Khoảng Trời Của Gió

Chương 39: Vào hang cọp




Một cái tát nặng nề được giáng xuống.

Má của Phong Linh trở nên nóng rát, cô lảo đảo muốn ngã xuống nhưng không thể vì mái tóc đã bị một đàn em của thằng Ken nắm chặt. Cái nhứt buốt trên mặt còn chưa kịp vơi đi đã bị cái tê rần nơi da đầu truyền đến, Phong Linh đau đớn hét lên:

"Á!" Hai tay cô chỉ có thể đưa ra sau cố giữ lấy mái tóc đang như muốn rời khỏi da đầu mình.

"Được rồi!" Gã Ken hét lớn.

"Nó có giá hơn mày đó!"

Tên đàn em nghe thấy liền thả tay ra, Phong Linh rã rời té uỵch xuống đất. Cô cắn chặt răng nén sự đau đớn nhưng những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống không kiềm lại được, mái tóc thì rối bù, trên nền đất còn vương đầy những sợi tóc đã bị đứt rụng.

Phía đầu bên kia điện thoại, Đỗ Đăng Khoa đã mường tượng được sự việc gì đang diễn ra, những tiếng hét đau đớn của Phong Linh như cứa vào tim gan của hắn. Nắm chặt nắm tay, từng khớp xương kêu lên răng rắc, hắn tự thề với lòng sẽ khiến bọn nó phải trả lại gấp trăm lần.

Đỗ Đăng Khoa thừa biết mình càng đau lòng thì bọn thằng Ken càng thống khoái, vậy nên cố nén cơn thịnh nộ đang gào rú trong lòng, hắn cười lạnh, gằn từng tiếng:

"Chỉ đường đi!"

Gã Ken cười lớn:

"Xem ra cô em này không đáng giá nhỉ?"

Gã vừa nói vừa đưa tay nâng cằm Phong Linh lên, rồi lại tặc lưỡi:

"Mà nếu không có giá thì việc gì mày phải đích thân vác xác đến đây? Đau lòng thì cứ đau lòng đi! Bọn tao chỉ muốn dạy con bồ mày học cách ngoan ngoãn hơn thôi. Nó không chết được đâu! Haha!"

"Chỉ đường!" Đỗ Đăng Khoa nhắc lại, hắn đã cố tình bỏ ngoài tai những lời khiêu khích kia.

Gã Ken ngưng cười, nét nham hiểm đã xuất hiện lại trên gương mặt:

"Địa chỉ đang được gửi đến điện thoại của mày. Cuộc chơi bắt đầu!"

* * *

Đỗ Đăng Khoa lái con mô tô quen thuộc của mình phóng đi thật nhanh, chẳng mấy chốc đã lao ra đường cao tốc. Trời lúc này đã hửng sáng, dòng xe cộ càng lúc càng đông đúc.

Thời gian đối với hắn dường như đang trôi qua quá chậm.

Hắn nổi điên bấm còi xe inh ỏi suốt dọc đường khiến những xe xung quanh cảm thấy khó chịu. Tiếng la ó, tiếng mắng chửi vang vảng khắp cung đường, nhưng ngược với thái độ đó, tuy không tình nguyện nhưng bọn họ lại vội vàng chấp nhận lách vào bên trong để nhường cho chiếc mô tô đang xé gió lao đi như không biết sống chết ấy.

Cuối cùng, hắn cũng đến điểm hẹn.

Đó là một khu giải tỏa đã bỏ hoang rất lâu ở ngoại ô thành phố.

Xe dừng trước một căn nhà ba tầng đã cũ và xập xệ. Hắn bước xuống xe, quan sát xung quanh một cách cẩn thận.

Đảo mắt hết một vòng, Đỗ Đăng Khoa mới thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra bấm vào dãy số mới gọi gần nhất.

Đổ một hồi chuông thì bên kia mới có người bắt máy, một giọng cười nham hiểm vang lên:



"Mày nhanh hơn tao tưởng đấy!"

"Con nhỏ đang ở đâu?" Hắn hỏi ngay.

"Không có cái đuôi nào theo sau mày chứ?"

"Tao tới một mình."

"Được rồi! Vào đi!" Gã Ken nói xong liền cúp máy.

Đỗ Đăng Khoa quan sát một lượt căn nhà này. Có ba tầng, khá rộng và sâu, không biết thiết kế bên trong thế nào, hắn đoán Phong Linh có thể đang bị nhốt trên tầng cao nhất.

Rồi không một chút chần chừ, hắn liền bước vào.

Một tên đàn em mặc áo đen, trên mình đầy những hình xăm vằn vện đang đứng bên ngoài lan can quan sát. Vừa nhìn thấy bóng dáng Đỗ Đăng Khoa qua ốm nhòm, hắn vội chạy vào trong để bào cáo tình hình.

"Đại ca! Nó đang vào rồi!" Tên này vừa nói, vừa đưa mắt liếc nhìn cô gái đang nằm bệt dưới đất, mái tóc dài che phủ mặt, chiếc áo bị rách một đường làm lộ ra bờ vai trắng, cùng cái váy đang xếch lên để lộ ra bắp đùi cùng đôi chân thon thả, không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái.

Gã Ken cười lớn:

"Haha! Mày ở đây canh chừng con nhỏ cho tao! Để tao đích thân ra đón nó!"

Tên áo đen này vừa nghe đại ca nói, ánh mắt liếc về phía Phong Linh không giấu cơn thèm khát, liền liếm môi vừa xoa xoa tay, cười cười hỏi:

"Đại ca! Trước sau gì anh cũng bán nó đi, không bằng để anh em thưởng thức một chút nhỉ?"

