Khoảng Trời Của Gió

Chương 37: Bắt cóc




Tim Hải Quỳnh bị hẫng một nhịp.

Là có phải đang nói đến Đỗ Đăng Khoa cùng Phong Linh hay không?

Đám người này là ai? Kẻ thù của hắn sao?

Cũng khó trách, bình thường hắn giao du với đám người bất hảo thì bây giờ bị đám giang hồ tìm tới trả thù cũng không có gì khó hiểu.

Thế nhưng..

Hải Quỳnh nhìn trước nhìn sau rồi vội chạy lẻn vào bên trong, bàn tay siết chặt lấy điện thoại.

Rất muốn gọi lại thôi.

Mối quan hệ giữa cô và Phong Linh đã nhạt từ lâu, không những nghỉ chơi với nhau mà thậm chí còn có phần đối nghịch. Bây giờ mà gọi thì ngại lắm..

Chắc không sao đâu.

Hải Quỳnh quyết định mặc kệ, dù sao thì họ Đỗ kia cũng sẽ có cách để bảo vệ người yêu của mình.

Nhưng mà.. lần trước hắn còn bị đánh đến sắp mất mạng..

Chuyện này không đơn giản đâu.

Hải Quỳnh đấu tranh tâm lý một lúc lâu. Biết rằng cả hai không còn là bạn, nhưng cho dù là người lạ gặp chuyện nguy hiểm cũng không thể ngồi im mà nhìn như thế, lương tâm cô không cho phép điều đó.

Bên kia, Phong Linh ăn cơm một mình, vừa dọn dẹp xong thì có điện thoại. Nhìn tên người gọi hiện ra trên màn hình, cô nàng chớp chớp mắt.

Có khi nào gọi nhầm không ta?

Rồi không khỏi có chút ngại ngùng, cô nhẹ nhàng bắt máy.

"Alo!"

"Cậu.. Mình là Hải Quỳnh. Cậu đang ở đâu đấy?" Hải Quỳnh cố để cho giọng nói của mình tự nhiên nhất có thể.

"Mình.."

Phong Linh chợt lấy làm lạ. Nhỏ bạn nghỉ chơi với mình từ lâu, nay tự nhiên gọi điện giống như hỏi han, quan tâm vậy. Việc cô đi cùng, thậm chí qua đêm ở nhà Đỗ Đăng Khoa đã là chuyện bình thường mà ngay cả Diệp Chi hay An Vũ cũng không buồn hỏi tới nữa.

Sao tự nhiên..

"Ở đâu?" Hải Quỳnh hỏi lại.

"Mình ở nhà của anh Khoa. Nhưng mà.."

Phong Linh định hỏi tiếp thì bỗng có tiếng chuông cửa vang lên như phá vỡ cái không khí sượng trân giữa hai cô gái. Cô ngoáy đầu ra nhìn rồi nói nhanh:

"Đợi mình một lát, hình như anh Khoa về." Phong Linh cầm điện thoại còn đang kết nối cuộc gọi, vội chạy ra mở cửa.

Ở đầu dây bên kia, Hải Quỳnh cũng nghe được tiếng chuông cửa, rồi chợt nghĩ đến một trường hợp, cô hét lớn lên trong điện thoại quên luôn cái ngại ngùng vừa rồi:

"Này Linh! Cậu đừng mở cửa! Đừng mở cửa! Có nghe không?"

Không kịp.

Hải Quỳnh vừa dứt câu liền nghe bên kia có tiếng Phong Linh:

"Các người là ai.." Kết thúc là tiếng động mạnh trước khi điện thoại mất kết nối.



Hải Quỳnh vội gọi lại nhưng chỉ nghe được tiếng chuông kéo dài từng đợt, cơ thể cô run lên cầm cập, rồi không thể đứng vững mà ngồi thụp luôn xuống đất, ôm lấy ngực mình, không ngừng thở dốc.

