"Cậu...vẫn còn yêu anh ấy à?"
Câu hỏi bất ngờ của Danh Linh nhất thời khiến tâm trạng Giai Nghiên liền trở nên rối bời, cô bất thần nhìn Danh Linh đầy ngạc nhiên. Tại sao khi Danh Linh vừa nói lời đó xong thì trong lòng cô liền dâng lên những cảm xúc khó tả, cảm giác đau nhói một chút trong tim và cả những cảm xúc vẫn còn vương vấn trong tim. Cô nhìn ly rượu đang mân mê trong tay bỗng nhìn thấy hình bóng bản thân trong đó, điều khiến cô bất ngờ nhất là chính là đôi mắt không thể nào che dấu được cảm xúc trong cô ngay lúc này, bỗng trong đầu lại cảm thấy nhớ...Dạ Tư Thành rất nhiều.
"...tớ không biết."
"Sao lại không biết? Suy nghĩ lâu như vậy thì chắc là còn yêu chứ?"
Một lần nữa cô lại chọn cách im lặng hoặc là bản thân cô cần suy nghĩ về câu hỏi đấy thêm một chút nữa. Không hiểu sao khi có men say trong người thì hàng loạt những kí ức cũ về Dạ Tư Thành liền hiện trong đầu cô giống như một thước phim tua chậm khiến cô không thể nào quên được những năm tháng ấy cùng với Dạ Tư Thành. Một chàng thiếu niên với gương mặt điển trai, học hành vô cùng u tú, một đàn anh ấm áp và lúc nào cũng mỉm cười với cô. Nụ cười của anh đã làm cô rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, khiến trái tim của một cô thiếu nữ từ đó mới biết thích một người là như thế nào.
Đó có lẽ là ngày xuất hiện những cơn mưa đầu mùa bất ngờ, khi đang trên đường về nhà thì bỗng nhiên lại kéo đến cơn mưa bất ngờ. Cô vội vàng lấy cặp che trên đầu rồi nhanh chóng chạy đến một cửa hàng tiện lợi gần đó để trú mưa. Nhìn cơn mưa đang ngày càng một lớn hơn cô thầm nghĩ chắc có lẽ không về nhà liền được rồi.
"Mưa này khi nào mới dừng nhỉ?"
Cô liền nhìn vào trong cửa hàng chỗ mình đang đứng trú mưa thì liền thấy trong đó có bán cả ô, trong lòng liền cảm thấy may mắn thì bản thân có thể mua ô rồi nhanh chóng về nhà.
"Hay quá, trong đó còn bán ô nữa."
Cô nhanh chóng loay hoay tìm ví của mình để trong cặp, nhưng rồi tìm mãi tìm mãi cô vẫn không thể tìm thấy được chiếc ví bé bỏng của mình. Lúc đó cô mới bàng hoàng nhớ lại lúc khi đi có lẽ cô đã bỏ quên nó trên bàn học rồi.
"Không lẽ....mình phải đợi đến khi hết mưa sao?"
Nhận ra sự thật quá phũ phàng với bản thân, cô cũng chỉ dành nhìn cơn mưa đang đùng đùng ngoài kia. Thôi thì có lẽ cô đợi mưa nhỏ lại một chút rồi vội chạy về thôi. Cô dựa lưng lên cửa kính của hàng rồi nhìn trời mưa bên ngoài. Cùng lúc đó có một nhóm nam sinh cũng nhanh chóng chạy về hướng của cửa hàng tiện lợi, tầm khoảng năm người đang hớt hãi chạy đến cửa hàng tiện lợi. Bọn họ mặc đồ thể thao đang dần ướt, tay cầm quả bóng đang đua nhau chạy. Cả năm người bọn họ vừa tới được đích liền ồn ào xôn xao.
"Aaa, chết tiệt! Ai mà ngờ được lại có mưa cơ chứ."
"Xui thật đấy"
"Cái thời tiết quỹ quái gì thế này!"
