Khoảnh Khắc Năm Ấy

Chương 34: Thử thách hoàn thành




Kết thúc cuộc trò chuyện cùng Lạc Yên Yên cô nhanh chóng chạy đến chỗ Trình Hải với gương mặt đầy đắc ý nhìn cậu.

"Vậy là...tôi thắng cược nhé!"

"Hay...cậu..cậu hay lắm!"

Cậu chỉ tay vào cô vừa thở vừa nói, đến cả cậu cũng không ngờ cô lại có thể chạy nhanh đến như vậy. Còn bất ngờ hơn nữa là cô từng có huân chương vô địch của cuộc thi chạy, vậy có phải là cậu đã bị cô lừa rồi không? Nhìn bề ngoài mỏng manh yếu đuối kia ai mà ngờ được sức chạy của cô khinh khủng đến như vậy. Cậu vẫn còn đang rất hối hận vì đã đợi cô đi cùng.

"Cậu...lần sau tôi sẽ thắng cậu. Đợi đó!"

"Vậy sao? Vậy chúc cậu may mắn."

Cô cười hả hê vào mặt Trình Hải, không hiểu sao lúc nhìn cô cười cậu dường như quên luôn cả việc mình bản thân đang rất mệt và đang rất cay cú vì thua cuộc. Cậu thở dài rồi cười bất lực với cô, thôi thì nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của cô cũng không phải là tệ.

"Người về thứ tư là Nhược Đình Hi với thời gian năm mươi tám phút. Về năm là Châu Miên với năm mươi chín phút. Hoàn thành."

"Phù, mệt....mệt chết tôi rồi!"

Vừa đặt chân tới đích Châu Miên đã ngã khuỵu xuống cả đầu tóc cũng ướt đẫm bù xù. Dáng vẻ này thật sự là không còn nhìn ra là người nổi tiếng nữa chút nào. Nhược Đình Hi vừa thấy cô liền nhanh chóng chạy đến bắt chuyện:

"Phù, hai người chạy nhanh thật đó!"

"Vất vả cho cô rồi!"

"Nếu đã chạy nhanh như vậy thế thì..."

Bỗng nhiên Nhược Đình Hi nắm lấy tay cô với ánh mắt long lanh tựa ánh sao nhìn thẳng vào cô.

"Không biết...cô có thể nhận vai trong bộ phim kinh dị sắp tới của tôi được không? Tôi cần một nhân vật nữ có thể chất tốt như vậy đấy!"

Lời mời đột nhiên khiến cô có chút bất ngờ nhưng cũng mỉm cười đáp lại lời Nhược Đình Hi.

"Vâng vâng, có cơ hội tôi cũng rất muốn thử sức với thể loại kinh dị."

"Vậy là cô đã đồng ý rồi đó nha."

Khác với hình tượng điềm tĩnh như ban đầu, bây giờ khi vừa nghe cô sẽ đồng ý Nhược Đình Hi liền nhảy phát cả lên. Vẻ mặt thích thú, ngóng trông vô cùng đáng yêu. Nhưng trong đó còn có vẻ gì đó rất là mờ ám đen tối trên khuôn mặt ấy, chắc là lại đang nghĩ kịch bản đây mà.

Nghe thấy cô muốn thử sức với thể loại kinh dị mới lạ Trình Hải liền bểu môi nhìn cô.

"Giời, nghe kể chuyện kinh dị thôi mà đã sợ la lên la xuống. Vậy mà đòi thử sức."

Nghe cậu nói như vậy, cô nhìn cậu với nửa con mắt rồi nói:

"Hừ, không liên quan đến cậu bớt nói đi."



"Haha, được thưa cô. Chắc vừa tới trường quay cô đã chạy mất dép vì sợ rồi."

Cậu nhếch mép cười đểu cô, đúng là cái gương mặt đẹp trai này ngứa đòn quá mà. Cô hận không thể lao tới mà đánh cậu như thường ngày được, đúng là sức chịu đựng của con người là giới hạn mà. Ranh giới này sắp nứt mất rồi.

Cô ghé sát vào cậu, ánh mắt lườm nguýt đáng sợ nhìn cậu.

"Xong show cậu...chết với tôi."

Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của cô là cậu đã biết chọc nhằm người rồi. Cậu nuốt nước bọn cố gắng nở nụ cười chuyên nghiệp khiến bao nhiêu người gục ngã cười với cô.

"Ực, cô Giai Nghiên, tôi lỡ lời. Tôi xin lỗi, cô tha lỗi cho tôi."

"Ha, không có chuyện đó đâu."

Từnh câu từnh chữ được cô nhấn mạnh khiến cậu lạnh cả sóng lưng. Xong rồi, chuyến này ăn hành thật rồi.

"Về sau cùng là Vũ Bách Ngôn thời gian một giờ mười phút. Không hoàn thành thử thách."

"Ôi không, tôi đã rất cố gắng mà."

Vũ Bách Xuyên vừa nghe tin động trời như xét đánh ngang tai liền quỳ xuống đất diễn nét đau khổ vô cùng sướt mướt. Chả hiểu rõ ràng là sân chơi game show mà cứ ngỡ là sàn diễn cho anh ta thể hiện vậy. Nhưng cảnh này coi bộ buồn cười thât cả bộ dạng đau khổ mếu máu của anh ta lại đạt vô cùng.

