Khoáng Dã Lang

Chương 4




24

Ta chỉ mang theo một bộ y phục Trung Nguyên, sau khi khỏi bệnh, Đoạn Tước mang đi giặt sạch, vì thế lúc này ta chỉ có thể mặc phục sức của Lặc tộc.

Màu đỏ rực mặc lên thân thể con ma bệnh như ta, có chút chẳng ra gì.

“Điện hạ rất đẹp.” Đoạn Tước nói.

Ta cười một tiếng, “Đôi mắt này của ngươi, luôn có thể nhìn thấu được tâm tư của ta.”

“Nhưng cái miệng này của ngươi...” Đoạn Tước vừa định mở miệng, lại bị ta cắt ngang, “Lúc nên ngậm lại, thì phải ngậm lại.”

Đoạn Tước sửng sốt một chút, sau đó ùm một tiếng quỳ xuống.

“A Vân Hách quả thật coi trọng đồng minh như ta.” Ta ngồi xổm xuống, nhẹ giọng tiếp tục nói, “Bằng không, hắn sẽ không chạy ba mươi dặm trong đêm để trở về thăm ta.”

“Ngươi thăm dò rất thành công.”

Ngón tay ta chạm nhẹ vào khóe môi nàng ta.

“Nhưng Đoạn Tước, nếu sói nhỏ của ta bởi vì cái miệng này của ngươi, trên đường đi bị tính kế gì đó, ngươi nói xem... ta có thể làm gì ngươi mới tốt đây?”

“Điện hạ...” Đoạn Tước không dám nhìn ta, dập đầu một cái.

“Rốt cuộc cái nào mới là thật đây? Tiểu Tước nhi, ngươi thay ta chịu đòn than củi là thật, hay ngươi một lòng hai chủ là thật?”

“Ta nghe nói trong triều ngoại trừ Tưởng Phú, vẫn còn có người đứng phía đối lập với Lận Thần?”

“Chủ tử của ngươi tốt, chịu đòi công bằng cho ngươi.” Ta đứng lên, có chút mệt mỏi, lười biếng nói, “Đừng đụng vào sói nhỏ của ta, nếu không ta sẽ vặn đứt cổ tay của ngươi.”

“Điện hạ...”

“Công chúa.”

Có người gọi ta ngoài cửa.

Là A Vân Hách.

Ta xoay người đi ra, nhìn thấy hắn đang nắm chặt một bó hoa dại rực rỡ sắc màu đứng trước cửa.

“Công chúa, ta thấy nàng thích hoa.”

Sao hắn biết? Bởi vì Tưởng Phú đã mang hoa khô cho ta sao?

Ta sửng sốt một chút, thanh âm ồn ào cách đó không xa vang lên náo nhiệt.

Dưới ánh lửa trại, A Vân Hách cười thẳng thắn vô tư, phảng phất như tình ý hợp với sự tự do như vậy, tươi sáng như hoa.

Nhiệt độ trên mặt ta dần dần tăng lên, ta rũ mắt nhận lấy bó hoa.

Tiếng ồn ào và tiếng cười càng lớn hơn, A Vân Hách kéo ta đi về phía đám đông.

“Tân nương của ta.”

Hắn lại giới thiệu ta với bọn họ một lần nữa.

Bọn họ hỏi hắn về hôn kỳ, hắn mỉm cười nhìn ta, ánh sáng trong đôi mắt của hắn làm người ta khó có thể bỏ qua.

Có lẽ đã bị gió đêm thoải mái mê hoặc tâm trí, ta lấy hoa che khóe miệng đang cong lên, vứt bỏ tư thái công chúa, di chuyển đến sau lưng A Vân Hách, tránh né mấy lời trêu chọc thiện ý.

“Công chúa thẹn thùng sao?”

Không biết là ai đã mở miệng, chọc cho A Vân Hách vừa cười vừa mắng, đồng thời hắn lại nắm chặt tay ta, kéo ta ra sau lưng hắn, thân thể hắn chắn kín ta, tạo thành tư thế bảo hộ.

Gió đêm, trăng sáng, lửa trại, đám đông, tiếng cười, A Vân Hách.

Chúng ta nắm tay nhau hòa vào đám đông, nhảy múa xung quanh lửa trại, tiếng cười của ta chìm vào trong gió.

A Vân Hách kéo ta chạy đi, không cho người khác đuổi theo, chạy thẳng đến dưới một gốc cây lớn.

Trái tim ta đập nhanh.

