Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 20




Bầu không khí xấu hổ đến mức bùng nổ.
Chử Dạng không có cách nào giải thích cho một loạt các hành vi không não của mình đêm nay, chỉ có thể đổ lỗi tất cả cho rượu đang quậy phá trên đầu mình.
Sau một vài giây bế tắc, Chử Dạng chậm rãi vươn tay tắt vòi sen.
Cô lau mặt, móc lấy điện thoại ra khỏi ngực, đứng dậy làm bộ như cái gì cũng không biết, ánh mắt vô hồn: “Nhìn lén người khác tắm rửa là hành vi vô đạo đức.”
Từ Nam Diệp khoanh tay trước ngực, trên dưới đánh giá cô:”Em mặc quần áo để tắm à?”
“Không được sao?” Chử Dạng ngẩng đầu, giọng điệu nghiêm túc:”Điều nào trong luật pháp quy định tắm rửa cần phải cởi quần áo?”
Không còn cách nào khác nên cô bắt đầu càn quấy.
Từ Nam Diệp liếc nhìn điện thoại cô giấu sau lưng, giọng điệu nhàn nhạt: “Vậy em tiếp tục đi.”
Anh nói xong chữ tiếp tục thì người cũng không nhúc nhích đứng bên ngoài bồn tắm nhìn cô.
Vẻ mặt Chử Dạng phức tạp: “Anh có phải là có hơi quá đáng hay không? Màn treo cũng không kéo lại cho tôi?”
“Anh chỉ muốn nhìn xem mặc quần áo như vậy thì tắm rửa như thế nào,” Từ Nam Diệp dựa vào tường gạch men sứ, nghiêm khắc nhưng vẫn ung dung, “Anh học tập một chút. Sau này lúc tắm rửa anh cũng không cần phí sức cởi quần áo.”
“……”
Mẹ kiếp, cô thật muốn cãi nhau với tên đàn ông này.
Chử Dạng cười lạnh hai tiếng, ném điện thoại di động ra ngoài, giữ chặt cánh tay anh một phen: “Tới đây, vào đi, ba sẽ cầm tay con dạy con làm cách nào mặc quần áo tắm rửa.”
Từ Nam Diệp với lợi thế chân dài bước một bước bước vào bồn tắm.
Anh cao hơn Chử Dạng rất nhiều. Cô cầm vòi hoa sen hướng vào đầu anh nhưng chỉ có thể làm ướt được áo sơ mi của anh.
Áo sơ mi trắng không chịu nổi bị tưới nước, ngay lập tức trở nên trong suốt lộ ra dáng người tuy gầy mà rắn chắc của người đàn ông, đường viền xương quai xanh rõ ràng và hình dáng kết cấu hấp dẫn của cơ bụng.
Đặc biệt là đường nhân ngư rõ ràng hai bên cơ bụng, hơi nóng trong phòng tắm lượn lờ, độ ấm trên mặt Chử Dạng ngày càng cao.
Cây thường xanh ở trước mắt, ngọn lửa cháy trong lòng.
Theo lý mà nói thì Từ Nam Diệp là nhân viên công chức suốt năm chỉ ngồi trong văn phòng không nên có dáng người đẹp như vậy. Nếu không phải là bụng bia thì cũng là gầy trơ xương như que củi. Nhưng dáng người anh lại cân xứng. Vừa nhìn liền biết do thường xuyên rèn luyện và chế độ ăn cực tốt.
Từ Nam Diệp lười biếng lên tiếng: “Không phải muốn dạy anh tắm rửa à?”
Chử Dạng thất thần ừ một tiếng, dùng tay cẩn thận vuốt ve cổ anh.
“Không dùng sữa tắm à?” Từ Nam Diệp cười câu lên khóe môi: “Chà xát khô*?”
(chà xát khô* = xoa bằng tay khô, không nước, không xà phòng)
Chử Dạng nhìn quanh bốn phía phát hiện mình quên mang sữa tắm vào.
Cô khó chịu khịt mũi, thành thành thật thật bước ra khỏi bồn tắm, mang theo một chai sữa tắm trở lại.
