Truyền thuyết kể rằng.
Tin đồn về “Qủy Dương” thật vô căn cứ.
Vào năm 1271, năm đó Makepolo mười bảy tuổi, đã cùng ba ba và thúc phụ, khởi hành đi đến Phương Đông.
Lúc đó, Phương Tây có truyền thuyết rằng Phương Đông là một vùng đất âm u, yêu ma quỷ quái nơi này nhiều vô số kể.
Trên thực tế, yêu ma quỷ quái không có ở Phương Đông, mà ở ngay trong đoàn mạo hiểm của Makepolo. Bọn họ nhận lệnh của giáo hội áp giải bốn tên ma cà rồng bị nguyền rủa nhưng không thể nào giết được, tiến nhập đế quốc Mông Cổ, để vứt bỏ những linh hồn hắc ám đó ở nơi này.
Ai ngờ, ai trong thời khắc bọn họ bước vào lãnh thổ Đông Phương, rủa lực liền lập tức bị phá hủy.
Hai nam hai nữ ma cà rồng, nhất thời trở nên xinh đẹp, bọn họ nhanh chóng làm cho cuộc sống thư thái nơi này biến đổi. Ánh sáng ngọc xinh đẹp bất phàm lóe lên, phía sau bọn họ cánh chim hoa lệ hé ra, hai tròng mắt yêu lệ xem xét xung quanh, đoàn người của Makepolo không biết phía trước phát sinh chuyện gì, bọn họ liền đã trôi đi vô tung.
Từ đó về sau, dụa vào mị lực nên mọi chuyện đều thuận lợi, bọ họ ở Phương Đông bắt đầu khai chi tán nghiệp. Hình thành “Gia tộc hắc ám”.
Makepolo sau khi hoàn thành nhiệm vụ quăng quỷ cũng đả ở lại Trung Quốc hơn hai mươi năm, có rất nhiều kinh nghiệm về việc đàn “Qủy Dương” dùng mị lực làm điên đảo chúng sinh. Vì thế, Makepolo đã để lại khẩu thuật trong cuốn “Makepolo du kí” tại bảo tàng Logout ở Trung Quốc.
Đáng tiếc, không có người nào phát hiện ra việc này. Mọi người chỉ biết rằng Makepolo được mang từ Trung Quốc về Italy, nhưng không có người nào biết vì sao Makepolo được đưa về Italy, kỳ thực hắn đối với ma cà rồng cũng có cảnh giác.
Cho nên, “Qủy Dương” có phải là tin đồn vô căn cứ hay không, cũng không ai biết được?!
Không tin sao?
Sau này ngươi nhìn một cái đi!
Hắc hắc hắc hắc……
“Nàng ấy là cực phẩm!”
Ánh mắt Chung Dịch Luân xuyên thấu qua đám người phía trước, chuẩn xác khóa trụ nàng.
Con ngươi hắn ngăm đen như mực, bầu trời đêm bình thường không có sao làm đẹp càng trở nên hắc ám hơn nữa, đêm đông lạnh vô cùng, chỉ khi nhìn thấy con mồi, mới có thể lộ ra một chút tươi tắn.
Bạc môi xinh đẹp kia không thích cười, cùng Jayson công tử hào hoa mỉm cười đến mê ngươi, hoàn toàn bất đồng. Trên người Chung Dịch Luân có chút sinh khí, bởi vì hắn cũng không thích đồ ăn tự chui đầu vào lưới, cho dù vào thời điểm hắn đói khát cũng giống như vậy.
Hắn thích điều quái gở, giữa con người với con người lúc nào cũng có khoảng cách vô hình, nhưng mà, đó chỉ là thời điểm hắn không có khát vọng, mới có thể lạnh lùng như thế, một khi có người kích thích khát vọng của hắn, tình huống sẽ trở nên khác đi.
Jayson đứng một bên, nghe xong lời nói của Chung Dịch Luân, đôi mi cũng tràn đầy hứng thú.