“Công chúa” Hắn thở gấp, “Vẫn còn biết leo cây chứ?”

Ta lắc đầu, “Ta không biết leo cây.”

“Hài tử nói dối sẽ bị sói tha đi.” A Vân Hách cúi người, nhẹ nhàng dùng chóp mũi hắn cọ vào chóp mũi ta, “Lần đầu tiên ta gặp nàng, chính là ở trên cây.”

Ta trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, trong đầu ta ầm một tiếng, ta đã hoàn toàn nhớ ra.

Khi đó, là thời điểm mẫu phi ta đang được sủng ái, mặc dù người không quá thân cận với ta, chỉ một lòng chờ đợi nhi tử trong bụng, nhưng không thể không nói, thân là nữ nhi của sủng phi, ta cũng từng làm một công chúa như châu như bảo trong một khoảng thời gian.

Ta lén chạy đi chơi trong khu vực săn bắn, không ai dám nói lời nào, cũng không ai dám trái lời ta.

Mãi cho đến đêm, ta mới thu lại hết can đảm.

Ta bị lạc ở trong rừng, gió lạnh thổi qua khuôn mặt ta, tiếng gầm nhẹ như có như không của dã thú truyền đến, ta sợ đến mức co rụt ở trên cây không dám nhúc nhích.

“ᠲᠠ ᠬᠡᠨ ᠪᠣᠢ?”

Âm thanh đột ngột xuất hiện từ dưới gốc cây làm ta giật mình.

Ta nằm sấp trên cành cây cẩn thận nhìn xuống, một tiểu nam hài ăn mặc phục sức thảo nguyên ngẩng đầu nhìn ta, nương theo ánh trăng, ta thấy rõ sự cảnh giác nồng đậm trong mắt hắn.

“Ta, ta là công chúa.” Cành cây lay động, khiến cho thanh âm của ta cũng run rẩy, “Ngươi có thể đưa ta trở về không?”

“ᠪᠢ ᠬᠢᠲᠠᠳ ᠦᠭᠡ ᠰᠣᠨᠣᠰᠴᠤ ᠲᠥᠬᠥᠭᠡᠷᠡᠬᠦ ᠦᠭᠡᠢ ᠃”

Ta căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, vừa gấp vừa sợ, “Ngươi, ngươi nhất định phải đưa ta trở về! Ta chính là công chúa được phụ hoàng yêu thích nhất!”

Nam hài phảng phất nghe thấy có người gọi hắn, nhìn ta một cái rồi xoay người muốn rời đi, ta cực kỳ sợ hãi, nước mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi xuống, ta dùng ống tay áo lau nước mắt qua loa, nghẹn ngào la to, “Người thảo nguyên các ngươi đều thấy c.hết mà không cứu sao?! Thần A La kia của các ngươi sẽ không tha thứ cho các ngươi!”

Có lẽ nghe thấy được những từ quen thuộc, nam hài kia cuối cùng cũng quay trở lại, hắn thấy nước mắt của ta liền có chút luống cuống.

“ᠪᠤᠤ ᠤᠬᠢᠯᠠ” Hắn đi trở lại dưới gốc cây, duỗi hai cánh tay ra, “ᠪᠪᠪᠵᠢᠭᠯᠡᠴᠢᠬᠡᠶᠡ ᠂ ᠪᠢ ᠵᠠᠯᠭᠠᠭᠠᠳ ᠲᠠᠨ ᠳ᠋ᠤ᠌ ᠬᠡᠯᠡᠶᠡ ᠃”

Ta thực sự không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng của hắn thì hắn đang muốn tiếp lấy ta, ta lau nước mắt, run rẩy nhảy xuống, cứ thử một vài lần nhưng lại không dám, cái cây này thực sự quá cao.

Nam hài kia thở dài, thu tay lại.

Ta cho rằng hắn muốn rời đi, đang muốn khóc thêm lần nữa, lại thấy thân thủ hắn nhanh nhẹn trèo lên cây, không bao lâu đã đến bên cạnh ta, ngược sáng nửa quỳ, ta nhất thời nhìn đến sửng sốt.

“ᠳᠤᠮᠳᠠᠳᠤ ᠣᠷᠣᠨ ᠤ᠋ ᠥᠬᠢᠳ ᠪᠦᠷ ᠴᠢᠮ᠎ᠠ ᠲᠠᠢ ᠢᠩᠭᠢᠵᠦ ᠤᠬᠢᠯᠠᠬᠤ ᠳᠤᠷᠠᠲᠠᠢ ᠭᠡᠵᠢ ᠦᠦ?”