Còn cố ý cầm theo bông tắm.
May là trên tay cô không phải là loại khăn tắm chà xát, bằng không thế nào cũng phải đem chiếc áo sơ mi thủ công cao cấp của Từ Nam Diệp chà thành cái thảm lông.
Dùng tay trái ấn đầu bơm, tay phải cầm bông tắm. Sau khi xoa nhẹ hai lần một lớp bọt dày đặc xuất hiện. Chử Dạng chà lên xuống qua lại nhưng không dám dùng sức.
Người đàn ông cúi đầu, ghé vào tai cô, giọng nói khàn khàn: “Em là đang giặt quần áo hay là đang tắm rửa?”
Mặt Chử Dạng nóng muốn đến phát sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai bút cùng vẽ*. Anh thì biết cái gì.”
(*Hai bút cùng vẽ = một công đôi chuyện)
Còn ở đó già mồm.
Từ Nam Diệp cười nhẹ, bắt lấy tay cô kéo cô vào lồng ngực mình. Chử Dạng bị bất ngờ nên không kịp đề phòng ăn một miệng bọt.
“Phi phi phi!” Cô phun ra mấy ngụm, duỗi tay lau sạch bọt trên mặt.
Ngay sau đó liền giương mắt trừng anh: “Anh làm gì vậy!”
Trong mắt người đàn ông mang ý cười, vươn ra ngón tay dính chút bọt biển trên áo sơ mi rồi nhẹ nhàng điểm lên trên mũi cô, môi mỏng khẽ nhếch lên “Làm em.”
Đây chính là một loại bản lĩnh của lão biến thái, ngay cả khi nói bậy cũng có thể nói một cách nghiêm trang. Nhìn anh bên ngoài hiền lành nhã nhặn thật ra lại âm hiểm và giảo hoạt.
Trái tim Chử Dạng đập mạnh.
Nếu có một chiếc đồng hồ đo nhịp tim bên cạnh phỏng chừng lúc này đã nổ.
Cô lui về phía sau hai bước, cố gắng tránh xa người đàn ông nguy hiểm này.
Bồn tắm vốn đã ướt và trơn, chưa kể đến bọt xà bông trong bồn, cô mở to hai mắt theo bản năng bắt được Từ Nam Diệp.
Đầu vòi hoa sen rơi xuống bồn tắm, cột nước phun ra như một đài phun nước nhỏ.
Bồn tắm đầy ắp, bọt tung toé đầy đất.
Một tay to ôn hòa nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu của cô, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô.
Cô không hề bị ngã mà ngược lại rơi vào một lòng ngực rắn chắc mang theo mùi thơm của người đàn ông.
Từ Nam Diệp kề sát vào tai cô, giọng nói bất đắc dĩ: “Em đã bao lớn rồi, còn té ngã.”
“……”
Cả người Chử Dạng đều không thể động, bám vào cánh tay của anh, đầu ngón tay đều bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Anh ngồi dậy, nửa người quỳ ở trong bồn tắm. Bồn tắm mát xa này không lớn không nhỏ chứa được hai người bọn họ. Khoảng cách giữa hai người rất gần hầu như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Kính trên sống mũi Từ Nam Diệp vốn đã mờ do hơi nước. Hiện tại trên kính lại dính thêm bọt nước làm anh hoàn toàn nhìn không rõ.
Anh gỡ xuống mắt kính, hất hất đầu. Sợi tóc dính nước đánh vào trên mặt Chử Dạng ngứa đến tê dại.
Cuối cùng, bây giờ đã có thể nhìn rõ đôi mắt của anh.
Phía trên đầu mũi bị ép ra hai vết nhỏ màu hồng nhìn đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn của người đàn ông.
Hình dáng đôi mắt của anh ta mỏng, hàng mi thật dài ngăn cách đôi con ngươi trong suốt và xinh đẹp như hạt pha lê mà sau khi mang lên mắt kính sẽ càng không được nhìn thấy rõ ràng.
Một bàn tay Từ Nam Diệp móc lấy mắt kính, áo sơ mi dán lên da có chút không thoải mái, nâng tay còn lại lên cởi cúc áo trước ngực.
