Khoảng Trời Của Gió

Chương 41




Một thằng đàn ông bẩn thỉu đang điên cuồng xé rách chiếc váy trên người Phong Linh.

Còn cô thì dùng hết sức mình phản kháng, hai chân đang bị trói chặt không ngừng vung vẩy kịch liệt.

Phong Linh kinh hoảng gào thét.

Vì quá hoảng sợ, đầu óc cô lúc này bị rơi vào vô thức, chỉ biết gào thét vùng vẫy nên không hay cánh cửa phòng một lần nữa bị đạp đổ.

Đỗ Đăng Khoa như quên cả cái đau trên người, hắn cũng chả màn đến những vết thương đang nứt toạt ra, hắn tức giận điên cuồng lao đến kéo tên khốn đó ra khỏi người Phong Linh, định đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.

Nhưng Lục Huy đã nhanh tay hơn. Cậu ta tiến đến, dùng hai tay kéo tên đó lên, vung nắm đấm vào thẳng mặt nó.

Đỗ Đăng Khoa đau xót kéo tay Phong Linh ngồi lên. Nhưng cô vẫn không thôi, ra sức mà vùng vẫy. Hắn đau đớn ôm cô vào lòng thật chặt:

"Là anh! Anh là Khoa đây! Đã không sao rồi!"

Hắn chua xót:

"Anh xin lỗi, là do anh đến muộn!"

Bị hắn ôm chặt, Phong Linh dần cảm nhận được hơi ấm quen thuộc nên đã thôi vùng vẫy nhưng ngay sau đó cô đã đẩy hắn ra và ngồi thu mình vào một góc, hai tay cố kéo kéo chiếc váy đã bị rách tả tơi che lấy đùi mình, đôi môi run run muốn bật khóc.

Đỗ Đăng Khoa nhìn cô gái mình yêu thường ngày miệng mồm chẳng thua ai, giờ như một con ốc chui thân vào vỏ, tim hắn như bị người ta dùng dao đâm vào, khoét sâu từng lỗ. Hắn cởi chiếc áo cũng chẳng còn nguyên vẹn của mình để che cho cô, nhẹ nhàng lên tiếng vì lo rằng cô sẽ sợ hãi:

"Để anh cởi trói cho em."

Phong Linh không trả lời, đôi mắt cố tình nhìn đi nơi khác, gương mặt bơ phờ, tóc tai rũ rượi, cả hai bên má vẫn còn ướt đẫm những giọt nước mắt chưa kịp khô, trông cô vô cùng chật vật.

Hắn tháo dây trói cho cô xong thì thình lình Lục Huy ném chiếc áo khoác của cậu ta đến, Đỗ Đăng Khoa liền hiểu ý cầm lấy che lấy thân dưới của cô. Quá trình đó, Lục Huy đều nhìn đi nơi khác. Sau khi xác định đã xong, cậu ta mới lên tiếng hỏi:

"Mày muốn xử lý nó thế nào?"

Đỗ Đăng Khoa đưa mắt nhìn gương mặt bơ phờ của người yêu, hắn tức giận quay lại nhìn tên áo đen đã bị đám Lục Huy đánh thảm thương đang nằm rên rỉ dưới nền đất. Hắn từ từ đứng dậy, hơi loạng choạng vì những vết thương trên cơ thể, Lục Huy đưa tay đỡ lấy nhưng hắn dứt khoát gạt ra.

Chụp lấy thanh gỗ đang nằm trên tay một đứa đàn em gần đó, Đỗ Đăng Khoa đi đến bên tên áo đen vung tay đập liên tục lên người hắn ta.

Mới không được bao nhiêu phát, Lục Huy thấy tên áo đen bị đánh quằn quại đến sắp chết, trước đó cũng đã bị dần một trận nhừ tử rồi. Hắn ta liên tục kêu tha mạng, rồi sau đó im bặt.

Sợ rằng sẽ có án mạng, cậu ta lên tiếng ngăn lại:

"Được rồi! Nó chết đó!"

Nhưng Đỗ Đăng Khoa đã bị cái tức giận đàn áp đi lý trí, hắn đẩy thằng bạn ra mà tiếp tục đánh. Mọi phẫn nộ của hắn đều trút ra bằng từng cú đập xuống người tên áo đen.