Ta không hiểu ý, chỉ biết khoa tay múa chân lung tung để cho hắn dẫn ta đi xuống, lại không cẩn thận đụng phải vết thương của hắn.

Hẳn là lúc trèo cây bị trầy xước, trên mu bàn tay hắn có một vết máu, ta hoảng sợ, vội vàng lấy khăn tay ra quấn cho hắn, “Khăn, khăn tay của bổn công chúa được làm từ Bích Vân ti, tiện nghi cho ngươi, tiện nghi cho ngươi...”

Nam hài kia không nói gì, ánh mắt nhìn ta thật sâu.

Sau khi quấn xong hắn cũng bất động, ta căng thẳng nuốt nước bọt, mặt trăng lướt qua vai hắn, ta dần dần thấy rõ một nửa khuôn mặt của hắn, nhìn có chút hung dữ, giống như một con sói nhỏ.

Ta có chút sợ hãi.

Sói nhỏ đột nhiên nở nụ cười, mặt mày nhu hòa hơn một chút, nhẹ giọng nói, “ᠦᠨᠡᠨ ᠭᠣᠶᠣᠣᠣᠣ”

Khi ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đưa tay ra quàng tay ta qua cổ hắn, sau đó cả người ta liền bị ném lên lưng hắn.

Chỉ trong chốc lát, khi ta mở mắt ra thì đã xuống đến mặt đất. Nhưng hắn không có ý định thả ta xuống, ta ôm chặt cổ hắn, cũng không dám lên tiếng.

Sau khoảng một khắc đi bộ, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy ánh lửa.

Là đại doanh của phụ hoàng ta.

Hắn thả ta xuống, khí thế điêu ngoa kia của ta lại toát ra, “Bây giờ ngươi đi theo ta.”

Ta giơ ngón tay ra chỉ, “Ta là công chúa, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể thưởng cho ngươi!”

Hắn dường như hiểu được, lắc đầu.

Ta cảm thấy bị xem thường, có chút tức giận, vừa định nói chuyện, lại bị một ngón tay của hắn điểm lên trán.

Giọng nói của nam hài vang lên, lộ ra một loại thành kính dịu dàng nào đó trong Hán ngữ khập khiễng, giống như một lời cầu nguyện.

“Cát tường.”

25

Là ngươi sao, A Vân Hách.

Hóa ra... Đó là ngươi.

26

“Khi đó nàng nói mình chính là công chúa được sủng ái nhất.”

Ta nằm sấp trên lưng hắn nghe hắn ngụy biện, ngón tay buồn chán nghịch vòng bạc bên tai hắn.

“Lúc ta vào kinh, người người đều nói trưởng công chúa một tay che trời, dung mạo khuynh thành, ta tự nhiên cho rằng đó là nàng.”

Ta nắm chặt lấy tai hắn.

“Ta sai rồi, công chúa.”

Hắn cười, từ góc độ của ta có thể nhìn thấy được chiếc răng nanh nhỏ kia.

“Khi đó ngươi nghe hiểu Hán ngữ?”

“Nghe không hiểu” Hắn cười gian xảo một tiếng, tiếp tục nói, “Nhưng trong bộ lạc có người hiểu, ta ghi nhớ giọng nói của nàng, trở về hỏi.”

“…” Ta không nói gì, tựa đầu vào vai hắn.

Bả vai của thiếu niên khiến cho người ta an tâm.

Ta buồn ngủ, nghe hắn dỗ dành ta, “Công chúa, ta và thảo nguyên cùng nhớ nàng chín năm.”

“Nàng vẫn luôn có hoàng hôn và bầy sói trên thảo nguyên.”

“Nàng vĩnh viễn có được A Vân Hách.”

27

Thế sự khó lường.

Sáng hôm sau, ta lờ mờ tỉnh dậy, lúc ta nhìn thấy góc áo màu đen kia, đột nhiên liền tỉnh táo.

“Tưởng Phú!” Ta nhỏ giọng kêu.

Tướng quân sắc mặt không tốt nhìn lướt qua thiếu niên lười biếng mở mắt trên mặt đất cạnh bên giường, nhẫn nhịn chịu đựng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Là thần hồ đồ, lại giao điện hạ cho bộ lạc này chiếu cố.”