“Ở đâu?” Nhìn theo ánh mắt Chung Dịch Luân, Jaysin tò mò xem xét qua “cực phẩm” mà Chung Dịch Luân khen ngợi.
Đây là một cái mới cần phải đối phó, kẻ có tiền muốn làm các hoạt động giao tế, phải đến nơi xa hoa tràng ngập hàng hiệu, châu báu, đèn thủy tinh cùng với các loại kim ngân, cho rằng đó mới là “đồ ăn”
Tại đây đều là những nam nữ hiện đại, có phải là mỹ nữ hay không chính là dựa vào cơ thể, tuấn nam nếu có thể sánh bằng mỹ nữ càng đơợc hoang nghênh, cũng như Chung Dịch Luân lãnh úuấn cùng Jayson tuấn mỹ nho nhã.
Chung Dịch Luân có tướng mạo Trung Tây hòa hợp, mái tóc màu đen, mũi cao thẳng, ngủ quan lập thể như được điểu khắc tương xứng với thân cao 182cm, đủ đẻ mọi người hồn xiêu phách lạc.
Còn Jayson lại là mẫu người Tây Phương điển hình, mắt lam tóc vàng, tính cách hài hước, bất đồng so với Chung Dịch Luân, lam mâu của hắn như có thể phóng ra điện lực, khóe môi không có lúc nào là không mỉm cười lộ ra vẻ gợi cảm mê người.
Hai người bọn họ độc thân, nhiều tiền lại có thân phận cùng địa vị, hơn nữa còn là ma cà rồng sống ngoài ba trăm năm, trước mắt đang định cư ở Đài Loan, che gáấu thân phận đặc biệt là — thầy thuốc ngoại khoa cùng khám nghiệm tử thi.
Hai người đứng chung một chổ, còn nổi bật hơn so với các ngôi sao nam, tựa như một số ít động vật côn trùng có được màu sắc tự vệ, ma cà rồng cũng giống như vậy.
Anh tuấn, danh lợi cùng thân phận, vĩnh viễn là được xã hội tư bản Trung Hoa chào đón.
Đối với bọn họ mà nói trang bị cơ bản nhất là có ựược vẻ đẹp mê hoặc lòng người bên ngoài, điều này làm cho bọn họ mọi việc đều thuận lợi ở trong xã hội Trung Hoa, và cũng dễ dàng hấp dẫn “đồ ăn” tới cửa.
Bọn họ còn phải đánh giá, xem xét đồ ăn, đồng thởi bọn họ cũng là “đồ ăn” hi vọng trong mắt người khác.
Những người thục nữ thượng lưu này là ra vẻ cao quý kiều mỵ, bề ngoài nhìn như tự phụ bảo thủ, nhưng lại không thể trốn qua pháp nhãn của bọn họ, bọn họ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi thứ, những nữ nhân này trong mát đều che dấu đi khát vọng cùng ham muốn của họ, nhưng so với cử chỉ bên ngoài, bên trong của các nàng còn nhiều tưứ ham muốn hơn nữa.
Tính người là tham lam cùng khát vọng, đó là đặc diểm mà ma cà rồng yêu nhất, nguyên nhân trọng yếu khiến bọn họ tồn tại bất diệt hàng mấy trăm năm là vì dự trữ hàng.
Jayson nhìn đám nữ nhân trẻ tuổi, đoán xem người nào mới là “cực phẩm” mà Chung Dịch Luân xem trọng.
Đối với Jayson mà nói, cái ựược gọi là cực phẩm, chính là có gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, loại nữ nhân này thường đứng lên, mới đủ kính. (Thế La Cầm nhà ta có đủ tiêu chuẩn hok ta ^^?)
“Là người mặc quần áo màu trằng.”
Jayson lập tức nhìn, rất nhanh tìm được ba vị “đồ ăn” mặc lễ phục dạ hội màu bạch ngân.
