Dạ Tư Thành ôm chặt lấy cô nhưng trong đầu lại nghĩ ra được bảy bảy bốn mươi chín cách để khiến cô sẽ tự quay lại với anh. Coi bộ gương mặt điển trai này khi tỏ ra đáng thương lại rất được việc đây.
"Khoan, buông em ra."
"Hả?"
Anh giật mình thoát khỏi cái mộng tưởng một ngày nào đó hai người sẽ ở bên nhau rồi vội vàng buông cô ra.
"Em đi trước đây."
"Sao vậy? em không có gì muốn nói với anh nữa hay sao?"
"Không, lịch trình em bận lắm. Không phải anh bảo anh còn có rất nhiều việc sao?"
"Anh có nói vậy sao?"
"Khi nãy anh nói với đàn chị như vậy mà."
"À..."
Anh dường như nhớ ra chuyện gì đó liền né tránh ánh mắt của cô. Thấy vậy cô cũng không muốn hỏi sâu vào vấn đề đó liền đứng dậy.
"Vậy em đi đây, không làm phiền anh nữa."
"Chỗ vết thương đó em rồi xuống đi, anh sẽ băng nó lại."
"Không cần đâu, em tự biết cách xử lý nó."
Nói xong cô cũng nhanh chóng rời đi, bỏ lại anh vẫn đang nhìn bóng lưng cô biến mất khi cánh cửa khép lại. Ngay sau đó thư kí Lâm cũng nhanh chóng vào trong.
"Tổng giám đốc, anh đã...dỗ được người ta chưa?"
Anh vừa đóng hộp y tế vừa nói: "Vẫn chưa, có lẽ vẫn còn."
"Haizz...tôi đã cho hai người không gian riêng vậy rồi mà, anh không biết tận dụng gì cả."
"Nhiêu đó là không đủ, tôi...còn muốn nhiều hơn."
Nghe lời anh nói xong thư kí Lâm dường như hiểu ra ý đồ trong lời nói của anh. Liền nghiêm mặt nói với anh.
"Tổng giám đốc, làm người phải biết kiềm chế ham muốn của mình."
"Nếu vậy thì tôi tôi sớm đã không là người nữa rồi."
"Ha...hả?"
Thư kí Lâm há hốc trước lời nói của anh, không ngờ anh lại có mặt đen tối như thế này. Tự hỏi rằng nếu như cô biết được thì không biết cô sẽ nghĩ như thế nào về anh đây. Có còn là người nghiêm túc, liêm chính mẫu mực mà cô hay nghĩ hay không?
"À, camera trước phòng cậu lấy video về cho đi."
"Sao đột nhiên anh lại muốn xem video camera trước phòng?"
"Cần giải quyết một việc, mau đi đi."
"Vâng, tôi đi ngay."
Thư kí Lâm liền lặp tức nghe theo lời anh căn dặn, ngay sau khi thư kí Lâm rời đi anh tựa người ra sau ghế rồi suy nghĩ chuyện gì đó.
Ngay từ khi anh nhìn thấy những vết bầm đỏ có cả những vết cào đó trên tay cô anh đã tự hỏi rằng những vết đó rốt cuộc là tại sao nó lại trên tay cô? Và...ai đã làm chuyện đó. Mọi nghi vấn anh liền dồn về phía của Lạc Yên Yên nhưng vì không muốn nghĩ xấu về cô ấy nên mới muốn xem camera. Dù sao Lạc Yên Yên cũng là người quen từ nhỏ của anh, anh cũng hiểu tính cách của Lạc Yên Yên không lí nào cô ấy lại làm vậy với người khác được.
Nhưng nếu những suy nghĩ của anh là đúng thì thật sự Lạc Yên Yên động vào nhầm người rồi.
----------
Khi cô vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc cô liền dừng lại bên hành lang để lấy lại bình tĩnh. Cũng không phải là lần đầu cả hai ở riêng với nhau nhưng gần đây cứ ở cùng anh lòng cô liền trở nên thấp thỏm bồi hồi vô cùng. Đây cũng chính là cảm giác năm ấy, sự ngại ngùng e thẹn của một cô gái khi ở cùng với người mình thích. Lồng ngực đập nhanh liên hồi, cả đầu óc dường như trống rỗng khi không biết phải nói chuyện như thế nào với đối phương, mặt liền nóng râm rang nhưng tay thì trở nên lạnh ngắt vì lo sợ.
Nhưng lần này khi cả hai ở riêng cùng với nhau cô đã không còn cảm thấy không thoải mái như những lần trước nữa. Dáng vẻ ân cần quan tâm của anh lại khiến trong lòng cô dường như ấm lên, như một ngọn lửa ấm áp đang len lỏi trong trái tim cô. Một tâm trạng vô cùng tốt, khoé miệng cũng vô thức cong lên.
Mục Giao đứng chờ cô ngay trước sảnh vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng tiến đến chỗ cô.
"Em....nãy giờ đi đâi vậy hả?"
"Gặp tổng giám đốc."
"Hả? Gặp...gặp tổng giám đốc?"
Mục Giao ngạc nhiên nhìn cô, rồi lại hỏi tiếp:
"Gặp anh ấy chi vậy?"
"Là vì bên show Hành Trình Vui Vẻ họ mời em tham gia nên tổng giám đốc muốn nói về chuyện đó."
Vừa nghe tin cô được mời tham gia vào show Hành Trình Vui Vẻ thì Mục Giao lại đột nhiên hét lên.
"Thật...thật sao? Giai Nghiên, cơ hội có một không hai. Show này vô cùng hot đó."
"Em biết mà, nên là chị đừng đứng trước sảnh mà hò hét nữa, mất mặt chết được."
Cũng phải thôi, nghe được mời vào show nổi tiếng thì ai mà không hào hứng cơ chứ. Cả cô cũng rất mong chờ đến ngày quay show đây.
Nghe cô nhắc vậy Mục Giao lặp tức bịt miệng mình lại rồi cười với cô.
"Hì hì, do chị bất ngờ quá nên vậy."
"Mau mau, lịch quay tiếp của em là ở đâu?"
"Là quay quảng cáo nước dùng, lên xe đi chị sẽ chở em đến đó thật nhanh."
"Thôi chị, từ từ thôi. Em sợ chị nhanh lắm rồi."
Nghe đến những chữ như 'lái thật nhanh' của Mục Giao liền làm cô nổi hết cả da gà. Phải nói tài lái xe của Mục Giao là vô cùng tốt, lái nhanh tay lái vô cùng cứng. Mỗi khi trễ giờ là cô luôn cả thấy lo sợ, ngồi trong xe mà cô như có cảm giác mình sắp bị văng ra tới nơi rồi. Phải nói là chị Mục Giao hợp với chuyện làm tay đua chuyện nghiệp hơn là quản lí cho cô.