“Không, không có.” Ta hiếm khi không biết nên trả lời như thế nào, lúng ta lúng túng chuyển chủ đề, “Sao ngươi lại đến đây?”

“Đến cùng...” Tưởng Phú dừng lại trong chớp mắt, tiếp tục nói, “... Đồng minh của điện hạ, thương nghị, đồng thời bẩm báo tiến độ kế hoạch với điện hạ, khụ khụ khụ...”

Ta nhảy xuống giường, ân cần hỏi, “Ho dữ dội đến như vậy sao?”

“Không có gì đáng ngại.”

Hắn xua tay, sau đó lấy ra một cái túi giấy nhỏ có chút nhăn nheo từ trong ngực, có chút mất tự nhiên nói, “Đã lâu lắm rồi chưa ăn bánh sơn tra của Lý Ký phải không?”

Ta cúi đầu nhận lấy, lại bắt đầu cảm thấy ủy khuất không có lý do, không biết nói cái gì.

“… Đi nghị sự đi, Tưởng Phú” Ta nắm chặt lòng bàn tay, nhẹ giọng nói, “Chỗ ngồi của Lận Thần quá cao, ngồi cũng quá lâu rồi, nếu không kéo nàng ta xuống, ta sẽ phát điên mất.”

“… Vâng.”

28

Trong triều, thất hoàng tử Lận Dục không biết vì sao bỗng nhiên làm khó Lận Thần, tranh thủ cơ hội cho Tưởng Phú thở d*c. Bây giờ, các nhân chứng đã được bảo vệ bí mật, sẵn sàng vào kinh.

Về phía thảo nguyên, A Vân Hách và mấy huynh đệ của hắn đang ở trong trạng thái giằng co. Đ.ánh trận rất dễ dàng, nhưng muốn đ.ánh trận đồng thời phải bảo đảm được cuộc sống cho mục dân gần như là chuyện hoang đường, mà đề phòng Lương quốc ở phía sau lại càng thêm khó khăn.

Suy cho cùng, A Vân Hách cần một đồng minh chân chính – Thái tử.

Chỉ cần có được sự ủng hộ của thái tử, A Vân Hách sẽ không phải lo lắng khi phát động nội chiến, mà sau chiến tranh việc tĩnh dưỡng của thảo nguyên cũng không cần lo lắng.

“Lận Dục...” Ta đầy vẻ đăm chiêu nhìn Đoạn Tước bận rộn ngoài cửa sổ.

“Cũng không biết thất hoàng tử có đáng tin hay không.” Tưởng Phú nhíu mày nói.

“Công chúa nghĩ như thế nào?” A Vân Hách đột nhiên hỏi ta.

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, biết trong lòng chúng ta có suy nghĩ giống nhau, không khỏi cười rộ lên, “Vào kinh đi.”

Tưởng Phú lắc đầu, “Điện hạ, ta đã an bài người, mấy ngày tới sẽ đưa người đi đến Giang Nam.”

“Ta không đi.”

“Nàng không đi.”

Thanh âm của ta và A Vân Hách đồng thời vang lên.

Tưởng Phú không tán thành, trầm giọng nói, “Đây là nguyện vọng cuối cùng của mẫu phi người.”

“Nhưng Tưởng Phú, mẫu phi ta muốn đi Giang Nam như vậy, sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy.” Ta ngừng lại một lát, dìm xuống thù hận, nhẹ giọng nói, “Là ai, đã để cho cả đời này của người cũng không thể nhìn thấy Giang Nam?”

Tưởng Phú muốn nói lại thôi, cuối cùng thống khổ nhắm mắt lại.

“Nữ nhi của người, không thể đi đến Giang Nam, Tưởng Phú” Ta thở dài, “Xong chuyện này, chúng ta hãy cùng nhau đi đến thảo nguyên.”

Suy cho cùng, từ đầu đến cuối, cả đời này mẫu phi ta cũng chưa từng sống một ngày tốt đẹp nào.

“… Được.”

29

Ta và A Vân Hách tạm thời xa cách, ta lên đường hồi kinh cùng Tưởng Phú.

Đoạn Tước đi theo, dọc trên đường đi rất ít nói chuyện.

Ta ngày đêm luân phiên chạy trên đường, càng ngày càng không có tinh thần.

Cuối cùng sau khi vào kinh, Tưởng Phú an bài chúng ta trong một trà lâu.

Đây là sản nghiệp bí mật của hắn, trong ngoài đều là người của hắn, thập phần an toàn.