“Người nào? Bên trái? Ở giữa? Hay là bên phải?” Ba vị nữ nhân này rất đặc sắc, bất luận cho dù là người nào cũng không phải là sự lựa chọn sai lầm.
“Người ta nói là người phục vụ!”
“Ách?”
Bỏ lại Jayson đang đứng ngây ngốc, Chung Dịch Luân đã hướng đi đến mục tiêu của hắn — một nữ nhân ứướng mạo bình thường, tóc cột đuôi ngựa, mặc đồng phục phục vụ sinh màu trắng.
Giang Mật Nhã cầm khay, trên khay là cốc có chân dài, được đổ đầy rượu cốc tai hương vị ngọt ngào, ánh đèn xuyên thấu qua ly rượu, đem chất lỏng bên trong chiếu rọi làm cho càng thêm trong suốt óng ánh sáng ngọc.
Trên mặt hắn lộ vẻ mĩm cười, khi thấy nàng chiụ khó xuyên qua đám người, cho dù gặp được thiên kim tiểu thư hay thiếu gia thích tự cao tự đại, nàng vẫn như cũ giống như nô tài, hay giống như ti cung khiêm tốn.
Đây là công việc, nàng luôn luôn làm tốt nhân vật của chính mình, hơn nữa phí thời gian cho phục vụ sinh rất cao, kh6ong phải mỗi người đều có thể tới chổ này làm phục vụ sinh được, nàng đã tìm rất lâu, trải qua cuộc thi tuyên nghiêm khắc mới có được công việc này.
Đối với những nơi cao cấp này phải tốt, nghiêm khắc cấm làm ra lỗi, nàng tự nói với chính mình nhất định phải thật cẩn thận, nhưng có đôi khi khó tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn.
Làm phục vụ sinh sợ nhất chính là bị khách đụng vào.
Loảng xoảng!
Cái cốc có chân dài thanh thúy vỡ tan, nàng chỉ biết chính mình không xong rồi.
“Làm cái gì thế?”
Cái sợ thứ hai của phục vụ sinh, chính là người khách rõ ràng làm sai, nhưng lại không tiếp thu đi trách tội người khác.
“Ngươi muốn làm như thế nào nha – quần áo của ta, đây là mẫu Chanel mới nhất đấy! Mắt ngươi đễ đâu mà đụng vào ta vậy hả?”
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”
Khách vĩnh viễn là nhất, mặc kệ như thế nào, trước tiên nàng điều phải chịu tội, cũng cố nén đau đớn trên tay. Bởi vì va chạm vừa rồi, mãnh thủy tinh nhỏ đã cắt vào tay của nàng, tuy rằng miệng vết thương không lớn, nhưng cũng chảy ra một vài giọt máu.
Người phụ trách vội vàng đi tới, nhìn thấy tình huống ở hiện trường, không nói hai lời, đôi mắt trách cứ bay thẳng đến trừng Giang Mật Nhã, trong lòng Giang Mật Nhã thầm than, lần này nàng thảm rồi.
Nhìn chính mình bị biến thành bộ dạng chật vật như vậy, nữ thiên kim không cam lòng cứ như vậy quên đi.
“Là nàng đụng phải ta, các người muốn bồi thường ta như thế nào?”
Cái gì?
Giang Mật Nhã ngẩn ngơ, người này căn bản là trợn mắt nói dối nha! Trời đất chứng giám, lúc đấy nàng đứng không nhúc nhích, mà là nữ nhân này đi đường không nhìn phía trước, liền bay thằng đến nàng,
Quản lí vội hỏi: “Thực xin lỗi Bạch tiểu thư, chúng ta lập tức chuẩn bị bộ lễ phục khác cho người thay, cũng lập tức đem lễ phục của người đi tẩy.”
“Ta muốn nàng bồi thường cho ta mười lăm vạn tiền bộ lễ phục.”
“Mười lăm vạn?”
