Khoảnh Khắc Năm Ấy

Chương 17: Dương Giai Nghiên say rồi




Sau khi dự án phim "Thượng Thiên thống trị" kết thúc thì mọi người trong đoàn phim đã cùng nhau tổ chức một bữa liên hoan mừng phim đóng máy. Ban đầu, Giai Nghiên dự định sẽ không tham gia nhưng rồi đàn em Nhi Nhi cứ nhất quyết năn nỉ cô tham gia nên cô không thể nào từ chối được. Khi đến nơi mọi người đều đón tiếp cô rất nhiệt tình, cô cứ sợ rằng sẽ không hoà nhập được với bầu không khí này nhưng mọi người trong đoàn phim đều rất hoà đồng và thân thiện. Nhanh chóng cô cũng đã tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người. Đang vui vẻ thì lại bất ngờ khi cô tình cờ nghe tin rằng Dạ Tư Thành cũng sẽ than gia buổi liên hoan này. Còn đang định kiếm cớ chuồn trước nhưng lại không còn kịp nữa, anh đã đến nơi ngay lúc cô có ý định trốn đi rồi. Quả là chạy không khỏi nắng mà.

Biên tập niềm nỡ tay cầm chai rượu đón tiếp anh.

"Tổng giám đốc, cảm ơn anh vì đã đầu tư vào bộ phim của chúng tôi. Thật sự cảm ơn anh, tôi xin kính anh một ly."

Biên tập liền rót đầy ly rượu cho anh.

"Không có gì, mọi người đều đã làm rất tốt."

Anh nhận ly rượu mà biên tập vừa rót, một hơi uống cạn. Nhờ vậy mà mọi người càng vui vè hơn. Trong quá trình quay phim cô cũng đã nghe mọi người nói về anh rất nhiều, họ nói tổng giám đốc là người cô cùng lạnh lùng và đáng sợ. Mỗi lần anh nghiêm mặt là nhìn lạnh cả sóng lưng. Quả thật khi nghe mấy người đó nói quả thật không sai. Nhưng rồi nhờ có dịp liên hoan này mọi người có cái nhìn khác hẳn về anh cũng vì vậy mà mạnh dạn giao tiếp với anh. Nhất là những diễn viên trong đoàn phim, Châu Miên ngồi gần đó cũng nhanh chóng mong muốn được nói chuyện cùng anh, Châu Miên bẽn lẽn tém tóc qua bên tai rồi dịu dàng bắt chuyện với anh.

"Tổng giám đốc Dạ, không biết anh còn nhớ tôi không?"

Anh nhìn sang Châu Miên có chút mờ hồ.

"Cô là..."

"Tôi là Châu Miên, nữ chính trong bộ phim. Lần trước chúng ta đã nói chuyện với nhau đấy!"

"Oh, tôi nhớ rồi. Ra là cô sao?"

"Vâng vâng, tôi có thể mời anh thêm một ly không?"

"Tôi còn phải lái xe nên không thề uống nhiều được đâu."

"Vậy...vậy ạ."

Nghe anh từ chối Châu Miên có chút ngập ngừng gượng cười với anh. Cô ngồi đối diện chứng kiến cả hai nói chuyện với nhau, và cũng nhìn thấy cả biểu cảm gượng cười kia của Châu Miên. Cô nhìn anh từ chối lòng thành con gái của người ta mà mặt vẫn lạnh tanh như vậy quả là đáng ghét.

"Chị...chị uống với...em nữa...nữa đi."

Nhi Nhi ngồi kế bên lại lần nữa ôm dính lấy cô, vẻ mặt ngu ngơ ngước nhìn lên cô. Liêu Hà bên cạnh cũng nhanh chóng gỡ Nhi Nhi ra khỏi người cô nhưng có vẻ không khả quan mấy.

"Nhi Nhi, được rồi. Cậu đừng ôm chị ấy nữa."

Liêu Hà cực nhọc kéo Nhi Nhi ra nhưng không thể được, càng kéo thì em ấy lại càng ôm chặt hơn. Cô cũng bất lực với đàn em này, dù đã đỏ cả mặt rồi nhưng vẫn cứ uống từ nãy đến giờ. Khi say Nhi Nhi lại càng tinh nghịch hơn nữa, không thể quản nổi mà.

"Được rồi, đừnh uống nữa. Em say quá rồi đấy!"

"Chưa...em chưa sayy."

Em ấy nũng nịu đáp lại cô.

Thấy dáng vẻ say mèm đó của Nhi Nhi, Châu Miên ngồi đối diện không chịu được mà lên tiếng.

