Khoảnh Khắc Năm Ấy

Chương 45: Hồi phục rất tốt




Đêm hôm đó cả hai người đã có không gian riêng dành cho nhau, cũng như là những khoảnh khắc nào đó để cô có thể hiểu được bản thân mình muốn gì. Loại cảm xúc mà trong tim lại đột nhiên trỗi dậy khi gặp được anh. Cả những suy nghĩ mờ hồ trong tâm trí của bản thân càng khiến cho lòng muốn ai đó thuộc về mình lại một lần nữa xuất hiện. Anh vẫn vậy, vẫn rất dịu dàng ôn nhu với cô vô cùng. Càng bên cạnh anh cô như thể bản thân có thể được phép làm trẻ con và được anh luôn luôn quan tâm như vậy mãi thôi. Càng không cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, có thể thả lỏng bản thân một cách thoải mái nhất. Có thể cười một cách nhẹ nhàng và nói những điều mình suy nghĩ ra. Đó là khi ở bên cạnh mình là một người mà mình hết sức tin tưởng, mang lại cho bản thân một nguồn năng lượng thoải mái khi ở bên người đó, làm cho mình có thể buông thả bản thân một chút cũng chẳng sao.

Đó cũng là điều xảy ra giữa cô và anh, tâm trạng cả tâm trí thật thoải mái khi bên cạnh anh. Cô thích cảm giác ấy, cảm giác không còn mang trong mình hình tượng của một ngôi sao luôn phải hoàn hảo trước mọi người. Cô vẫn luôn có những khuyết điểm như bao người, chỉ là bản thân cô đang dần dần cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn. Biến khuyết điểm đó thành một trong những lợi thế mà mình có thể nắm bắt được cơ hội. Đôi khi vì phải duy trì hình tượng cũng đã khiến cô cảm thấy stress vô cùng nhưng dần dần mỗi khi như vậy cô sẽ dành ra một khoảng thời gian để tịnh tâm mình lại, làm những điều chill chill để giải toả áp lực. Đôi khi cô chỉ nằm ườn một chỗ và lướt hết chỗ này sang chỗ kia trong điện thoại, khi thì lại hứng thú làm bánh, khi thì đi biển....Có rất nhiều cách mà cô đã thử qua mỗi khi gặp stress nhưng có vẻ khi áp lực thì ngắm biển thì quả là giải pháp hợp lý nhất rồi.

Nhưng khi trò chuyện cùng anh thì nó dường như là biện pháp giải toả áp lực tốt nhất đối với cô. Không biết đâu, nhưng có lẽ cô đã biết bản thân mình muốn gì rồi.

Qua hôm sau, bác sĩ đã đến từ sớm để kiểm tra tình hình cơ thể sức khoẻ của cô. Thật tốt rằng dù chỉ mới đây nhưng tình trạng hồi phục của cô rất tốt, từ nhỏ cô đã có cơ thể khoẻ mạnh và tốc độ hồi phục cũng rất tốt. Có lẽ là nhờ sự chăm sóc kĩ càng từ nhỏ của ba mẹ.

"Tốt lắm! Cơ thể cô hồi phục rất tốt. Cứ nghỉ ngơi và bồi dưỡng các chất cải thiện xương thì chân sẽ mau lành lại."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Cả hai chào nhau rồi bác sĩ liền rời đi. Biết được tình trạng hồi phục cực tốt của mình tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn. Vì mới chỉ ở đây có vài ngày mà cô đã không thể chịu nổi rồi. Chỉ muốn mau chóng về nước mà nằm trên chiếc giường thân yêu của mình mà thôi. Nằm trong phòng bệnh đột nhiên những kí ức trước đó liền ùa về, nhớ về sự quan tâm chăm sóc ân cần mà mẹ dành cho cô. Cả bàn tay ấm ấp mỗi lần chạm vào trán cô, dường như hơi ấp từ đôi bàn tay ấy vẫn còn đọng lại trên trán. Thật khiến cho người khác hoài niệm, mỗi khi nhập viện mẹ luôn là là người bên cạnh mỗi khi đau ốm. Nhưng bây giờ đây, khi bà không có ở đây thì những kí ức cũ lại ùa về.

Giờ đây khi một mình nằm trong phòng bệnh lại không thể gặp lại bà nữa rồi, cô tự hỏi rằng liệu...ba cô có biết tình hình hiện giờ của cô không? À, chắc chắn rằng là không thể rồi. Chuyện cô bị chấn thương cũng là chuyện bí mật, cô ở nước ngoài cũng không ai biết. Nhưng nếu có như vậy thì cũng là hề gì cơ chứ, mỗi khi bị thương tại phim trường thì ông cũng không hề đến thăm cô. Cũng chỉ là những cuộc gọi quan tâm qua loa, muốn gặp mặt ông cũng khó thật đấy khi mà mẹ kế và Hạ Linh giữ khư khư ông bên mình. Riết rồi cô cũng quen, đến cả một buổi ăn cùng gia đình để cô có thể hoà nhập cũng là một chuyện khó khăn khi đề tài quay quanh cũng chỉ là về Hạ Linh đứa em cùng cha khác mẹ.

Cô nhớ mẹ, nhớ mẹ rất nhiều!