Chử Dạng đã bị loại động tác theo thói quen này của anh câu dẫn đến thất điên bát đảo.
Quần áo trên người nhớp nháp dính dính có chút khó chịu. Cổ họng Chử Dạng có chút khô khốc, liền làm theo duỗi tay điều chỉnh cổ áo.
Từ Nam Diệp cúi đầu trầm mặc nhìn cô sửa sang lại chính mình, ánh mắt dần dần tối lại.
Chử Dạng đẩy anh ra, đứng lên, vẫy vẫy bọt dính trên người.
Vòng eo thon nhỏ cầm không nổi lúc ban đầu không thấy rõ ràng do kích thước của chiếc váy. Hiện tại khi nước chảy theo một hướng để lộ ra toàn bộ đường cong mềm mại mượt mà. Làn váy dính sát vào đùi, tuy không trong suốt nhưng lại càng cho người ta không thể dời mắt được.
Trên xương quai xanh tinh xảo của cô còn đọng một vũng nước nhỏ. Mái tóc dài như dây leo quấn quanh trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn như bạch ngọc.
Từ Nam Diệp bỗng nhiên gọi cô bằng một giọng nói ngây ngốc: “Dạng Dạng.”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu: “Hả?”
“Mau tắm rửa đi.”
Chử Dạng không rõ nguyên do, vẫn bướng bỉnh: “Không phải là tôi không muốn tắm, là anh ở chỗ này quấy rầy —— uhm?”
Cô chớp chớp mắt, có một cơn đau xé rách giữa môi, và sau đó bắt đầu nóng lên.
Trong màn sương mù mờ mịt, nhìn cái gì cũng thấy sương mù mênh mông, Chử Dạng nắm lấy cổ áo anh gần như thở không ra hơi.
Nụ hôn của người đàn ông nặng nề và khẩn cấp kèm theo đó là những tiếng thở hổn hển không cao không thấp.
Người đàn ông ngày thường thanh nhã, lịch sự và ngay thẳng đến khi phát điên lên cũng không có ai ngăn cản được.
Anh tùy tiện ném kính lên trên nền gạch, Chử Dạng tựa lưng vào bồn tắm lạnh lẽo, không có nước nóng làm ấm khiến cơ thể cô run lên.
Cô duỗi tay niết cằm người đàn ông, hô hấp không đều cầu xin: “Anh nhẹ chút được không…”
“Còn nói hai chữ ly hôn không?” Từ Nam Diệp mặc kệ, hỏi cô.
Chử Dạng thút thít, trong lòng chỉ nghĩ làm cách nào để anh buông tha mình nên không tránh khỏi mạnh mẽ lắc đầu.
“Ít tiếp xúc với những người đàn ông khác,” Từ Nam Diệp thở hổn hển bên tai cô, cảnh cáo bằng giọng nói vững vàng: “Nếu còn bị bắt được sẽ không chỉ là trừng phạt như thế này.”
Chử Dạng không nhìn thấy sự nóng bỏng như thiêu đốt hiện lên trong mắt anh.
Chỉ nghĩ là anh đang nói lung tung mới gật gật đầu nói cái gì cô cũng đều đáp ứng.
Từ Nam Diệp tay ôm đầu cô không cho cô trốn. Chử Dạng không thể nhúc nhích được, dần dần men say xâm chiếm không biết là đang thoả hiệp hay đang trầm mê.
Bồn tắm cũng trở nên nóng bỏng và chức năng mát xa hoạt động một cách có trật tự.
Chử Dạng cắn môi, mặt dây bông tai trên tai cô rung lên.
***
Sau đó cô bị ôm trở lại giường, toàn thân như nhũn ra, xương cốt đều mềm đến rối tinh rối mù, thậm chí ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Khi cô cố gắng mở mắt ra, anh đang ngồi ở mép giường, mặc áo ngủ rộng thùng thình, đang cúi đầu lau mắt kính bằng miếng vải lau kính.
Dường như là cảm giác được Chử Dạng đang nhìn mình, người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô cười: “Không dễ lau, quá dính.”