"Không hiểu sao, đường đường là diễn viên mà cô ta lại bày ra bộ dạng đáng xấu hổ ấy."

"Nếu như mai mà lên báo có phải quá là mất mặt rồi không? Lại còn làm ầm ĩ nhức hết cả đầu."

Nghe nói vậy Liêu Hà liền cúi đầu xin lỗi ríu rít.

"Xin lỗi chị, mỗi khi uống say là cậu ấy liền như vậy Mong chị thông cảm cho ạ."



"Nhìn thôi đã thấy phiền rồi, không hiểu sao cô ta lại làm diễn viên được trong khi còn không biết giữ hình tượng."

Châu Miên khoanh tay nhìn với bộ dạng khinh thường. Sao mà cứ hay chen vào chuyện của người khác quá nhỉ?

"Chuyện đó cũng không liên quan đến cô, cứ lo tốt việc của mình trước đi."

Nghe lời Châu Miên nói thật sự làm cô đây ứa cả gan hết lên, đúng là Nhi Nhi có hơi uống quá chén thật nhưng cũng không có nghĩ cô ta tự ý phán xét người khác như vậy. Lúc nãy còn tỏ ra dịu dàng với Dạ Tư Thành vậy mà bây giờ lại giở cái thói xấu đó ra như vậy, thật không thể hiểu được mà.

Châu Miên tức giận đáp lại lời cô.

"Cô...đừng nghĩ cô có thể lên mặt được với tôi. Tôi ít ra cũng xem là tiền bối của cô đó."

Cô nhanh trí đáp thẳng lại lời cô ta.

"Dạ vâng, thưa tiền bối. Chị sẽ không nhỏ nhen đến mức giở trò phán xét sau lưng hậu bối như vậy chứ?"

"Hừ...đúng là không biết điều mà."

Cô mặc kệ lời Châu Miên nói, quay sang nói với Liêu Hà.

"Em đưa em ấy về đi, em ấy cũng đã say lắm rồi."

"Dạ vâng."

Liêu Hà nhanh chóng dìu Nhi Nhi đứng dậy rồi chào tạm biệt mọi người ra về, thật khổ cho Liêu Hà quá mà. Hi vọng trên đường về Nhi Nhi sẽ không gây rắc rối gì thêm cho Liêu Hà.

Sau khi Liêu Hà và Nhi Nhi rời đi cô cũng đã định sẽ về sau một lúc. Cô cũng đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, có lẽ lúc sáng vẫn còn dư âm của rượu nên bây giờ cơ thể cảm thấy không được ổn cho lắm. Nhưng dường như có những người không cho cô ra về sớm thì phải.

Châu Miên nhanh chóng sà nẹo lấy Dạ Tư Thành nũng nịu nói.

"Tổng giám đốc, anh xem bây giờ hậu bối còn dám lên mặt với tiền bối như vậy. Quả là không biết phép tắc ra gì."

Anh nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, thật sự ngay lúc này anh đang rất muốn hất Châu Miên sang một bên vì dám đụng đến người anh.

"Buông ra."

"Dạ?"

Ánh mắt anh sắc bén nhìn Châu Miên, bất giác cô ta cảm thấy sợ hãi nhanh chóng buông tay không dám đụng vào. Thấy vậy anh liền nói tiếp.

"Tôi không thích người khác tùy tiện động chạm vào mình, hi vọng lần sau cô nên chú ý."

Bị anh nhắc nhở Châu Miên xấu hổ cúi đầu xuống đất lí nhí đáp lại.

"...tôi..tôi xin lỗi"

Anh phủi phủi tay mình rồi hướng ánh nhìn lên phía cô, như thể ánh mắt đó đang nói với cô rằng: Ngắm đủ chưa?

"Lại gặp cô rồi Dương Giai Nghiên."

Từ lúc anh vào đến bây giờ cả hai vẫn chưa nói với nhau câu nào, điều đó cũng làm cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cứ tỏ ra rằng không quen biết thì tốt hơn, vậy mà ngay lúc này anh lại đột nhiên bắt chuyện làm cô giật mình, nhưng vẫn rất niềm nỡ đáp lại lời anh.

"Vâng, chào tổng giám đốc."

"Tôi đã xem qua những bộ phim cô đóng, thật sự rất ấn tượng."



"Vậy sao? cảm ơn lời khen của anh."

Đúng lúc đó đạo diễn Lưu nhanh chóng lên tiếng.

"Cả cậu cũng nhìn thấy sao? Tôi cũng rất ấn tượng với lối diễn xuất của diễn viên Giai Nghiên."

"Tôi còn dự định sẽ mời cô ấy vào dự án phim khác nữa đấy!"