Giang Mật Nhã khẩu khí có chút run rẩy. Không thể nào, loại chuyện hút màu này nàng cư nhiên có thế nói ra được sao?
Sự tình trọng đại, hiện tại đây không phải là thời điểm nói lại khách, cho dù cô gái là xã hội thượng lưu được chiều chuộng, cũng không thể bức người như vậy nha! Làm ngươi điều cơ bản nhất là đạo lý, xem ra nàng không thể tự biện hộ cho chính mình được.
“Ngươi – ” Nàng vừa muốn mở miệng, đột nhiên bàn tay nhỏ bé bị một đại chưởng khác chết trụ rảnh cổ tay, giơ cao lên.
Giang Mật Nhã ngây người, kinh ngạc nhìn về phái nam tử xa lạ, đang bắt lấy cổ tay nàng, còn nhìn chằm chằm vào ngón tay bị thương của nàng.
“Ngươi bị thương.”
Nàng biết ngón tay chính mình bị thương, nhưng làm như thế nào? Mười lăm vạn tiền bồi thường, mới làm cho nàng hộc máu.
Nàng còn không kịp phản ứng, ngay sau đó, hành vi của nam nhân này cơ hồ làm cho tròng mắt nàng mở to ra --
Trước mặt mọi người, hắn cư nhiên ‘chính mồm’ liếm lên ngón trỏ bị thương của nàng.
Cử chỉ lớn mật vô cùng thân thiết này, làm cho tất cả mọi người ngây dại, thậm chí khiến cho một ít nữ nhân hô nhỏ, Giang Mật Nhã cũng bị tình huống này dọa đến ngây người.
Đó là một nam nhân hảo anh tuấn, cao lớn, hơn nữa còn có gương mặt Trung Tây hỗn hợp, nam nhân như vậy không hề chú ý tới ánh mắt của mọi người, liếm đầu ngón tay nàng.
Phải biết rằng, ở trong xã hội thượng lưu, Chung Dịch Luân là người đàn ông độc thân hoàng kim được rất nhiều thiên kim nữ minh tinh để ý đến, hắn có tiền, anh tuấn, lại là thấy thuốc ngoại khoa được nhiều người kính trọng, nữ nhân tha thiết ước mơ có được hắn, hơn nữa hắn còn thực thần bí, chưa bao giờ chủ động tiếp cận nữ nhân.
Trên người hắn tổng quát có cảm giác xa cách, nhưng hắn cũng làm cho người ta có cảm giác kính sợ, nhưng là bởi vì hắn thần bí lạnh lùng, càng làm cho nữ nhân đối với hắn mê muội không thôi.
Nam nhân như vậy lại đến đây vì nàng liếm miệng vết thương, đây là vinh quang rất lớn a! Cơ hồ toàn bộ nữ nhân ở đây đều đang ghen tị.
Nếu là nữ nhân bình thường, nhất định sẽ không cự tuyệt diễm phúc này, nhưng nàng, là người duy nhất ngoại lệ.
Cả người nàng nóng lên, mang ngón tay trỏ trong miệng hắn rút ra, toàn thân nổi lên da gà.
Nam nhân này là sao vậy? Đầu có vần đề a!
Nàng tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn tự trấn định, nếu không nhất thời bị dọa ngây người, nàng tuyệt đối sẽ ngăn cản loại cử chỉ buồn nôn này.
“Cám ơn.”
Nàng theo bản năng rút tay lại, vì chức nghiệp miễn cưởng tươi cười, trong lòng lại suy nghĩ, nam nhân này có phải xem kịch nhiều lắm hay không, dùng hành vi kịch tính như vậy đến liếm miệng vết thương của nàng, còn là ra vẻ! Nàng nhịn không được muốn buồn nôn.
Nam nhân trước mắt rất xuất sắc, nhưng trừng hợp là, nàng vừa vặn miễn dịch đối với soái ca.