Bên ngoài cửa sổ lại mưa tí tách, ta nằm trên nhuyễn tháp, nhìn Tưởng Phú đi đóng cửa sổ.

“Tưởng Phú, ngươi năm nay, bao nhiêu tuổi?”

“Điện hạ, bốn mươi mốt.”

Nói xong, hắn không nhịn được lại ho vài tiếng, ta liền không hỏi thêm nữa.

“Điện hạ sắp được mười tám tuổi rồi” Tưởng Phú lại châm ngòi, “Thảo nguyên cũng không tệ, đủ tự do.”

“Tự do.” Ta gật đầu.

“Tự do là tốt rồi...” Hắn thở dài đáp, “Công chúa đã trưởng thành rồi.”

“Công chúa, tùy tiện một chút, vui vẻ một chút... Đi xa hơn một chút.”

Ta cảm thấy bất an, luôn cảm giác lời nói của hắn có ý vị không rõ, từng câu đều không đề cập đến A Vân Hách, nhưng từng chữ đều là thảo nguyên.

Ta không thích ứng lắm, lấy quyển du ký che mặt, che giấu sự xấu hổ không thể giải thích được, đổi chủ đề, “Đã hẹn Lận Dục ngày mốt?”

“Vâng.”

“Biết rồi.”

Ta lộ ra một đôi mắt, nhìn thấy Tưởng Phú đang nhìn ta cười nhạt.

“Đi xuống đi.” Ta nhẹ giọng nói.

“Vâng.”

30

Mấy ngày nay trời mưa cách quãng, hôm nay mưa lại càng lớn hơn, ta khoác y phục dày, ôm ấm lô, vẫn cảm thấy lạnh.

“Thân thể hoàng muội yếu nhược, đường đi vất vả, quả thật cực khổ.”

Lận Dục bình thản rót trà cho ta, thanh âm ôn nhuận, khóe miệng khẽ cong.

“Ừm” Ta thản nhiên thừa nhận, ác độc nói, “Ta vốn không cần phải cực khổ, Lận Thần c.hết sớm một ngày, ta liền thả lỏng sớm một ngày.”

Tên hồ ly xảo trá đối diện cười rộ lên, ánh mắt hơi cong, "Phải, hoàng tỷ, sao còn... chưa c.hết đây?”

Ta nhấp một ngụm trà nóng cho nhuận họng, không nói tiếp.

“Hoàng muội luôn để lại một ít đường rút lui nắm chặt trong tay, đúng không?”

“Nếu đã là đường rút lui, đương nhiên chỉ có thể để lộ cho bằng hữu của ta, hoàng huynh, huynh nói xem?”

“Thập thất, tranh cho bản thân mình, hay là tranh cho hắn?”

“Đều tranh.” Ta đặt chén trà xuống, vang một tiếng thanh thúy, nói từng chữ một: “Đều muốn.”

Lận Dục cười ra tiếng.

“Sao không phải là một vị đồng minh khác của muội ra nói chuyện với ta?”

“Hoàng huynh, ngươi cũng có nhiều ý đồ xấu lắm.” Ta giả vờ cười nói, “Vạn nhất đả thương sói nhỏ nhà chúng ta thì phải làm sao mới tốt?”

Hắn chỉ cười không đáp.

“Lần trước, Đoạn Tước chỉ nói mấy câu liền khiến cho hắn một mình chạy mấy chục dặm trong đêm, suýt nữa đã bị thương, lần này ta làm sao dám để cho hắn tùy tiện đến gặp chủ nhân của Tước nhi, đúng không?”

“Tước nhi ở trong lồng của hoàng muội.”

“Nhưng nàng ta nghe theo tiếng còi của hoàng huynh.”

Lận Dục cũng nhấp một ngụm trà, rũ mắt mỉm cười.

Một lúc lâu sau.

“Được.” Hắn đặt chén trà xuống, “An Hòa, đến lúc phải châm thêm trà mới trong ấm này rồi.”

Ta yên lòng một chút.

“Để cho hắn tiến vào đi.”

Ta ngạc nhiên, “Ai?”

Không đợi đối phương trả lời, cửa đã bị đẩy ra mang theo lực đạo không nhỏ, thể hiện tâm tình người tới cũng không nhẹ nhàng.

“A Vân Hách?!”

Tóc mai sói nhỏ hơi ướt, ánh mắt bất thiện đánh giá Lận Dục.

“An Hòa, hoàng huynh còn có chuyện cần làm, ta liền cáo từ trước.”