Bây giờ phải làm sao?

Cô vội bấm điện thoại muốn gọi cho Thiên Minh - người luôn nghĩ đến đầu tiên trong bất cứ hoàn cảnh nào. Nhưng sau ba giây suy nghĩ, Hải Quỳnh không muốn Thiên Minh dính dáng đến chuyện này, lại không có số của Đỗ Đăng Khoa, cuối cùng cô quyết định gọi cho An Vũ.

Không ngoài dự đoán, An Vũ nghe xong chỉ lạnh lùng hỏi lại hai tiếng:

"Chắc không?"

"Mình đã gọi lại nhưng không có ai bắt máy. Mà bọn họ cũng vừa đi rồi!" Hải Quỳnh vừa run rẩy trả lời vừa lén nhìn đám người xăm trổ đang lục đục rời đi.

"Tên cầm đầu trông như thế nào?"

"Đầu trọc, trên cổ có xăm một con bọ cạp rất to".

Ánh mắt An Vũ lóe lên, có lẽ cô nàng đã biết nhân vật đó là ai. Bên đây Hải Quỳnh vẫn đang rất lo lắng:

"Mình không chắc nữa, hy vọng là mình sai. Nhưng mà.. Bây giờ phải làm sao?"

"Cậu bình tĩnh đi! Để mình gọi thằng Khoa." An Vũ trấn an.

Nhưng không cần đến An Vũ thông báo, Đỗ Đăng Khoa đã về đến nhà mình. Nhìn cửa mở toang hoác, tim hắn đánh thịch một cái.

Hắn lao vội vào nhà, gọi lớn:

"Chuông gió!"

Đỗ Đăng Khoa chạy vào nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ.. gọi thêm mấy lần, đi tìm khắp nơi đều không thấy người đâu.

Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu.

Lục điện thoại bấm dãy số mà bản thân đã thuộc nằm lòng, sau đó có tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, Đỗ Đăng Khoa quay ngoắc về phía phát ra âm thanh. Hắn đi đến nhặt lên, chiếc điện thoại của cô bạn gái đã bị bể màn hình đang nằm gần khe cửa, vẫn còn nhận được cuộc gọi..

Vấn đề là người đâu rồi?

Đỗ Đăng Khoa hơi hoảng, ngồi phịch xuống sô pha ôm lấy đầu, tự trách bản thân đã quá sơ suất. Nghĩ đến kẻ thù của hắn vừa ra tù, nghĩ đến chiếc xe theo đuôi hắn mấy lần, nghĩ đến những lần Phong Linh nói với hắn có cảm giác như có ai theo sau.. Hắn tự rùng mình, vì sâu chuỗi các sự kiện tối nay thì hắn đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất..

Sao hắn có thể để cô ở nhà một mình cơ chứ?

Chợt điện thoại rung lên, Đỗ Đăng Khoa nhanh chóng bắt máy với hy vọng mong manh là cô bạn gái đang gọi đến.

Nhưng hắn có phần hụt hẫng khi giọng nói cất lên là người mà hắn không mong chờ.

"Mày đang ở đâu đấy?" Là An Vũ.

"Bây giờ tao không có thời gian nói chuyện phiếm với mày." Hắn gằn giọng, toan cúp máy.

"Là tụi thằng Ken."

An Vũ chỉ nói một câu ngắn ngũn nhưng đã lấy lại toàn bộ lực chú ý của hắn.

"Mày biết chuyện gì? Phong Linh đang ở đâu." Đỗ Đăng Khoa hít sâu.

"Tao đoán là bị tụi thằng Ken bắt đi rồi. Hải Quỳnh có gặp tụi nó ở quán ăn, vô tình nghe được thằng Ken bảo muốn xem mày có thể làm gì vì bạn gái." Không hiểu tâm tình của An Vũ hiện tại như thế nào, không biết cô lo lắng cho bạn mình ra sao, nhưng giọng nói cất ra mặc nhiên cứ đều đều không có một chút cảm xúc nào.