Nàng đối với nam nhân anh tuấn như vậy không ảo tưởng nhiều lắm, nàng biết bộ dáng chính mình thực bình thường, cũng rõ ràng chính mình không có mấy trọng lượng, mà nguyên nhân chủ yếu là, nàng đã có bạn trai.
Chung Dịch Luân nhìn nàng, trên mặt lạnh lùng lộ ra tươi cười mị hoặc chưa từng có, trong mắt ẩn chứa khát vọng kích tình, trong lời nói kế tiếp của hắn, lại làm cho mọi người kinh ngạc không thôi.
“Hết thảy tổn thất của nàng ta sẽ bồi thường thay nàng.”
Không chỉ nàng kinh ngạc, Jayson bên cạnh cũng vậy, hắn vạn lần cũng không thể tin được, nguyên lai Chung Dịch Luân coi trọng, không phải là mỹ nữ kinh thế, cũng là nữ minh tinh danh tiếng, nữ phục vụ sinh trước mắt tướng mạo bình thường, trong lòng thoáng chốc đều biết.
Giang Mật Nhã một chút cũng không có cảm động trước hành vi anh hùng cứu mỹ nhân này, chính xác mà nói, nàng hết lòng tin trên đời này không có chuyện ăn cơn trưa không cần trả tiền, lác đầu nói: “Không cần, cám ơn ngươi, ngươi không cần làm như vậy.”
Không thân cũng chẳng quen biết, đột nhiên nói muốn giúp nàng, vô công không chịu lộc, nàng không thể nhận.
“Không sao, ta rất thích.” Cặp đồng tử đen như mực như muốn khóa trụ nàng, hiện ra vô cùng ôn nhu cùng thâm thúy, không cho nàng cơ hội cự tuyệt, vẫn như cũ phái người đối với quản lý phân phó: “Mời ngươi lập tức phái người thu thập hết thảy, tìm cho tiểu thư này một bộ quần áo mới, chi phí sử dụng ta sẽ đưa.” Sau đó, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng biến hoá kỳ lạ, như là chú ngữ đối với Bạch tiểu thư nói: “Không cho phép làm nàng khó xử.”
Nói cũng thần kỳ, quản lý ngày thường hà khắc cũng không chút do dự gật đầu, thế nhưng lập tức nói nàng có thể trở về nghĩ ngơi, sẽ không khấu trừ tiền lương. Mà thiên kim tiểu thư kiêu căng, cũng đột nhiên trở thành thuc nữ rất lễ phép, chẳng những giải thích với nàng, còn ngoan ngoãn chấm dứt trò khôi hài này.
Nói hết thảy, chỉ có mình Jayson là biết tại sao.
Sau khi giải quyết sự tình, Chung Dịch Luân quay đầu, mĩm cười đối với nàng nói: “Không có việc gì.”
Giang Mật Nhã ninh khởi đôi mi thanh tú. “Cám ơn ngươi đã giúp ta, nhưng là ….. Ngươi không nên trả tiền, bởi vì không cần thiết, là đối phương không phân phải trái.”
“Ta biết, là nàng ta đụng phải ngươi.”
“Di?” Vẻ mặt nàng ngoài ý muốn. “Nguyên lai ngươi nhìn thấy a?”
“Nhìn rất rõ ràng.”
Giang Mật Nhã càng thêm nhăn mày, nhịn không được nói thầm: “Vậy ngươi còn bồi thường nàng? Có lẽ mười lăm vạn đối với ngươi là tiền lẽ, nhưng ta không nghĩ muốn nợ ngươi ân tình này.”
Lời nói này đánh vào tâm lý hắn, khóe môi cười càng sâu,
“Muốn trả nợ cho ta, kỳ thực rất đơn giản.”
Nàng tò mò hòi: “Như thế nào?”
Hắn hơi hơi cúi người, bạc môi tiếp cận lỗ tai của nàng, chậm rãi phun ra tiếng nói khàn khàn.