“… Đi thong thả.”

Ta tiễn Lận Dục ra cửa, sau khi bước ra khỏi cửa, lại bị người nào đó thăm dò kéo ống tay áo, ta liền dừng bước.

Ta chợt nhớ ra rằng, sói nhỏ tựa hồ cũng không quen biết Lận Dục, có lẽ đã xem Lận Dục trở thành kẻ địch giả tưởng.

Sau khi Lận Dục đi xa, A Vân Hách cũng không cho ta nhiều cơ hội để giải thích, trong nháy mắt, hắn kéo ta vào phòng, xoay người vòng tay qua eo ta, ấn ta lên cửa.

Hắn ôm rất chặt, chóp mũi vùi ở hốc cổ ta, lại ngửi vài cái, giống như chó con nuôi ở trong nhà đang dò xét xem có mùi lạ nào từ bên ngoài hay không, lộ ra một mùi vị bắt kẻ thông d.âm.

Ta cảm thấy có chút ngứa ngáy, theo bản năng giơ tay lên để ngăn cản, lại bị hắn hôn vài cái ở lòng bàn tay, sau đó tay ta bị cưỡng chế đặt lên cổ hắn.

“A Vân Hách, sao ngươi đột nhiên lại đến...”

Ta còn chưa nói xong, A Vân Hách đã nâng một tay đỡ gáy ta, lòng bàn tay khô ráo phảng phất mang theo lửa, môi không hề có quy tắc ấn xuống cổ và dưới tai ta, hơi thở của hắn hỗn loạn, ta giãy giụa muốn tiếp tục hỏi, lại bị nhiệt độ bên tai thiêu đến mềm nhũn.

“Công chúa...”

Thanh âm A Vân Hách khàn khàn không ra hình dáng, cảm giác xâm lược cùng d*c vọng chiếm hữu của hắn cơ hồ muốn hóa thành bản chất, hơi thở hắn phả vào tai ta, nóng đến mức ta không thể không nghiêng đầu đi.

“Hôm nay nàng... nhìn ai?”

Thiếu niên ngoan độc lộ ra sự chua xót, hắn cố gắng chịu đựng, nghiến chặt răng hàm sau không dám nổi giận, răng nanh sắc móng vuốt bén của hắn vẫn luôn thu lại trước mặt ta từ trước đến nay, nhưng lúc này trong từng câu nói của hắn gần như không giấu được ủy khuất, nghe khiến lòng người mềm nhũn.

Ta không nỡ.

Liền nhỏ giọng dỗ dành hắn, “Không nhìn, chỉ nhìn ngươi.”

“Ừm...” Hơi thở A Vân Hách không ổn định, vội vàng một đường hôn tới, môi hắn áp lên môi ta, ánh mắt tối sầm, “Thương ai nhất?”

“A Vân Hách...” Ta mơ hồ không rõ phun ra âm tiết vụn vặt, “Thương A Vân Hách nhất.”

Có vẻ như hắn rất hài lòng với câu nói này, A Vân Hách cười mãn nguyện một tiếng, phảng phất như hung thú được vuốt thuận lông, lại vùi mặt vào hốc cổ ta, nói, “Công chúa... Quân Quân...”

Tay của sói con này bắt đầu vạch thắt lưng, ta vội vàng từ trong ý l0ạn tình mê tỉnh táo lại, khẽ quát, “A Vân Hách, Tưởng Phú bọn họ còn đang chờ!”

Sói con lại bắt đầu ủy khuất, rầm rì muốn cọ xát lần nữa.

Ta vội vàng đẩy hắn ra, “Không được làm nũng.”

“A!” Giọng của A Vân Hách nhuộm màu sắc khác, “Đừng động eo.”

Ta vội vàng không di chuyển nữa.

Một lúc lâu sau, hắn trêu chọc nói, “Còn khá biết xoay.”

Ta xấu hổ cắn bả vai hắn một cái, hắn cười ra tiếng, cúi đầu mang theo d*c vọng.

“Công chúa” Hắn ngẩng đầu lên, chạm vào giữa trán ta, thở hổn hển, “Nàng chỉ được phép nuôi một con sói.”

Ta giận dỗi cố ý nói, “Nếu ta nuôi thêm mấy con thì sao?”

A Vân Hách cười đầy ác ý, lộ ra răng nanh nhỏ, địch ý sắc bén.

“Vậy thì sói của nàng, sẽ cắn đứt cổ họng của bọn họ.”