Cả bọn họ liền cùng nhau trách móc than trời với cơn mưa bất ngờ này, vẻ mặt vô cùng hung dữ. Cô cũng chỉ liếc nhìn sang bọn họ để hóng hớt, nổi bật trong đó có lẽ là một chàng trai cao ráo cùng với gương mặt điển trai nổi bật nhất trong nhóm người đó. Vẻ mặt anh vô cùng điềm tĩnh ngắm nhìn cơn mưa ngoài kia. Trong khoảnh khắc đó cô cũng chỉ nghỉ rằng chàng trai này thật sự rất đẹp, cho dù nước mưa đã làm tóc anh ướt hết nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến nhan sắc của bản thân mình.
"Trong đó có bán ô kìa!"
"Mau, vô mua đi."
"Tư Thành, mua ô đi rồi về."
Thì ra chàng trai nổi bật ấy tên là Tư Thành, nghe thấy vậy anh liền nói.
"Mua giùm tớ đi."
Nói xong cả bốn người cùng nhau nhanh chóng kéo vào cửa hàng tiện lợi, để một mình Tư Thành đứng ngoài. Lúc này cô mới có thể nhìn rõ anh thêm chút nữa, đúng là rất cao, góc nghiêng cũng rất đẹp nữa. Cả dáng vẻ anh liền toát lên một khí chất khiến cho người khác vừa nhìn vào đã bị thu hút ngay lặp tức. Nhất thời cô đã bị đắm chìm trong nhan sắc ấy, cho đến khi nhận ra bản thân đã nhìn người khác quá lâu thì cả hai đã vô tình chạm mắt nhau. Thấy mình bị bắt gặp cô giật mình vội vàng quay đầu sang chỗ khác để tránh đi sự xấu hổ này, lồng ngực cũng vì chuyện này mà đập loạn hết cả lên.
"Aa, bị...bị...bị thấy rồi."
Cô lẩm bẩm đủ để mình nghe, sự xấu hổ ngượng ngùng này không biết nên giấu đi đâu.
"Chắc...chắc là không biết mình nhìn đâu nhỉ?"
Tiếng bàn tán xôn xao đột nhiên phát ra cũng làm bớt đi sự xấu hổ này của cô, hoá ra là những người bạn của anh từ trong bước ra tay cũng đã cầm những chiếc ô đủ màu.
"Mau về thôi, có ô rồi!"
Một trong những người bạn đưa ô cho Tư Thành, anh nhanh chóng cầm lấy rồi cả năm người cũng vội vàng rời đi. Nhìn bóng lưng anh dần đi xa trong lòng cô bỗng cảm thấy tiếc nuối.
"Tiếc nhỉ? anh ấy đẹp thật đó!"
Thì ra là quyến luyến nhan sắc của anh, đúng là ai cũng phải rung động trước cái đẹp thôi, huống chi nhan sắc của anh quả là không hề tầm thường. Thấy người ta cũng đã đi dù có tiếc nhưng cô cũng không nhìn người ta nữa, vì màn mưa trâng xoá đã sớm không còn thấy bóng lưng cao ráo đó của anh nữa rồi. Cô trầm ngâm nhìn xuống những vũng nước mưa đang còn đọng lại dưới bậc thềm nhưng rồi bỗng dưới những vũng nước ấy lại phản chiếu hình ảnh của một người khác. Cho đến khi dưới ánh nhìn của cô xuất hiện một đôi giày thể thao.
"Đằng ấy không có ô sao?"
Giọng nói trầm lắng cũng phải khiến người nghe thích đến điên đảo bỗng vang lên, cô ngạc nhiên ngước mặt nhìn lên. Trước mặt cô là một chàng trai với mái tóc vì ướt mà được vuốt ra sau cùng với gương mặt vô cùng lo lắng nhìn cô. Đó chẳng phải là chàng trai đẹp trai khi nãy sao, là Dạ Tư Thành.
"...dạ?"
Cô hoảng hốt thốt lên, lại không nghĩ rằng có một người đẹp trai thế này lại nhìn cô với gương mặt lo lắng như thế.
