vậy, y có chút nhan khống, trông thấy ai đẹp thì nhịn không được sẽ mở hai mắt nhìn nhiều một chút, hơn nữa y không thể không thừa nhận vẻ đẹp của người nọ, nếu không thì tối hôm đó cũng sẽ không đứng ven đường nhìn Lâm Như Hứa vừa đánh xong một trận dứt khoát và sạch sẽ đến thế.

Y thu dọn lại sách vở, "Tàm tạm."

"Tàm tạm?" Lâm Như Hứa không chờ y phản ứng lại thì đã sấn tới quàng cổ đối phương, "Không sao, nếu không quen thì cũng đừng ngại." Nói xong còn đẩy Hà Tâm Ý đi theo về phía trước, huýt sáo với Diệp Vệ Quốc, "Ông chủ Diệp, thầy yên tâm nha, em sẽ quan tâm thật tốt cục thịt của thầy!"

Nói xong thì cười khẽ, Diệp Vệ Quốc thấy bộ dạng của hắn thì khẽ nhíu nhày, giữa mi tâm nhăn lại thành chữ "Xuyên" (川), giả vờ nghiêm túc nói, "Trò an phận cho tôi, chỉ cần không bắt nạt người khác là tốt rồi!"

Thầy còn đang nói mà Lâm Như Hứa đã bá vai Hà Tâm Ý ra tới cửa lớp rồi, hắn chỉ để lại một câu "Yên tâm đi!" bỏ lại Tôn Bình Khang và Triệu Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn nhau trong lớp.

Lâm Như Hứa đột nhiên bị điên rồi à?

Hà Tâm Ý cũng cảm thấy có chút ngộp, mùi hương bột giặt của quần áo Lâm Như Hứa nhàn nhạt quấn lấy y, thậm chí y chỉ hơi nghiêng đầu thôi là thấy đôi mắt đầy ý cười của hắn, ánh mắt đó thật sự rất đẹp, tựa như ánh nắng mặt trời vậy.

Không lâu sau Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang đã đuổi theo, lúc này Lâm Như Hứa giống như mới nhớ tới bọn họ, xoay qua giới thiệu với Hà Tâm Ý, "Đây là Đại Hà, còn kia là Tôn Tử."

Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang sớm đã quen với mồm miệng của Lâm Như Hứa rồi, cho nên chỉ làm bộ như không nghe thấy.

"Chào bạn Hà Tâm Ý, tôi là Triệu Nhất Xuyên." Nói xong lại liếc nhìn Lâm Như Hứa, "Cậu cũng có thể gọi tôi là Đại Hà."

"Tớ là Tôn Bình Khang, tớ thích người khác gọi mình là Tôn Tôn." Nói xong còn làm vẻ đáng yêu, bĩu môi làm cho mặt còn béo hơn, Lâm Như Hứa tát cho một cái, "Cậu bình thường lại cho tôi."

Tôn Bình Khang bị đánh cũng không giận, ngược lại nói với Hà Tâm Ý, "Cậu đừng để cậu ta dọa nha, tuy tính tình hung dữ nhưng điển hình cho câu ăn nói chua ngoa mà tâm như đậu hũ, xuống tay không đau đâu."

Lời này không biết là thật hay giả nữa, Hà Tâm Ý nghe xong cũng chỉ cười, mà nụ cười kia đập thẳng vào tầm mắt Lâm Như Hứa, trong veo đến lạ thường.

Lâm Như Hứa cứ thế mà đi, đột nhiên cảm thấy hôm nay người đi đường nhìn hắn hơi nhiều, ánh mắt còn kì quái nữa, lúc này mới nhận ra mình đang bá vai một người vừa mới quen biết đi tới cổng trường, ban đầu hắn làm vậy cố ý muốn để ông chủ Diệp xem mà thôi, tự mình còn thấy ngạc nhiên nữa là, buông tay ra hỏi đối phương, "Tâm Ý cậu học ngoại trú hay nội trú vậy?"

Tôn Bình Khang "phốc" một cái cười ra tiếng, "Còn không biết người ta trọ ở trường hay ở ngoài mà đã kéo đi một mạch rồi? Lỡ như người ta trọ ở trường thì chẳng phải cậu hại bạn rồi ư?"

Lâm Như Hứa vậy mà không có chút ngượng ngùng nào, còn cây ngay không sợ chết đứng nói, "Vừa nhìn là biết học sinh trọ ngoài trường rồi! Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, tôi cứ lễ phép hỏi một câu đấy."

Lời nói kia trái lại làm Hà Tâm Ý ngạc nhiên, suy nghĩ về buổi học hôm nay y đưa ra một kết luận — Lâm Như Hứa chính là tự lai thục*.

*nghĩa ở câu này đại ý là tuy mới gặp mặt lần đầu nhưng hai người cứ như quen biết nhau lâu lắm rồi, không câu nệ gì cả.

Mà Lâm Như Hứa tất nhiên không biết, hắn mà biết chắc sẽ tức chết, giáo thảo lạnh lùng! Thủ Minh giáo bá! Vậy mà bị người khác gọi là tự lai thục!

Nhưng cái thái độ này của Lâm Như Hứa khoan nói đến Hà Tâm Ý thì ngay cả Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang cũng có chút ngạc nhiên, bình thường ít khi nào lộ mặt, Lâm Như Hứa đối với ai cũng lạnh nhạt vậy mà chủ động kết bạn với người khác, nếu nói ra không chừng gây sốc cho mọi người đó chứ?

Trên mặt Hà Tâm Ý rất bình tĩnh, "Tôi ở ngoài trường, mới chuyển tới gần đây, cũng khá gần trường."

"Thế ở tiểu khu nào? Nói không chừng ở cùng một khu với tụi này đó!"

"Tiểu khu Hoa Mậu."

"Hoa Mậu?" Nghe trong giọng nói của Tôn Bình Khang có chút tiếc nuối, "Thật ra cũng không hẳn là tiện đường, ba tụi tớ đều ở Kim Sa Uyển, nhưng mình vẫn có thể đi cùng nhau một đoạn."