Đạo diễn vui vẻ nói chuyện với Dạ Tư Thành, nghe lời khen từ người đạo diễn nổi tiếng khó tính như đạo diễn Lưu đây khen ngợi thì quả thật đó cũng là một vinh dự lớn trong cô. Trong lòng cô cũng vì vậy mà đang nở hoa bùm bùm nãy giờ.

"Cảm ơn lời khen của đạo diễn, tôi cũng chỉ dồn hết sức mình vào vai diễn thôi."

"Haha, nghe cô nói vậy tôi an tâm rồi!"

Đạo diễn cười phá lên cô cũng vui vẻ cười lại với ông.

Ngồi thêm được mười lăm phút thì cô liền cảm thấy trong người không ổn rồi, có lẽ cô cũng đã say mất rồi, cảm giác như muốn về nhà ngay vì cơn đau đầu kèm thêm chóng mặt đang kéo đến từng giây càng tăng.

"Đã trễ rồi, tôi xin phép mọi người tôi về trước nhé!"

Thấy vậy mọi người liền chào tạm biệt cô, cô tạm biệt đạo diễn, biên tập và...tổng giâm đốc rồi nhanh chóng ra về.

Bước ra khỏi nhà hàng cô liền hít một hơi thật sâu của bầu không khí để lấy lại tinh thần. Nhưng có vẻ ông trời không cho cô tỉnh táo vì uống rượu, giống như ông trời đang cố gắng dậy cho cô bài học vì hành vi quên đi lời hứa lúc sáng của mình. Đầu óc cô lúc này hình như đang xoay vòng vòng thì phải, tầm nhìn cũng bị hoa mắt theo. Cô đang cố gâng đứng vững thì lại bị đất trời xoay chuyền làm cho cả chân trụ không vững mà mất thăng bằng ngã xuống.

Còn chưa biêta được bản thân đã ngã xuống hay chưa nhưng lại cảm nhận được hơi ấm của một ai đó, cả đôi bàn tay ấm áp đang đỡ lấy cô. Lại là mùi hương gỗ dịu nhẹ quen thuộc ấy, nó khiến cô đang trong lúc không tỉnh táo mà nhớ đến một người.

"Dương Giai Nghiên, em không sao chứ?"

Giọng nói trầm ấm có chút quen thuộc này dườnh như bảm thân cô đã nghe ở đâu rồi. Cô cố lấy lại tỉnh táo, từ từ mở mắt xem ai đang nói.

Trước mắt cô chẳng phải là Dạ Tư Thành sao? còn bộ dạng này của cô nữa, bản thân đang được anh đỡ lấy ôm vào lòng ngực. Một cảm giác nôn nao lại bất ngờ xuất hiện. Nhưng có lẽ cô cũng đang bị mùi rượu làm cho dần say thêm.

"Anh...anh là Dạ...Tư Thành sao?"

Cô nửa tình nửa mê hỏi anh.

"Phải, là anh."

"Anh....anh sao?"

Lúc này bàn tay cô không tự chủ được mà vô thứ sờ vào khuôn mặt anh. Cô nhẹ nhàng xoa đôi má trên khuôn mặt điển trai của anh, bất chợt mỉm cười.

"Ha, là anh...thật này. May quá! anh...vẫn sống tốt."

"Sống tốt? em tưởng tôi sống lắm sao?"

"...phải, làn da...mịn màng như thế này mà."

Anh nhíu mày nhìn cô gái đang say khướt trước mặt mình thật không thể hiểu nổi. Cô đã rời xa anh một cách đột ngột, làm cho anh cảm thấy cả thế giới này dường như sụp đổ vậy mà ngay lúc này đây khi đang không tỉnh táo cô lại nói những lời như vậy với anh. Thứ anh cần không phải là những lời nói khi đang say của cô, không phải là lời khen như thế này.

Điều anh cần là lí do mà cô lại rời xa anh, hành vạn câu hỏi cứ liên tục xuất hiênn trong đầu anh vào năm ấy. Tại sao cô lại nỡ đối xử với anh như vậy? Có phải cô xem tình cảm này chỉ là trò đùa hay không? Muốn đến là đếm muốn đi là đi dễ dàng như vậy sao?

Bao nhiêu năm nay anh không thể nào chấp nhận được lời chia tay năm đó của cô, bây giờ anh quay lại để muốn hỏi cô lí do cũng như anh sẽ bắt cô trở về ở bên anh thêm một lần nữa và vĩnh viễn sẽ không buông tay cô dễ dàng như năm ấy bất cứ một lần nào nữa.