“Làm bạn gái ta.”
Lời này, làm cho mặt nàng phút chốc trở nên kinh ngạc, không thể tin nhìn thẳng vào con ngươi thâm thúy không đáy của hắn, lúc này đồng thời, trong mắt hắn hiện lên một chút quang mang biến hoá kỳ lạ, giống như xem thấu vào chổ sâu nhất trong linh hồn bình thường.
Đối mặt với loại thản nhiên theo đuổi, nữ nhân ít có không động tâm, cho dù không đáp ứng, cũng không lập tức cự tuyệt, dù sao, đối phương cũng là người có điều kiện rất tốt.
“Thực xin lỗi, ta cự tuyệt.”
Chung Dịch Luân sửng sốt, bất khả tư nghị đánh giá nàng. “Ngươi cự tuyệt sao?”
“Ta đã có bạn trai.”
Ánh mắt nàng kiên định trả lời, không làm cho ngoài ý muốn mà dao động, cứ việc nam nhân trước mắt rất suất sắc, người như thế cư nhiên theo đuổi nàng, càng không hợp lý.
Nàng chưa bao giờ mơ ước ma tước biến thành phượng hoàng, loại sự tình này, chỉ là tiểu thuyết phát sinh trong TV, nàng thậm chí hoài nghi đánh giá đối phương, hắn sẽ không là thủ lãnh tập đoàn lừa gạt chứ?
Nàng chẳng những một chút cảm giác kinh hỉ cũng không có, trái lại còn quở trách hắn. “Bộ dáng ngươi như vậy, muốn tìm bạn gái rất dễ dàng, làm chi vui đùa với ta a? Ta cũng không phải mỹ nữ, phóng nhãn nhìn lại, nơi này tùy tiện tìm một nữ nhân đều đẹp hơn ta gấp trăm lần, liền ngay cả phu nhân cao tuổi đều đẹp hơn so với ta.”
“ ……………” Hắn trừng mắt, vẫn như cũ cảm thấy bất khả tư nghị.
Không đợi cho hắn mở miệng, nàng lại tiếp tục quở trách. “Có lẽ là ngươi cảm thấy thú vị, cũng có lẽ là ngươi cùng người khác đánh đố, nhưng loại trò chơi này thật sự rất ác liệt, tah6t5 có lỗi nha, ta không có hứng thú cùng ngươi tham gia, tái kiến.”
Nàng xoay người đi, nhưng nhớ tới một sự kiện, lại quay đầu đến, bồi thêm một câu. “Chuyện vừa rồi, ta sẽ ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.” Sau khi tiêu sái nói xong, nàng không hề không muốn xa rời xoay người rời đi, dấu vào trong đám người.
Nhìn bóng nàng rời đi, Chung Dịch Luân trên mặt không một tia tức giận, mà là chậm chạp không thể tin được, hơn nữa còn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
“Nàng chính là cực phẩm mà ngươi muốn tìm?” Jayson thanh âm, ghé vào lổ tai hắn hỏi nhỏ.
Chung Dịch Luân trong mắt lóe quang mang thợ săn, trên mặt biểu tình khôi phục lại trầm liễm, nhưng thanh âm vẫn còn hưng phấn.
“Đúng vậy.”
“Nàng tướng mạo bình thường, dáng người cũng bình thường, xem nhìn không được nàng có chổ nào gọi mà ‘cực phẩm’?”
Đối với Jayson mà nói, Giang Mật Nhã thật sự rất bình thường, đừng nói không đủ trình độ mỹ nữ, ngay cả dục vọng làm cho người ta nhấm nháp cũng không có.
Chung Dịch Luân dùng đầu lưỡi liếm bạc môi, trở về chổ vừa rồi nhấm nháp, thấp giọng nói: “Nhóm máu cùa nàng là rh âm tính.”
Đồng tử màu lam của Jayson thoáng chốc hiện lên quang mang màu ngọc bích, theo sau dật ra ý cười.