"Sao mày biết là nó?" Hắn vẫn hy vọng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.



"Mày nghĩ thằng Ken khó nhận ra lắm à?"

Đỗ Đăng Khoa như hít một ngụm khí lạnh. Bàn tay hắn nắm chặt, từng khớp xương kêu răng rắc. Hắn thừa biết, thằng Ken không hề khó nhận ra, nó có cái đầu bóng loáng cùng hình xăm bọ cạp to đùng trên cổ.

Vậy là Phong Linh đã bị nó bắt cóc.

Ngừng một lát, An Vũ lại nói:

"Mày muốn nhanh tìm ra người thì chỉ có cách gọi cho bố mày."

Hắn nổi nóng:

"Mày im đi!"

"Mày mới là đứa nên im. Sỉ diện của mày quan trọng hay bạn gái mày quan trọng hơn? Thằng khốn!" Từ nãy đến giờ, An Vũ mới bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cô không khỏi tức giận vì sự cố chấp không chấp nhận được này.

"Tao có cách của tao!" Đỗ Đăng Khoa nói xong liền cúp máy.

Hắn lại bấm số gọi cho đám Lục Huy, giọng nói cố kiềm chế để không phải quát lên:

"Mày cho người đi tìm thằng Ken cho tao!"

Bên kia, Lục Huy hơi ngập ngừng;

"Sao vậy? Có chuyện gì?" Thằng Ken nó rất điên, tự nhiên đòi gặp nó thì chắc chắn có chuyện không hay đã xảy ra.

"Phong Linh bị bắt cóc rồi." Đỗ Đăng Khoa gần như nghiến răng mà nói, gương mặt hắn lúc này trở nên lạnh lùng, ngoan độc cùng những tơ máu hằn lên rõ ràng trong đôi mắt đủ biết chủ nhân của nó đang tức giận đến mức nào.

Còn chưa đợi thằng bạn hỏi lại, hắn đã cúp máy. Lòng hắn đang như lửa đốt, thừa hiểu bản thân mình cũng không thể ngồi yên ở đây mà chờ đợi tin tức, hắn vội chộp lấy chìa khóa trên bàn, lao thẳng ra cửa.

Nhưng vừa đi không bao lâu, còn chưa leo lên xe, điện thoại lại rung lên.

Một số điện thoại lạ hoắc.

"Alo!" Đỗ Đăng Khoa hít sâu.

"Xin chào cố nhân!" Giọng nói đầu dây bên kia cất lên cùng với điệu cười vô cùng khiếm nhã.

Không khó để hắn có thể nhận ra. Chính là thằng Ken.

"Bạn gái tao đâu?" Hắn quát lên. Đã kiềm chế cơn bốc hỏa từ nãy đến giờ, hắn không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

Giọng cười man rợ vang lên sau câu hỏi của Đỗ Đăng Khoa:

"Ồ! Tin tức của mày nhanh đấy! Tao còn định gọi báo tin cho mày cơ!"

"Mày muốn gì?"

"Bình tĩnh nào anh bạn! Con bồ mày vẫn còn nguyên vẹn mà."

Nghe nó nhắc đến Phong Linh, hắn thề chỉ muốn giết người. Nhưng sâu trong nội tâm hắn vẫn có một chút nhẹ nhõm khi biết rằng cô không sao.

Đầu dây bên kia nói tiếp:

"Bây giờ nó đang nằm ngủ ngon lành dưới chân tao. Không biết lúc tỉnh lại, phản ứng của nó sẽ như thế nào nhỉ? Mày có thể đoán được không?"

Đỗ Đăng Khoa cố kìm nén cơn tức giận để có thể biết được tin tức của Phong Linh, tay hắn siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại:

"Tao biết mày đang nhắm đến tao. Thả con bé ra!"