Mặt Chử Dạng lại bắt đầu nóng lên.
Động tác lau kính của anh ta ưu nhã mà thong thả, như thể anh ta đang lau những món đồ sứ tinh xảo quý giá. Chử Dạng nhìn chằm chằm khớp xương tay rõ ràng của anh ta đến ngây người.
Sau khi lau xong, Từ Nam Diệp mở tủ đầu giường và để mắt kính vào trong hộp đựng kính che lên một tấm ảnh chụp.
Chử Dạng hỏi anh: “Anh chụp tấm ảnh đó khi nào vậy?”
“Một đồng nghiệp đã giúp anh chụp khi anh đang công tác ở Zambia.”
“Vậy tại sao anh không để bên ngoài?”
“Không cần thiết,” Từ Nam Diệp ôn nhu, “Kỉ niệm đẹp, chỉ chiếm một vị trí nhỏ thôi.”
Từ Nam Diệp đã di chuyển hai lần khi ở nước ngoài bảy năm. Nơi đầu tiên anh đến chính là nước Cộng Hòa Zambia ở Châu Mỹ Latinh xem như là đối tác ngôn ngữ quốc gia, mãi cho đên khi chức vị lên đến Bí thư thứ nhất*, mới bị điều sang Vương quốc Anh.
(*Bí thư thứ nhất = là người thân cận nhất với lãnh đạo. Các cấp bậc công sứ Trung Quốc ở nước ngoài là đại sứ, bộ trưởng, tham tán, bí thư thứ nhất, bí thư thứ hai, bí thư thứ ba và tùy viên, từ cao xuống thấp.)
Khi các vấn đề nội bộ của Zambia đang rối ren, người dân thường xuyên bùng nổ, ở bên đó các nhà ngoại giao không phải là mỗi ngày đều trải qua các bữa tiệc đàm phán ăn uống linh đình như trong tưởng tượng.
Cuộc thử thách sinh tử dưới bộ đồ tây trang và đôi giày da càng là mạo hiểm hơn so với những nhân viêm nhậm chức trong nước.
Có lẽ chính bởi vì vậy mà anh nhanh chóng được điều đi Vương quốc Anh.
Luân Đôn tưng là thành phố có nhiều tỷ phú nhất. Ngay cả với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế toàn cầu hiện nay, nó vẫn chiếm một vị trí quan trọng hàng đầu trên quốc tế.
Công việc buôn bán trao đổi hàng hoá của gia đình họ Từ đã thâm nhập vào quận Mayfair, nơi được xem là khu vực có giá tiền thuê cao nhất khu vực Luân Đôn, phố Bond tràn ngập với các loại hàng hóa xa xỉ từng là nơi Từ Nam Diệp thường xuyên lui tới nhất.
Cuộc sống xa hoa và lãng phí đều dựa vào gia tộc của anh.
Gia đình họ Từ buôn bán hợp pháp, mỗi đồng tiền kiếm được đều sạch sẽ nên căn bản không cần phải vụng về che giấu hay cố tình sống khiêm nhường, giấu mình.
Trong vài năm nhậm chức tại Anh đã trau dồi anh thành một quý ông có khí chất sạch sẽ, ngay cả cách phát âm tiếng Anh của anh cũng có sự thay đổi.
Anh nói rất tốt, kỹ năng diễn đạt trên giấy tờ cũng phi thường ưu tú. Ngay cả đối với sách trong chương trình học công nghệ của Chử Dạng, anh đều có thể nói chính xác nội dung đại khái của các phần mềm khác nhau và các ngôn ngữ mã khác nhau.
Đây cũng là nguyên nhân Chử Dạng sùng bái anh.
Đối với một người đàn ông, ngoại hình chỉ là một điểm cộng thêm còn ưu tú mới là điểm hấp dẫn trí mạng của anh ta.
Quả nhiên đàn ông là không thể nhìn bề ngoài. Không thể bởi vì anh ta ăn mặc tây trang, đeo cà vạt liền cảm thấy anh ta là người có học thức.