"Tôi...tôi không có ô."
"Vậy sao? Mưa này chắc lâu lắm mới hết, sao không vào mua ô?"
Thật ngại vì nói lí do là bản thân không mang tiền, cô đành viện cớ cười trừ với anh.
"Không sao, tôi...định đợi chút nữa rồi sẽ đi ngay."
Anh nghi hoặc nhìn cô, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào mình cô ngại ngùng liền nhìn sang chỗ khác.
"Đây, đằng ấy lấy dùng chiếc ô này đi."
Anh đưa tay cầm chiếc ô hướng về phía cô, cô bất ngờ nhìn anh. Sao anh lại đưa ô cho cô? không lẽ anh quay lại vì chỉ để đưa ô cho cô thôi sao.
"Mau lên, tay tôi mỏi lắm rồi!"
"Dạ dạ"
Cô vội vàng nhận lấy chiếc ô từ tay anh, lại không nghĩ rằng chàng trai này vừa đẹp trai lại còn tốt bụng đến như vậy. Huống chi cả hai cũng chỉ mới gặp nhau cách đây chưa được hai mươi phút.
"Vậy...cảm ơn anh vì chiếc ô ạ, anh quả là một người tốt bụng lại còn rất đẹp trai dù chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhưng anh thật sự rất tốt. Tôi...tôi sẽ không bao giờ quên ân huệ này của anh đâu."
Cô ríu rít nói một tràng dài ơi là dài lại còn liên tục cúi đầu cảm ơn, anh khó hiểu nhìn cô. Chỉ cần lời cảm ơn là được nhưng sao cô gái này lại nói nhiều như vậy nhỉ? Nhìn bộ dạng bối rối đến mất kiểm soát ngôn từ này của cô bất giác anh lại bật cười thành tiếng. Cô ngước lên nhìn anh thầm nghĩ rằng thấy người khác cảm ơn sao anh lại cười chứ? có gì đáng cười lắm hay sao? Nhưng khi vừa nhìn thấy nụ cười ấy cô lại bị nó thu hút một cách lạ thường, cả tim cũng dường như đã dừng lại một nhịp. Cả người liền cảm thấy choáng ngợp trước nụ cười tựa như ánh nắng chói loá ấy của anh. Đúng là ông trời đã tạo nên một con người đã đẹp mà khi cười lên lại khiến bao nhiêu người tan chảy như thế này. Trái tim của cô thiếu nữ này như muốn nổ tung vì mức sát thương quá bất ngờ này.
"Haha...không...không cần phải trịnh trọng như vậy đâu."
"Tôi...tôi..."
Cô ngại ngùng cũng có chút quá bất ngờ nên không biết nên nói gì tiếp theo.
"Được rồi, đằng ấy cũng mau về đi."
"Vâng, tạm...tạm biệt anh."
"Được."
Anh mỉm cười dịu đang với cô rồi nhanh chóng quay lưng chạy đi, cô nhìn về bóng lưng đang dần bị mưa che đi mất ấy. Cô bất giác chạm vào lồng ngực mình, cả tim cô hiện giờ vẫn còn đập liên hồi không dứt. Cả mặt cũng đã râm rang mà đỏ ửng.
"Không lẽ...mình sốt hả ta?"
Cô nhanh chóng sờ tay lên trán mình, cảm nhận thấy không có điều gì bất thường cô liền thở phào nhẹ nhõm. Ánh nhìn liền hướng về phía chiếc ô đang cầm trong tay, cô mân mê nó một cách nhẹ nhàng rồi suy tư cái gì đó. Có lẽ gương mặt tươi cười đó của anh đã luôn in sâu vào trong tim cô ngay từ lần đầu gặp mặt ấy rồi, khiến tim cô càng ngày càng xao xuyến và cứ luôn nghĩ đến nụ cười toả sáng ấy của anh. Và rồi trái tim cũng đã bắt đầu nhớ nhung và mong ước sẽ được gặp lại anh thêm một lần nữa.