Trong lúc những cảm xúc nhớ nhung đang dâng trào thì tiếng mở cửa làm cho cả người cô giật bắn lên. Vội vàng lau đi khoé mắt đang rưng rưng ấy, cô lấy lại tinh thần rồi nhìn về hướng cửa.

"Cậu dậy rồi sao?"

Thì ra là Trình Hải, mới sáng sớm thôi nhưng cậu đã vào thăm cô rồi. Trên tay còn cầm theo bữa sáng cùng với trái cây vô cùng hấp dẫn.



"Ừm, bác sĩ cũng vừa mới khám xong."

"Bác sĩ nói gì vậy?"

Cậu chậm rãi đặt đồ lên bàn.

"Cậu sẽ bất ngờ cho xem, bác sĩ nói khả năng hồi phục của tôi rất tốt. Chuyện xuất viện cũng sẽ nhanh mà thôi"

"Phù...vậy thì tốt rồi. Tôi còn sợ cậu sẽ bị nặng hơn."

"Cậu nên cảm thấy lo lắng đi, vì khi tôi quay trở lại thì độ hot của cậu không thể đo nổi với tôi."

"Vâng vâng, Dương Giai Nghiên là nhất. Tôi không thể nào sánh bằng cậu được, nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu tất cả luôn cũng được."

"...hả?"

Cô nhìn Trình Hải với ánh mắt ngạc nhiên, trong lòng lại hoài nghi vô cùng. Vốn dĩ Trình Hải đâu phải người dễ dãi như thế này, cái tên bình thường láo toét hay nói những câu ngứa đòn với cô đâu rồi? Gương mặt lúc trước lúc nào cũng vênh váo đâu mất rồi? Còn Trình Hải trước mặt cô lại không còn là dáng vẻ kiêu ngạo ấy nữa, ánh mắt cậu vô cùng dịu dàng khi nhìn cô. Không lẽ cuộc sống ở nước ngoài mới có vài ngày đã tha cậu rồi. Cô nghi ngờ hỏi cậu:

"Cậu...nay sao vậy? Sao lại đồng ý một cách dễ dàng vậy?"

"À..."

Chính cậu cũng không hiểu nổi mình, có lẽ từ hôm gặp Dạ Tư Thành ở đây đã khiến cậu phải trằn trọc rất nhiều điều. Và cả ánh mắt cái cách mà cô nhìn anh cũng thật khác khi nhìn cậu. Điều khiến cậu bận tâm nhất chắc có lẽ là mối quan hệ của hai người đó. Đây là lần đầu tiên cậu gặp anh, cũng là lần đầu tiên nghe cô nhắc đến với cậu. Những điều mà cậu đang lo sợ không biết có phải là sự thật hay không, rằng hai người có mối quan hệ mập mờ sao?



Cậu trầm ngăm nhìn vào một góc khác, dường như cả cô cũng đang để ý được ánh mắt có chút đượm buồn trong đó. Liền gặn hỏi cậu:

"Sao vậy? ai ăn hiếp cậu sao? Để tôi xử họ cho "

"Không có, cậu nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Không ai dám ăn hiếp tôi đâu."

"Vậy tại sao cậu lại như vậy? Chung ta quen biết nhau đến như vậy không lẽ cậu có gì khác thường tôi không lẽ tôi lại không nhận ra sao?"

"Haha...vậy sao?"

Lời nói của cô khiến anh phải bật cười, nhưng cũng chỉ là nụ cười vu vơ để qua chuyện. Quen biết lâu như vậy, cậu có gì khác thường không lẽ cô lại không nhận ra sao? Đúng, đúng là hai người quen biết nhau đã lâu rồi. Cậu có chuyện vui hay buồn gì cô cũng điều đoán ra cả, nhưng tình cảm mà cậu dành cho co lâu đến như vậy mà cô lại không thể nhận ra. Thật khiến cho người khác phải cảm thấy đau lòng mà.

Cậu hít một hơi rồi chuẩn bị quay về dáng vẻ mà cô thường thấy, vẻ mặt kiêu ngạo cùng với giọng nói vô cùng ngứa đòn.

"Ha, cậu cũng biết điều này sao? Vậy tại sao...tôi lại không biết cậu có người bạn là tổng giám đốc Dạ nhỉ? Phải chăng...cậu quên người bạn luôn đồng cam cộng khổ với mình rồi sao?"

"Không không có, tôi đâu nào dám quên sự đồng hành của cậu. Chỉ là tổng giám đó tình cờ đi công tác ở đây rồi ghé thăm thôi"

"Có sự trùng hợp vậy sao?"

"Phải phải, chứ cậu nghỉ gì tên điên này."

Mặc dù vẫn còn một chút sự nghi ngờ trong đó nhưng nhìn vẻ mặt cô như vậy cậu đoán rằng cô cũng không hề có ý muốn nói dối cậu. Còn cậu tuy ngoài mặt thì gật gật cho cô vui chứ bên trong thì biết rằng làm gì có cấp trên nào mà tỏ vẻ ân cần với cấp dưới như anh cơ chứ. Cả ánh mắt và cử chỉ thật khác với những gì mà người ta thường nghĩ chỉ là cấp trên và cấp dưới. Huống hồ chi hôm đó cậu còn nhìn thấy cả ánh mắt hệch như một con mãnh hổ đang nhìn cậu, cả nụ cười nhếch mép khinh khỉnh ấy nữa. Nghĩ đến thôi đã khiến cậu có chút rùng mình rồi.