Khoảnh Khắc Yêu Em

Chương 35: Ngủ chung : Cởi áo lót cho em!




Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị đồ đạc cho "cậu em trai nhỏ" thì Lục Ninh Diệp cũng được nghỉ ngơi. Cô thở dài mệt mỏi ngồi trên giường Vương An Đình, không ngừng lườm anh bác sĩ đó. Đến giờ anh vẫn còn đang đứng suy ngẫm xem còn thiếu sót gì nữa không, vẻ mặt trông rất cẩn trọng. Nhưng với ánh nhìn của Lục Ninh Diệp thì vẻ mặt ấy rất trẻ con và đáng ghét!

"Anh vẫn còn chưa xong nữa à?" Cô nghiến răng nhấn mạnh từng chữ cuối, hận thù nhìn anh.

"Cũng không biết nữa... anh còn đang kiểm lại đây này!" Vương An Đình chỉ ngón tay đếm từng món đồ trong vali, rồi quay sang nhìn cô. Lại sững sờ hỏi: "Ơ... Em làm sao đấy? Đừng nhìn anh như thế chứ!".

"Anh còn phải hỏi nữa à? Nhờ ai mà em mệt đến thở không nổi như thế này hả?"

"Anh đã làm gì mà em mệt, em nói như thế khiến anh suy nghĩ xa quá luôn rồi đây!"

"Hơ... hay quá nhỉ? Từ nay anh đừng nhờ em bất cứ chuyện gì nữa nhé? Soạn đồ chung với anh một chút thôi cũng đã khiến em già thêm chừng vài tuổi rồi!" Nói xong Lục Ninh Diệp bực bội ngã lưng nằm xuống giường, hai chân cô còn dằn mặt anh đung đưa ở dưới thành giường tạo ra tiếng "cụp cụp".

"Này, em làm gì thế? Gót chân đập vào thành giường sẽ bị đau đấy!" Vương An Đình nhanh chóng đi đến bế cô lên, nhẹ nhàng di chuyển đặt cô nằm ngay thẳng giữa chiếc giường to lớn. Vừa kê gối xuống đầu cô vừa buông lời dụ dỗ: "Khá trễ rồi, có muốn ngủ ở đây không?".

Lục Ninh Diệp nghe thế chỉ im lặng không trả lời, nằm yên xem người đàn ông cao lớn ấy nằm xuống giường cùng mình, được một lúc anh liền choàng qua người cô, cả hai đối diện nhau. Vương An Đình chống khủy tay xuống nệm giữ cơ thể không đè lên người cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt ấy.

"Anh... làm gì đấy? Tránh ra đi..." Lục Ninh Diệp hơi ngượng, muốn đẩy anh ra.

"Có muốn ngủ ở đây không? Hửm?" Anh chẳng thèm để tâm đến lời nói của cô, quyết dụ dỗ con mồi cho bằng được.

Cô nhỏ giọng từ chối: "... Làm sao có thể chứ? Bố mẹ sẽ không đồng ý để em... ngủ lại đây đâu!".

"Em chỉ cần trả lời muốn hay là không thôi, anh sẽ xin được đấy!" Anh nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.

Thấy anh muốn ngủ cùng cô như thế, Lục Ninh Diệp cũng nhẹ dạ mà ra điều kiện: "Dù gì... ngày mai anh cũng đi Bắc Kinh rồi, thời gian của chúng ta còn rất ít. Nếu anh xin bố mẹ em được, thì... em sẽ đồng ý ở lại đây!".

Vương An Đình mỉm cười hài lòng, liền lấy điện thoại đặt kế bên gọi điện cho ông bà Lục.

"Vương An Đình đấy à? Gọi cho bác có việc gì không?" Phía đầu dây bên kia vang lên giọng của ông Lục, cô nghe thấy liền đỏ mặt ngại ngùng nhìn anh.

"Hiện tại Lục Ninh Diệp đang ở nhà con, bây giờ cũng đã trễ rồi, xin phép bác cho em ấy ở lại đây một đêm được không ạ?" Vương An Đình trầm giọng, nghiêm nghị nói.

"Lục Ninh Diệp đang ở đó à? Ây da... để bác hỏi mẹ nó đã, con đợi một lát nhé!" Nói rồi ông Lục tắt máy. Lục Ninh Diệp thở dài lên tiếng nói với anh: "Chắc không được rồi đấy... ngại chết đi mất!".

"Sao em biết là không được? Anh nghe thấy giọng bố em rất điềm đạm có thể là sẽ cho phép đấy!"

"Em không tin..."

"Cá cược với anh không?"

"Cá cược gì chứ? Em không rảnh đùa giỡn với anh đâu!"

"Nếu bố mẹ em không cho phép thì em muốn gì cũng được, còn nếu bố mẹ em cho phép thì..." Vương An Đình đang nói, đến đây thì dừng lại suy nghĩ.

"Thì sao hả? Anh định bày trò biến thái gì nữa đúng không?"

"Nếu bố mẹ em cho phép thì đêm nay anh muốn gì cũng được?"

