Khoảng Trống (The Casual Vacancy)

Khoảng Trống (The Casual Vacancy) - Chương 17




Hai ngày liền sau khi chồng mất, cứ đúng năm giờ là Mary Fairbrother thức dậy. Cô nằm trên chiếc giường cưới của hai vợ chồng, bên cạnh là cậu con trai mười hai tuổi Declan, thằng bé mè nheo chui vào giường quãng sau nửa đêm một lúc. Lúc này nó đang ngủ khá say nên Mary rón rén bỏ xuống bếp để khóc cho thỏa. Cứ mỗi giờ trôi qua, nỗi đau thương trong cô lại càng nặng thêm, vì phải rời xa khoảnh khắc khi chồng còn sống thêm một chút, và dấn sâu thêm vào chặng đường thăm thẳm không có ông sau này. Cô cứ liên tục quên bẵng rằng ông đã ra đi vĩnh viễn và không thể nào tìm đến ông để được an ủi như trước.

Khi anh chị chồng đến giúp làm bữa sáng, Mary bốc chiếc điện thoại của Barry lên, thử lần dò danh sách người quen dài dằng dặc của ông. Mới được vài phút thì chiếc điện thoại trong tay cô đổ chuông.

- Vâng? - cô thì thầm.

- Ôi, xin chào ạ. Tôi muốn nói chuyện với ông Barry Fairbrother. Tôi là Alison Jenkins, từ tòa soạn báo Yarvil và District Gazzette.

Giọng nói hoạt bát của cô gái trẻ dội chan chát vào tai Mary như kèn lệnh, cái vẻ phô trương của nó làm tiêu ngóm luôn ý nghĩa lời nói.

- Sao?

- Tôi là Alison Jenkins từ tờ Yarvil và District Gazette. Tôi xin phép nói chuyện với ông Barry Fairbrother được không ạ? Tôi muốn hỏi ông ấy thêm vài chi tiết trong bài báo viết về khu Fields.

- Thế à? - Mary nói.

- Vâng, ông ấy quên đưa chi tiết thông tin về cô bé trong bài viết. Bên tôi muốn phỏng vấn em ấy. Tên là Krystal Weedon thì phải.

Từng lời từng lời đập vào Mary như cái tát. Nhưng người vợ góa vẫn ngồi lặng trơ trơ trên chiếc ghế xoay cũ của Barry để nghe hết.

- Bà có nghe được không ạ?

- Có - Mary run run đáp - Tôi nghe rõ cô nói.

- Tôi biết ông Fairbrother rất muốn cùng tham gia buổi phỏng vấn Krystal, nhưng thời gian không nhiều...

- Ông ấy không tham gia được đâu - Mary lập rập rít lên ngắt ngang - Ông ấy sẽ không nói về cái đám khu Fields chết toi chết dịch đấy nữa, hay về bất kỳ cái gì nữa, không bao giờ!

- Sao ạ? - Giọng nữ đầu dây ngạc nhiên hỏi lại.

- Vì chồng tôi chết rồi, được chưa, ông ấy chết rồi, cho nên bọn nhà Fields phải đi mà tự lo, chứ gì nữa?

Tay cô run lẩy bẩy tới nỗi chiếc điện thoại trượt khỏi mấy ngón tay, Mary biết trước khi kịp cúp máy, tiếng nức nở đau đớn của cô đã kịp vẳng vào tai cô phóng viên. Cô nhớ lại ngày cuối cùng Barry sống trên cõi đời này, cũng đúng là kỷ niệm ngày cưới, thế mà cái bọn Fields và con bé Krystal Weedon kia cũng ám cho được. Cô điên giận ném mạnh chiếc điện thoại ngang qua phòng, đập mạnh vào khung hình bốn đứa con khiến nó văng ra cửa. Cô khóc gào lên, khiến vợ chồng ông anh vội phóng lên lầu lao vào phòng.

Lúc mới lên, hai người chỉ nghe Mary lắp bắp: “Bọn Fields, bọn chó chết, bọn Fields chết tiệt...”

- Anh với Barry đều lớn lên ở đó đấy - ông anh chồng làu bàu nhưng không nói gì thêm để tránh Mary lại lên cơn lần nữa.