“Thì ra là thế.”
Rh âm tính là nhóm máu hi hữu thế nào, hắn cũng biết được từ trong miệng Chung Dịch Luân, cũng biết đồng bọn đối với nhóm máu rh âm tính mang hương vị đặc sâu sắc.”
“Hơn nữa, nàng còn là xử nữ.”
Cái gì?”
Jayson thực kinh ngạc, Máu xử nữ, là cái mà bọn hắn gọi là máu thuần khiết, không có tạp chất, hương vị so với phi xử nữ hương nùng ngon miệng, lại sở hữu nhóm máu rh âm tính hi hữu, hương vị độc đáo tối cao, nếu lấy đồ ăn của nhân loại so sánh, tương đương với nga can tương cao cấp nhất của Pháp quốc, lấy rượu nho so sánh, tương đương với rượu cao cấp nhất.
Nhóm máu hi hữu, thuần khiết đáng quý khó được, đó là cực phẩm không thể cầu.
“Nếu ta đoán không sai, tuổi của nàng là ở trên dưới hai mươi lăm.”
Jayson càng kinh ngạc hơn. Tại đây cá tính quan niệm rất cởi mở, ngoài hai mươi tuổi vẫn còn là xử nữ, đã là rất khó gặp, huống chi, nữ nhân đẹp nhất chính là từ hai mươi đến hai mươi bảy tuổi, vì sẽ không ngây ngô, cũng không rất lão, máu tươi thành thục độ vừa tốt.
“Ngươi xác định nàng thật là xử nữ hai mươi lăm tuổi.”
Chung Dịch Luân nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi vị máu tươi trong miệng, như cánh đồng đầu mùa xuân đầy những cánh hoa nở rộ, mùi vị kia lan tràn đến tứ chi bách hải, cũng giống như giọt nước cam lộ rơi xuống sa mạc, làm cho người ta hưng phấn khó chiụ.
“Sẽ không sai, hương vị cam thuần kia, ta vĩnh viễn nhớ rõ.” Hắn đã muốn có được nó hơn một trên năm mươi năm qua.
Jayson cũng nhịn không được liếm môi, nuốt nước miếng. Hắn cùng Chung Dịch Luân quen biết nhau hai trăm năm, biết rõ trình độ kiên ăn của đồng bọn, đã muốn làm cho người ta giận sôi trào, đồng dạng, luôn luôn soi mói khứu giác cùng vị giác, cho nên hắn tin tưởng Chung Dịch Luân tuyệt đối không tính sai.
Dừng nghĩ ma cà rồng giống như trông điện ảnh, gặp người liền cắn, liền uống máu, trên thực tế, bọn họ rất biết thưởng thức.
Giống như hắn, chí soi mói bên ngoài, đối tượng phải là mỹ nữ đẹp mắt, phải là mỹ nữ thiên tiên, hơn nữa đường cong yểu điệu, béo gầy vừa vặn.
Kinh nghiệm hắn cho thấy, mỹ nữ thiên sinh lệ chất, thường có mùi hương ngọt ngào.
Về phần nhóm máu, nhóm máu gì đều ok, chỉ cần không hạp dược, không say rượu, không bệnh tật, hắn đều có thể hảo hảo hưởng dụng. Chung Dịch Luân thì ngược lại, hắn chỉ có hứng thú với xử nữ nhóm máu rh âm tính.
“Ta không rõ, nếu nàng là cực phẩm trăm năm khó được, vì sao vừa rồi ngươi không thôi miên nàng? Tựa như đối với hai người kia.”
Sự kiện va chạm vừa rồi, Jayson hoàn toàn nhìn thấy, đó là kiệt tác do Chung Dịch Luân làm ra, hắn cố ý thôi miên Bạch tiểu thư, làm cho nàng đi thẳng vào đối phương, nếu Chung Dịch Luân đã tạo ra cơ hội, vì sao lại để cho cá lớn chạy thoát?