Càng dùng sức càng làm động đến vết thương trên người, máu chảy ra từ người hắn, rơi vãi cả xuống đất.

Phong Linh quay đầu nhìn lại, thấy máu từ tay hắn chảy ra thì như bừng tỉnh, liền lao đến muốn ôm chặt lấy hắn nhưng hắn đang vung tay lên, vô tình va trúng làm cô suýt té ra đất.

Đỗ Đăng Khoa vội dừng lại, hắn nhìn cô, thả chiếc gậy xuống đất. Tên áo đen lúc này đã bất tỉnh nhân sự không rõ còn sống hay đã chết.

Dù rằng tên này rất đáng chết, Phong Linh cũng căm hận và ghê tởm hắn ta đến xương tủy, nhưng cô không muốn vì mình mà người mình yêu phải mang tội giết người.



Phong Linh gào khóc chạy đến ôm chặt lấy hắn, nức nở:

"Em xin anh. Đừng đánh nữa! Đánh nữa hắn ta sẽ chết đó."

Vừa nói xong thì cô cũng ngất xỉu.

* * *

Phong Linh từ từ mở mắt.

Đưa mắt nhìn một lượt xung quanh, một màu trắng sạch sẽ nhưng lạnh lẽo như bao trùm cả không gian trong căn phòng, không khó để nhận ra nơi này là bệnh viện.

Nhìn xuống cơ thể, cô đã được thay một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, những vết máu đã không còn, những chỗ trầy xước đã được rửa sạch và băng bó cẩn thận. Gương mặt bị đánh đến sưng đỏ cũng đã được thoa một lớp thuốc mỏng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với cái đau rát khi còn bị bắt. Chỉ có cái buốt từ từng chân tóc vẫn còn ê ẩm cho đến bây giờ.

Chợt nhớ đến một người, Phong Linh vội ngồi dậy muốn bước xuống giường, nhưng cái đau nhức từ cơ thể truyền đến làm cô khựng lại. Vậy mà chỉ một vài giây thôi, cô vẫn cắn răng giật kim truyền nước đang cắm trên tay, bước xuống giường.

Cô vẫn còn nhớ rõ như in cái dáng vẻ như bước ra từ âm ti địa ngục của hắn. Một thân đầy vết thương từ đầu đến chân, không nơi nào là lành lặn, một vài giọt máu trên người hắn còn nhỏ cả xuống nền đất, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí khi đánh tên áo đen vì đã động đến cô..

So với Phong Linh, hắn thê thảm hơn nhiều.

Còn chưa kịp ra khỏi phòng thì cửa mở ra, giọng của Diệp Chi the thé cất lên:

"Linh! Cậu có sao không? Mình sợ chết đi được!"

Phong Linh ngẩng đầu nhìn, phía sau Diệp Chi còn có An Vũ.

"Mình không sao, chỉ bị ngoài da thôi." Cô trả lời, lúc này mới nhận ra giọng nói của mình đã trở nên khàn đặc.

Nhưng trong lòng lại cồn cào lo lắng, Phong Linh vội hỏi hai cô bạn:

"Các cậu gặp anh Khoa chưa? Anh ấy sao rồi?"

Diệp Chi vội chạy đến muốn đỡ bạn mình, nhưng thái độ của cô như thế thì rõ ràng phải gặp cho được người mới yên tâm.

An Vũ lúc này mới lên tiếng:

"Nó không chết được đâu."

Phong Linh nhìn qua, cất giọng như cầu khẩn:

"Mình biết anh ấy bị thương không hề nhẹ.. Đưa mình qua đó đi mà!"

An Vũ chỉ biết thở dài.

Đỗ Đăng Khoa nằm ở phòng bệnh cách đó không xa, cũng thuộc khu VIP của bệnh viện.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc Phong Linh bất tỉnh, hắn vẫn còn đủ sức mà la hét gọi xe cấp cứu, nhưng xe chưa kịp đến nơi thì chính bản thân hắn cũng đã đổ gục. Người trần mắt thịt chứ đâu phải mình đồng da sắt, hắn vẫn còn trụ đến lúc đó thì cũng coi như không uổng cái danh "lì đòn" được mọi người đặt cho.