"Haha, coi bộ đau khổ dữ."

Trình Hải nhìn bộ dạng của đàn anh rồi mỉm cười trong vô thức.

Thời gian cho tiểu phẩm đã kết thúc, mọi người liền tập trung đứng hàng ngang nghe thông báo từ bên tổ chương trình.

"Vậy là chúng ta có năm người đã hoàn thành thử thách, cả năm người sẽ được ăn những món đặc sản ở đảo Bora Bora trong buổi tối nay. Còn Vũ Bách Xuyên là do cậu không hoàn thành thử thách trong thời gian quy định vậy thì cậu chỉ được ăn mỳ ăn liền mà thôi."

"Mỳ...mỳ ăn liền á? Gương mặt này mà ăn mỳ sẽ tàn phá nhan sắc này mất."

"Vậy thì cậu có thể nhịn đói."

"Không, tôi đùa mà."

Đúng là uy lực của tổ chương trình luôn đưa ra những kết quả khiến mọi người dù không chịu cũng phải chịu nếu không thì khỏi cần nhận được thứ gì luôn. Leo lên tới núi cao như thế này thì có đói mà đồ ăn có không ngon cỡ nào thì cũng phải ráng mà ăn thôi. Người ta có câu miếng ăn là miếng tồi tàn mà.

"Vậy mọi người xuống núi, vệ sinh cá nhân, nghỉ ngơi trong một giờ rồi chúng ta sẽ tập trung lại một chỗ nhé!"

"Phải đi bộ xuống sao? Ôi trời!!"

Nghe xong thì đầu Châu Miên đã cảm thấy nhức nhức rồi đó. Khó khăn lắm mới có thể leo lên đây giờ lại phải đi xuống trở lại, có leo lên thì phải có leo xuống chứ.



"Không có thời than cho cô than đâu mau xuống thôi."

Cô đi ngang qua Châu Miên rồi vỗ lên vai động viên cô ấy, cô cũng đã mệt lắm rồi đây. Do chạy lên quá mức mà quên mất còn vụ xuống núi nữa cơ chứ. Nhưng đường đi xuống núi tuy hơi dốc khá nguy hiểm vì có thể ngã nhào lên trước bất cứ lúc nào nhưng cũng coi là đỡ hơn lúc leo lên rất nhiều.

Vừa đi mọi người vừa nói chuyện với nhau như thế này thì cũng khoẻ và vui hơn.

"Tại sao ở đây lại không có hệ thống cáp treo vậy? Đi lên đi xuống tôi rã rời cả chân."

Châu Miên vừa đi vừa đấm bóp chân rồi than vãn đủ điều, cô tiểu thư này đúng là khó chiều thật đấy.

"Không có thì cô bay xuống đi."

Nhược Đình Hi kế bên thơ ơ đáp lại lời Châu Miên.

"Cô bị điên à?"

"Lo mà đi lẹ đi, nghe nói buổi tối ở đây có bóng đen gì đó khá thú vị."

"Nhược Đình Hi, cô...cô đừng hù tôi nữa mà."

Châu Miên mếu máo ôm chặt lấy cánh tay Nhược Đình Hi.

"Vậy thì đi lẹ đi cô nương."

"Ừ ừ."

Coi bộ cô nàng này nhạy cảm quá, Nhược Đình Hi cô ấy chỉ mới nói có một câu thì cả tay chân Châu Miên đã run rẩy lên rồi. Không cần biết rằng có thân thiết hay không mà hồn nhiên ôm lấy tay của người khác hệch như con nít như vậy coi bộ có chút đáng yêu.

Cùng lúc đó Lạc Yên Yên từ lúc nào đã đi cạnh cô từ lúc nào không hay. Lạc Yên Yên bất ngờ khoác lấy tay cô tỏ ra vô cùng thân thiết khiến cô bất ngờ quay sang nhìn chị ta.

"Chị...chị làm gì vậy?"

"Tôi cũng sợ, Giai Nghiên mạnh mẽ vậy chắc sẽ không sợ đâu nhỉ?"

"Haha..."

Cô mỉm cười gật đầu với Lạc Yên Yên rồi quay sang chỗ khác với vẻ mặt ngàn dấu chấm hỏi xuất hiện. Khi không lại tỏ ra thân thiết như vậy khiến trong lòng cô có chút cảm giác bất an lạ thường, thôi thì biết đâu qua show này tình cảm của cả hai sẽ có một bước tiến nhảy vọt. Lạc Yên Yên sẽ không còn ghét cô nữa, cả hai sẽ thân thiết thành chị em kết nghĩa với nhau thì sao nhỉ? Dù sao thì Lạc Yên Yên cũng là một trong những vị tiền bối mà cô thấy yêu thích và tôn trọng.

Cô quay sang Lạc Yên Yên mỉm cười với chị ấy đặt tay mình lên tay chị rồi vui vẻ nói:

"Đàn chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị mà."

"Vậy sao? Cảm ơn em nha."

Lạc Yên Yên nở nụ cười niềm nở với cô, nhưng ngay sau đó lại quay về gương mặt lạnh lùng khác hẳn mọi ngày. Chị ta nhếch mép rồi ân thầm quan sát từng cử động của cô, rốt cuộc...Lạc Yên Yên đang muốn làm gì đây?