Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười

Khoảnh Khắc Cậu Mỉm Cười - Chương 111: End




Một sáng chủ nhật khá là bận rộn với Ngọc. Tối qua cô thức khuya, sáng ra lại phải dậy sớm để hoàn thành nốt luận án. Hải Ninh dậy cùng lúc với cô, sau đó xuống bếp nấu bữa sáng cho hai người và cháo dinh dưỡng cho hai đứa nhỏ.



Lúc anh nấu xong đi ra thì thấy chúng nó đã dậy, đang ngồi chơi búp bê với nhau trên sôfa.



-Miu, Cún! Lại đây ăn sáng này!



Hai cô nhóc ngẩng đầu lên cười với anh rồi nhanh chóng chạy lại, trên tay cầm theo mấy gói sô cô la. Giọng nói trẻ con non nớt vang lên:



-Bố ơi, cái gì đây vậy?



-Là sô cô la đó!



Hai đứa chăm chú nhìn gói sô cô la, hít hít ngửi ngửi, thơm quá!



-Bố, Miu muốn ăn sô cô la!



-Cún cũng muốn ăn sô cô la!



Anh cúi xuống ôm con, dịu dàng nói:



-Hai đứa ăn cháo trước đã! Buổi sáng ăn sô cô la không tốt đâu! Sẽ bị sâu răng đó!



Miu nhanh nhảu đáp lại:



-Mẹ nói sau này đằng nào cũng thay răng, không sợ sâu răng!



-Nhưng mà bị sâu răng rồi răng sẽ đau lắm đấy!



Cún đầy can đảm, ngẩng cao đầu nói:



-Con không sợ! Mẹ nói đau thì tự mà chịu!



Hải Ninh dở khóc dở cười, mẹ con nhà này quá sức bá đạo!



-Bố, mở gói sô cô la này cho con đi!




-Không được! Hai đứa còn chưa ăn cháo mà, nào lại đây!



-Bố không mở thì tụi con tìm mẹ!



Hải Ninh vội ngăn chúng nó lại.



-Mẹ con đang làm việc, đừng có làm phiền!



Hai cô nhóc với thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng trườn khỏi anh, chui vào phòng làm việc, ôm lấy Ngọc.



-Mẹ, ăn sô cô la!



-Mẹ, mở gói sô cô la cho con đi!



Cô dịu dàng xoa đầu hai đứa rồi liếc nhìn anh đang đứng ở ngoài cửa đầy bất lực, khẽ mỉm cười:




-Thế hai đứa đã ăn cháo bố nấu chưa?



-Dạ chưa!- Miu, Cún đồng thanh đáp.



Cô lại liếc anh, ánh mắt mang ý trách móc, ai bảo anh tự dưng lại mua sô cô la cho tụi nhỏ chứ!



Anh nhún vai, cười khổ, ai biết được chúng sẽ như vậy chứ?



Rồi cô cầm gói sô cô la lên, nhìn nó vẻ chăm chú, rồi bỗng nhiên “a” lên một tiếng:



-Hướng dẫn sử dụng nói rằng cái này chỉ được ăn vào buổi sáng, sau khi đã ăn cháo, nếu không sô cô la sẽ không ngon đâu!



Hai cô nhóc đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn cô, sau đó ngây thơ hỏi:



-Có thật không ạ?



Ngọc rất nghiêm túc mà gật đầu:




-Đương nhiên rồi!



Hải Ninh ở bên cạnh phụ họa:



-Mẹ các con nói đúng đấy! Ra ngoài ăn cháo rồi bố sẽ lấy sô cô la cho ăn!...Đúng rồi, ngoan lắm!



Nhìn hai cô nhóc ngoan ngoãn đi ra, hai vị phụ huynh mẫu mực bụm miệng, cố gắng nhịn cười, sợ chúng nghe thấy.



Vẻ mặt cô đắc ý, hất cằm nói:



-Anh đã thấy công phu lợi hại của em chưa?



-Vợ anh giỏi lắm! Rất giỏi dụ dỗ trẻ con!



-Còn anh thì sao? Chỉ giỏi dụ dỗ em thôi!



Hai người nhìn nhau âu yếm, bỗng bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, và sau đó là tiếng mở cửa. Miu và Cún nghiêng người ló mặt vào, miệng nhai sô cô la, tò mò hỏi:



-Bố mẹ đang tính dụ dỗ ai thế?



~~~~~~~~~



Có người từng hỏi tôi, khi đang hạnh phúc, có bao giờ cậu quay đầu nhìn lại phía sau không? Có lẽ câu trả lời là không nếu như quá khứ kia mang quá nhiều đau thương.



Có người nói với tôi rằng, khi hai người từng làm tổn thương nhau sâu sắc, họ khó lòng ở bên nhau lâu dài, dù là kim cương thì khi có nhiều vết rạn, nó vẫn có thể vỡ bất cứ lúc nào. Tôi thì lại cho rằng, nếu đã từng tổn thương nhau, cũng đã từng chịu khổ sở, đau đớn thì càng phải biết trân trọng hạnh phúc hiện tại. Chúng ta đang sống vì hiện tại và tương lai chứ không phải vì những thứ đã qua. Kim cương dù có vỡ thì nó vẫn cứ là kim cương, vẫn cứ tỏa sáng lấp lánh. Hiện tại chúng tôi đã có hai viên kim cương nhỏ, là thứ mà nhiều năm trước tôi cũng chẳng dám mơ đến.



Tôi thấy mình thật may mắn, cuộc sống đã quá ưu ái cho tôi. Chúng tôi xa nhau vì chưa thực sự hiểu nhau, chúng tôi đến được với nhau là vì thực sự yêu nhau. Nếu là định mệnh thì đó là một sự ưu ái, đi loanh quanh một vòng, chúng tôi lại trở về bên nhau.



Cậu ấy hỏi tôi, rằng tôi bắt đầu thích cậu ấy từ khi nào. Đây đúng là một câu hỏi khó mà các cặp đôi vẫn thường hỏi nhau. Tôi đã không cho cậu ấy một câu trả thỏa đáng, bởi chính bản thân tôi cũng không biết đáp án. Nhiều năm về sau, khi nhớ lại những ngày đầu quen nhau, tôi mới chợt nhận ra một điều. Tôi đã thích cậu ấy ngay lúc đó, ngay trong cái khoảnh khắc mà nắng chiều cũng không rực rỡ bằng cậu ấy. Đó là khoảnh khắc cậu ấy mỉm cười với tôi.



HẾT.