Mấy đứa đến thăm cũng đã về hết, chỉ còn Lục Huy ở lại. Vừa định ra ngoài làm điếu thuốc thì Phong Linh cũng vừa đến nơi cùng hai cô bạn dìu hai bên.



Cậu ta phì cười:

"Đúng là tên Linh, linh thật. Đến đúng lúc lắm, cậu ở lại với nó đi! Mình ra ngoài một lát."

Phong Linh đáp lại bằng một nụ cười méo xệch, có lẽ do mặt cô nhợt nhạt nên nụ cười càng trở nên khó coi, tuy nhiên Lục Huy không quan tâm lắm, cậu ta vẫn nhanh tay phụ dìu cô đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh.

Diệp Chi chu môi:

"Cậu bị làm sao đấy? Sao lại để người bệnh chăm người bệnh chứ?"

Lục Huy nhếch môi cười khẩy:

"Vậy cậu nghĩ lúc nó tỉnh lại, nó muốn thấy bạn gái nó hay là thấy mấy cái mặt này?"

Đối phương còn chưa biết đáp lại như thế nào, cậu ta lại bồi thêm một phát:

"Người thì đẹp mà chả thông minh tí nào."

Diệp Chi há hốc mồm muốn mắng thì Phong Linh lại cất cái giọng thì thào ồm ồm ngăn lại:

"Các cậu về nghỉ ngơi! Nhất là cậu đó Lục Huy." Cô nói với mọi người trong phòng, nhưng mắt vẫn dán lên gương mặt tái mét như không còn giọt máu đang nằm trên giường bệnh.

Lục Huy nhìn qua, rồi không nói gì thêm, cậu ta vỗ lên vai cô một cái như động viên rồi ra về.

"Hai cậu cũng về đi! Mình không sao đâu." Phong Linh nhắc lại.

"Nhưng mà.. cậu ổn không?" Diệp Chi vẫn lo lắng, cô không muốn để bạn mình ở lại đây không ai chăm sóc, mà còn phải trông một bệnh nhân khác còn nặng hơn.

"Mình chỉ bị xây xác ngoài da thôi à. Nên hơi ê ẩm nhức mỏi, còn lại hoàn toàn bình thường." Phong Linh cười nhẹ cho bạn mình yên tâm.

An Vũ biết Phong Linh muốn ở riêng với Đỗ Đăng Khoa, không muốn bị mọi người làm phiền, mà nhìn qua thì đúng là chỉ bị bị ngoài da thôi, cô đi đến đặt chiếc cà mèn lên bàn:

"Đây là cháo, cậu tranh thủ ăn đi cho nóng."

"Cảm ơn hai cậu."

"Thật ra.. Hải Quỳnh cũng lo cho cậu lắm đấy. Nhưng cậu ấy ngại nên không đến đây." Diệp Chi ngập ngừng nói thêm.

Phong Linh gật đầu:

"Mình biết mà. Nhưng chuyện của mình.. các cậu cũng đừng nói ra bên ngoài nhé! Dù sao cũng chả phải chuyện hay ho gì."

Suýt nữa thì bị cưỡng hiếp, chuyện này thì có gì hay ho chứ? Suốt đời này cô cũng không muốn nhắc lại sự kiện khủng khiếp này. Lại liên quan đến chuyện xã hội đen trả thù thanh toán lẫn nhau, người vẫn còn nằm đây chưa tỉnh lại, nếu kinh động bên ngoài, đến tai cảnh sát cũng rất phiền.

Hai cô gái đồng ý, cuối cùng cũng ra về, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng, chỉ còn lại hai bệnh nhân, một nặng một nhẹ.

Phong Linh được biết Đỗ Đăng Khoa bị nặng nhất là hai nhát dao chém, một ở cánh tay, một ở mạn sườn và rất nhiều vết dao nhỏ sượt qua da tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng chi chít khắp cơ thể. Trên đầu thì bị rách da chảy máu đang được băng dải băng trắng toác, trên ngực, trên đùi.. đầy vết xanh vết tím.

Phong Linh càng nhìn càng xót xa. Cô đưa tay áp lên đôi má của hắn, một lần nữa lại nhớ đến một thân toàn máu của hắn lúc chạy lên cứu mình khi bị tên kia cưỡng hiếp.

Giọt nước mắt đã không kiềm được lăn dài trên má.