Gã quắt mắt nhìn tên áo đen:

"Nó là gái còn trinh, giá gấp đôi. Mày chơi đám con gái kia không chán à?"

"Chắc gì còn trinh anh ơi! Anh nghĩ thằng Khoa nó trơ mắt ra nhìn mà không ăn à?" Tên áo đen mạnh miệng hơn hẳn mấy đứa đàn em kia, đơn giản nó là em ruột của đại ca, nói chuyện với anh trai thích thì kính nể đôi phần, không thì cứ trỏng trỏng như lúc này vì nó thừa biết anh nó thương nó.

Gã Ken híp mắt, tự thấy cũng có lý. Hắn lại nhìn về phía Phong Linh, chép miệng.

Đúng là chắc gì là gái còn tơ, tưởng đâu có được món hời chứ.

"Chờ tao quay lại rồi tính!" Gã nói xong liền đưa tay ra hiệu cho vài tên đàn em trong nhà đi theo mình xuống lầu đón tiếp "khách quý". Bỏ lại Phong Linh đã không còn sức lực nằm đấy và một thằng đàn ông biến thái đang nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đỗ Đăng Khoa vừa bước vào không lâu đã thấy mấy tên mặt mũi hầm hầm sát khí bước ra, thằng nào cũng lăm lăm cây mã tấu trên tay. Hắn nhếch mép cười rồi đưa tay cởi chiếc thắt lưng của mình ra.

Xem ra lần này muốn lấy mạng hắn thật.

Chợt cửa một căn phòng khác bật mở, một đám khác gần chục tên lần lượt bước ra. Nhưng khác với bọn kia, mấy tên này chỉ vác gậy gỗ.

Người ra cuối cùng đi ra chính là tên cầm đầu - Ken.

"Đã lâu không gặp!"

Gã vừa cười vừa vỗ tay tán thưởng:

"Khá khen! Tao tự hỏi mày lấy đâu ra lá gan to mà dám bước vào đây một mình?"



"Phong Linh đâu?" Đỗ Đăng Khoa vào thẳng trọng tâm.

Gã Ken vẫn cái kiểu nhây nhây như lúc đầu, hắn biết đối phương đang nóng ruột nên càng muốn vờn như mèo vờn chuột:

"Cứ từ từ! Vừa mới gặp, còn chưa tâm sự được gì, sao lại vội thế?"

"Muốn gì cứ nói! Thả người ra!" Đỗ Đăng Khoa hai mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói.

Gã Ken với khuôn mặt đầy sự giễu cợt khi nhìn thấy vẻ tức giận của hắn thì nhếch mép cười nói:

"Bình tĩnh! Nó không sao!"

Đỗ Đăng Khoa nhìn vẻ trêu ngươi của tên này, bực tức quát:

"Thằng nào hồi nãy đánh con nhỏ?"

Một tên đô con và cực kì cao lớn đang đứng phía sau tên Ken, hất mặt:

"Tao!"

Hắn nhìn về phía thằng đô con vừa lên tiếng. Phía đối phương nhếch mép, ngẩng cao đầu nhìn lại đầy khiêu khích. Nhưng ánh mắt của Đỗ Đăng Khoa chỉ nhìn tên này một cách lạnh lẽo như muốn ghim chặt mối thù này, rồi lại nhìn xuống cánh tay đang cầm gậy của nó, cái tay đã đánh Phong Linh..

Cái nhìn của hắn khiến tên này ban đầu hống hách, nhưng sau lại cảm thấy có một chút chột dạ. Nhưng đến lúc này thì Đỗ Đăng Khoa không nhìn nữa mà quay về nhân vật đang đứng ở trung tâm:

"Mày nói trao đổi điều kiện? Điều kiện gì?"

Gã Ken chậm rãi đi tới gần Đỗ Đăng Khoa, dáng vẻ ung dung của gã khiến hắn càng thấy sốt ruột, nhưng hắn biết mình không được hấp tấp, phải bình tĩnh mới đối phó được bọn này, nếu không thì không cứu được người mà còn phải bỏ mạng ở đây.

"Đúng là thiếu gia nhà giàu. Tập đoàn nhà mày to thế, chắc không thiếu tiền đâu nhỉ?"

"Bao nhiêu?" Gì chứ giải quyết bằng tiền là dễ nhất.

Gã Ken đột nhiên cười lớn:

"Đã bảo hãy bình tĩnh mà. Tiền là dùng để chuộc mày đó. Còn con người yêu bé nhỏ của mày thì không có điều kiện gì cả. Bọn đàn em của tao, đứa nào cũng thích thú được chiêm ngưỡng người đẹp của thiếu gia tập đoàn Y. Mấy khi mới có cơ hội này chứ, đứa nào cũng đang thèm nhỏ dãi kia kìa."

Cả đám bọn nó liền cười rộ lên.

Lửa giận trong lòng bừng bừng nổi lên, cứ như nham thạch đã đến lúc phun trào ra và chỉ muốn thêu cháy tất cả mọi thứ trước mắt mình. Đỗ Đăng Khoa thừa biết, làm gì có chuyện bọn nó chịu thả người đơn giản như thế.

Đến lúc lật bài rồi.

Mấy tên đàn em liền xông ra bao quanh lấy hắn. Tên nào cũng đứng thủ thế với mấy cây mã tấu trên tay.

Đỗ Đăng Khoa nắm lấy phần đuôi sợi dây thắt lưng rồi quấn mấy vòng quanh bàn tay mình. Siết cho thật chặt, bảo đảm nó không thể rơi ra khỏi tay mình. Đây là thứ vũ khí duy nhất mà hắn có lúc này.

Gã Ken quan sát thế trận, hài lòng cười khẩy:

"Lên! Không được để nó chết."