"Cá cược này em cảm thấy bản thân mình bị lỗ!" Lục Ninh Diệp mím môi, hai tay vòng lên ôm cổ anh nói.

"Lỗ gì chứ? Cả hai chúng ta đều giống nhau mà... anh nghĩ như vậy quá hợp lý rồi! Sao? Có muốn chơi không?"



"Chơi thì chơi thôi, sợ gì chứ!" Cô mạnh dạn đồng ý.

Một lúc sau ông Lục gọi đến: "Này Vương An Đình à, mẹ Ninh Diệp cho phép rồi nhé! Đêm nay cho con bé ở lại nhà con, nhớ bật điều hòa ấm một tí... hiện tại trời trở đông lạnh lắm đấy!"

"Vâng, con biết rồi! Hai bác ngủ ngon nhé..."

Vừa tắt máy xong, Vương An Đình lại nghệch mặt ra nhìn cô: "Thôi xong rồi..!".

"Anh muốn gì? Nói đi, em trả cược!"

"Muốn em."

"..."

Vương An Đình đưa tay xuống eo cô, xoa nhẹ nhàng. Ánh mắt dán chặt vào cô không hề dịch chuyển sang hướng khác. Lục Ninh Diệp cứ rùng mình không thôi, gấp gáp nói với anh: "Đừng... anh đừng trêu ghẹo em nữa...". Vương An Đình chỉ cười rồi cưng chiều hỏi: "Em nên trả cược cho anh thế nào đây? Cái gì của em, anh đều muốn hết!"

"Tham lam quá vậy hả? Chỉ được chọn một thôi!" Cô vừa đẩy mặt anh ra vừa nói. Vương An Đình lập tức nắm lấy hai tay cô, đè chặt xuống nệm khiến cô không thể chống lại được nữa. Bốn mắt nhìn nhau đầy bẫy tình, khung cảnh này đẹp tuyệt diệu, quyến luyến người nhìn khó có thể rời mắt.

"Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, em luôn có sức quyến rũ anh như vậy! Làm sao để anh kiềm chế bản thân mình đứng đắn lại đây?" Mặt anh nóng dần, hơi nóng từ người thoát ra cũng khiến cô hơi lo lắng. Lục Ninh Diệp tái mặt hỏi anh: "Anh có sao không đấy?".

Vương An Đình không trả lời chỉ gầm gừ trong cổ họng vài tiếng, trầm giọng hỏi cô: "Em có cảm thấy lạnh không? Mùa này nên giữ ấm cơ thể..."

"... Hơi lạnh một chút!". Vương An Đình buông cô ra, ngồi dậy điểu khiển nhiệt độ trong phòng để cô không bị lạnh.

"Anh đi thay đồ ngủ, vệ sinh cá nhân đã, em cứ ngủ trước đi!" Nói rồi anh lấy đồ đi vào phòng tắm. Lục Ninh Diệp nằm thẫn thờ suy ngẫm: "Hình như mình chưa đánh răng buổi tối thì phải? Nhưng... ở đây thì làm gì đó đồ dùng cá nhân mà vệ sinh chứ! Lỡ như lát nữa anh ấy hôn mình thì sao? Trời ơi phải làm sao đây...!".

Lục Ninh Diệp đứng dậy mở cửa đi xuống lầu, định xuống bếp lấy nước uống hay súc miệng gì đó. Vừa đi xuống cầu thang đã thấy bên dưới tối mờ mịt, chẳng thấy đường gì cả, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra mở đèn lên rọi đường đi xuống bếp. Thấy tủ lạnh cô liền đi đến, nhẹ nhàng mở ra lấy một trong những chai nước được sắp xếp gọn gàng trong ngăn vách tủ.

"Ưm... ực!" Uống đã khát xong, Lục Ninh Diệp còn súc miệng vài lần để bảo đảm miệng sạch hoàn toàn. Cô sợ anh cũng khát nên lấy thêm một chai nước mới đem về phòng cho anh. Vừa mở cửa đã thấy Vương An Đình từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc mỗi cái quần ngắn đến đầu gối ngoài ra chẳng mặc thêm áo gì cả, trên cổ còn vác thêm cái khăn đã ướt từ lâu. Chính vì thế mà Lục Ninh Diệp đã được chính mắt chứng kiến cơ thể lực lưỡng của anh, cơ bụng múi nào ra múi đó vô cùng săn chắc.

Cảnh tượng trước mắt khiến hai má Lục Ninh Diệp lại đỏ lên, cô ngập ngừng hỏi anh: "Sao anh không mau mặc áo vào đi..."

"Anh biết rồi! Mà em vừa đi đâu đấy?" Vương An Đình đi đến gần, vòng tay ra sau ôm lấy eo cô hỏi.

"Em khát nên xuống bếp uống nước, có mang lên cho anh nữa này!" Cô cầm chai nước đưa cho anh.

"Anh không khát."

"Nhưng em lỡ lấy rồi, anh uống đi chứ!"