“Anh ở bên đó chịu khổ sao?” Chử Dạng nằm lên trên gối đầu, nghiêng đầu hỏi anh: “Cũng là mỗi ngày đều ngồi văn phòng?”
“Không có được hạnh phúc như vậy đâu,” Từ Nam Diệp khẽ cười nói, “Lúc trước khi còn đi học anh không cảm nhận được. Nhưng sau khi ra nước ngoài mới phát hiện, ở Trung Quốc, không chỉ trẻ con có cuộc sống trong nhà kính mà là toàn bộ lãnh thổ. Cho nên người dân đều được quốc gia bảo vệ chặt chẽ trong lòng bàn tay.”
“Thầy giáo Từ, anh đang dạy khoá chính trị sao?”
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Đây không phải là kiến thức cơ bản hay sao?”
“Tôi cũng không có đi ra nước ngoài lang thang nên tư tưởng cũng không mạnh mẽ như anh,” Chử Dạng nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Lúc nhỏ, thời điểm chị gái ra nước ngoài đóng phim, tôi cùng ba mẹ đi theo chị gái đi qua không ít nơi để chơi.”
Từ Nam Diệp ôn nhu hỏi cô: “Em đã đi qua những nơi nào?”
“Quá nhiều, không nhớ rõ.”
Âm thanh anh giống như là một bài hát ru. Vốn Chử Dạng đang cực kỳ mệt mỏi lại đang nằm trên gối đầu mềm mại, nên nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Từ Nam Diệp bỗng nhiên lên tiếng: “Zambia cũng đã đi qua sao?”
Chử Dạng nhíu mày: “Tên của mấy quốc gia này đều rất phức tạp. Ngay cả lúc tôi học môn địa lý đều không nhận ra được các nước cộng hoà thuộc khối Châu Phi và Nam Mỹ, nên tôi làm sao mà nhớ được.”
Từ Nam Diệp cười khẽ, ngay sau đó cũng chui vào trong chăn.
Tiếng hít thở nhẹ nhàng của Chử Dạng tràn ngập bên tai anh.
Nhìn vẻ mặt cô an tĩnh nằm ngủ, ánh mắt Từ Nam Diệp tối đi, đè nén mọi cảm xúc, bắt buộc bản thân nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chử Dạng còn phải đến lớp học của những sinh viên mới để mở cuộc họp. Cô mơ mơ màng màng bị Từ Nam Diệp đánh thức, lại mơ mơ màng màng rửa mặt xong ngồi trên bàn cơm ăn bữa sáng.
Sau khi đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Chử Dạng phát hiện eo đau, chân cũng có chút nhức.
Cô bấm eo và hỏi Từ Nam Diệp đang ở phía bên kia bàn: “Trong nhà có miếng dán cơ và xương không?”
“Không có.” Từ Nam Diệp nhấp một ngụm cháo, ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng.
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh ta, Chử Dạng cảm thấy tức giận.
“Sao anh lại không bị gì?” Chử Dạng híp mắt, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “Bồn tắm cứng như vậy, sao anh không đổi qua chỗ khác?”
“Ngày hôm qua hình như phần lớn thời gian là anh ở dưới,” Từ Nam Diệp liếc cô một cái, cười như không cười, “Có anh lót, em còn đau eo, xem ra là do em ngày thường thiếu vận động.”
Chử Dạng không lời nào để nói, hung tợn mà gặm cái bánh quẩy.
Chờ thời điểm trở lại phòng ngủ ký túc xá, cô cố ý ghé tiệm thuốc tây mua một hộp miếng dán gân và xương, nhờ Thư Mạt giúp mình dán lên hết những chỗ đau nhức.”
“Đêm qua cậu đi đào quặng à?” Thư Mạt tấm tắc hai tiếng, ánh mắt đầy thông cảm: “Làm sao mà chỗ nào cũng bị đau hết vậy?”
Chử Dạng nhàn nhạt nói: “Tớ chơi đào vàng cả đêm.”
Thư Mạt: “?”
Sau hai giây im lặng cô lại hỏi: “Bây giờ trò chơi đào vàng cũng có phiên bản VR*?”
(VR* = virtual reality = công nghệ thực tế ảo)