“Ta đã thử qua, nàng không có bị ảnh hưởng.”
“Cái gì? Ngươi thôi miên nàng không có hiệu quả?!”
Đây chính là nguyên nhân làm cho Chung Dịch Luân ảo nảo.
“Ngươi cũng biết, chúng ta thôi miên nhân loại, phải có vài điều kiện mới thành công.”
Jayson gật đầu. “Lợi dụng mọi người ái mộ chúng ta, tâm động làm cho chúng ta thừa cơ thôi miên, nếu như không, chính là lợi dụng sợ hãi cùng oán hận của mọi người, đây là hạ sách.”
Mấy trăm năm nay, bất luận là nam hay nữ ma cà rồng, đều lợi dụng sắc đẹp chính mình mê hoặc nhân loại, thuận lợi thôi miên đối phương, nắm trong tay hành động của đối phương, làm cho đối phương trở thành phương tiện ăn no.
Đương nhiên, cũng có loại tình huống khác, chính là làm cho bọn họ có địch ý, ma cà rồng sẽ chế tạo sợ hãi, làm dao động tâm trí đối phương, giống nhau có thể đạt tới mục đích, hơn nữa sau khi ăn no, thuận lợi đem trí nhớ của nhân loại xóa đi, làm cho ma cà rồng tiếp tục sinh tồn.
“Ngươi vừa rồi hương nàng đưa ra theo đuổi, nàng lại cự tuyệt.”
“Ngươi xác định nàng không hoan nghênh còn cự tuyệt?”
“Nàng cũng không phải ngoài miệng nói, lòng của nàng hoàn toàn không bị ta dụ hoặc.”
Ngoài miệng cự tuyệt cũng không được, phải là trong lòng chân chính cự tuyệt, chỉ cần động tâm, ma cà rồng bọn họ đều có thể lợi dụng được.
Không thể tưởng được, mưu kế anh hùng cứu mỹ nhân lại thất bại.
Jayson càng thêm hứng thú. “Ta đã bao lâu không thấy người nữ nhân không động tâm với ngươi?”
Không thể phủ nhận, hắn cùng Chung Dịch Luân hai người đều có mị lực, đồng bọn tuy rằng lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ không giảm mị lực đối với nữ nhân, hắn từng thấy có một vị nữ nhân đang đi hưởng tuần trăng mật, đối với Chung Dịch Luân có bao nhiêu lưu luyến say mê cùng điên cuồng, chỉ cần có một chút động tâm, đều là nhược điểm để bọn họ thừa cơ.
“Nữ nhân kia là đồng tình luyến ái sao?” Jayson cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Nàng nói nàng đã có bạn trai.”
“Không thể nào, có bạn trai vẫn còn là xử nữ? Huynh đệ, nếu nàng không phải là liệt nữ cần trinh tiết, thì nam nhân của nàng ‘chổ đó’ có vấn đề.” (Chys: Seo qua đêy thấy a BT quá đi )
“Mặc kệ là nàng có bạn trai hay không, ta nhất định phải có được nàng.”
Chung Dịch Luân đã lâu không phấn khởi như vậy, hắn đã muốn suy nghĩ tới, làm cam lâm thông qua yết hầu, chảy tới vị giác, quả thực so với làm tình cùng nữ nhân còn thoải mái hơn nhiều (Chys: nguyên văn của t/g đấy nhá)
Nữ nhân này khơi mào cảm giác thèm ăn đang yên lăng một trăm năm mươi năm qua trong cơ thể hắn, hắn muốn nàng, muốn đồ ăn của hắn! (Chys: anh ăn chị hay chị ăn anh đây ta =]])
Sâu trong con ngươi đen, ẩn lóe ra dục hỏa săn bắn, nếu hắn không thể mê hoặc được nàng, như vậy khiến cho nàng lâm vào tuyệt vọng đi.