"..." Vương An Đình cầm lấy chai nước từ tay cô, mở ra uống: "Rồi đấy!". Lục Ninh Diệp mỉm cười ôm lấy anh, tựa đầu vào lòng ngực ấm áp ấy.

"Này, đừng thừa cơ hội sờ soạng người anh đấy!"

"Không thèm." Nói xong cô liền đặt tay lên cơ bụng của anh mà mò mẫm. Vương An Đình chỉ đứng yên, dễ dãi trao thân cho người con gái trước mặt. Dần dần tay Lục Ninh Diệp lại đi xuống một chút, khi tay đi đến bụng dưới anh liền cầm tay ngăn cô lại, lên giọng cảnh cáo: "Tay em còn muốn đi đến đâu nữa hả? Đến đây là đủ rồi đấy, nãy giờ anh im lặng không có nghĩa là em muốn sờ chỗ nào cũng được đâu nhé!".

"Em đã làm gì đâu chứ?" Cô bướng bỉnh cãi lại anh.

Vương An Đình thở dài lắc đầu: "Anh có cảm giác tối nay mình sẽ là con mồi ngon của em... Anh thiết nghĩ người nên đề phòng hơn hết là anh thì mới phải!".

"Thôi đi, em đi ngủ đây!" Lục Ninh Diệp đi thẳng về giường, mặc kệ người đàn ông mình vừa sờ mó khi nãy.



"Vương An Đình, chúng ta ngủ chung giường luôn sao?"

Anh sững sờ với câu hỏi của cô, nói: "Chứ không lẽ em nỡ để anh ngủ dưới đất à?".

"Thôi cũng được, cho anh ngủ trên giường đấy!" Lục Ninh Diệp thản nhiên cho phép chẳng khác nào căn phòng này là của cô.

"Khoan đã, anh mặc áo vào đàng hoàng thì em cho ngủ chung, nếu không mặc thì đừng hòng nhé?"

"Em mới mua nhà à?" Vương An Đình chống tay lên hông hỏi cô.

"Nhà gì?"

"Anh tưởng nhà này của em không đấy!"

Lục Ninh Diệp nghe anh nói móc mình như thế liền ném cái gối bên cạnh về phía anh, kèm theo lời mắng: "Anh giỡn mặt với em đó hả? Nghĩ sao cởi trần ngủ chung với em vậy, người ta bảo sao thì nghe vậy đi. Không mặc áo thì đừng trách em đạp anh xuống đất!".

Vương An Đình bị cô ném gối vào người không thương tiếc, đành phải đi lấy áo mặc vào. Vừa thấy anh mặc áo quần đàng hoàng, Lục Ninh Diệp cười tươi nói: "Đây... đây mới đúng khí chất Vương An Đình của em!".

"Ăn bận như thế này làm sao giở trò biến thái đây?" Vương An Đình mím môi cau mày, đi đến giường nằm xuống.

Cô ngồi kế bên hỏi anh: "Em có nên tắm rửa thay đồ ngủ không?".

"Thay đồ ngủ của ai? Anh không có váy ngủ cho em đâu! Mà em tắm làm gì, ăn mặc như vậy khá thoải mái rồi... đi ngủ đi!"

"Nhưng mà, em còn một chuyện nữa..." Nét mặt cô ngại ngùng nhìn anh.

"Chuyện gì?"

"Em..."

"Sao?" Thấy cô có chuyện cần nói, anh cũng ngồi dậy nghe cô nói.

"Bình thường... con gái bọn em đi ngủ sẽ không mặc áo lót, nhưng mà... bây giờ em ngủ cùng với anh... thì có nên cởi áo lót không?"

"À... chuyện này sao? Thì cứ cởi đi, sẽ tốt cho cơ thể khi ngủ hơn!"

"Nhưng mà anh..."

"Không sao, dù gì anh cũng đã chạm qua rồi... em không cần phải ngại!"

"Im ngay." Lục Ninh Diệp quát lớn, lườm anh.

"Hơ... Nói chung em cứ cởi đi, không ảnh hưởng gì cả."

Lục Ninh Diệp lại sượng sùng nói: "Anh quay mặt sang chỗ khác đi, để em cởi!".

"Em cứ cởi đi!"

"Để em vào phòng tắm..." Cô vừa định đứng lên đi vào vệ sinh, liền bị anh kéo lại ngồi trong lòng. Bàn tay anh phủ lên lưng cô, không lâu sau liền vang lên tiếng động nhỏ "rớp". Dây áo lót sau lưng cô đã được mở ra, cô sững người nhìn anh, chưa kịp hết bất ngờ cô lại nhận thấy bàn tay của anh đang di chuyển vào trong áo mình, cô cứng người, ngồi yên trong lòng anh. Bàn tay hư hỏng đó đi khắp nơi trong áo cô, cởi từng khóa dây ở đằng trước ngực. Trong ít phút, áo lót của cô đã được anh cầm gọn trên tay, vẻ mặt anh rất bình tĩnh đặt chiếc áo lót đó xuống kế bên gối nằm của cô.

"Xong rồi đó! Như vậy có phải nhanh hơn không? Vào phòng tắm mất thời gian!".