Khoảng Cách - Mễ Nháo Nháo

Chương 1: (Tôi chán rồi!)




Mạn Thảo bước ra khỏi cuộc họp và nhìn thấy hơn 20 tin nhắn WeChat hiển thị trên màn hình điện thoại di động của mình. Cô mở điện thoại ra phát hiện tất cả những tin nhắn này đều đến từ một cô em gái tên Dư Hoa.

  Mạn Thảo xem thông tin chung bày tỏ rằng cô rất đau đầu.

  Dư Hoa đã tỏ tình với cô ấy.

  Nhưng hướng đi cuối cùng...

  Dư Hoa: Chị ơi, em biết chị không thích điều này, nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, em vẫn không nhịn được nói cho chị biết.

  Dư Hoa: Chị có thể biết rằng em thích chị.

  Dư Hoa: Aaaa, nói ra em thấy rất thoải mái, em thực sự đã giấu trong lòng quá lâu rồi.

  Dư Hoa: Tiếp xúc với nhau lâu như vậy, chị của em thật sự là một người tốt, chị có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy của em và luôn ở bên cạnh em khi em buồn.

  Dư Hoa: Em biết chị chỉ xem em như một người bạn và em luôn nói với chị rằng em không thể có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào về chị, nhưng em vẫn không thể nhịn được.

  Dư Hoa: Em mong được gặp chị mỗi ngày. Mỗi ngày em đều tràn đầy năng lượng khi nghe tin từ chị. Em không thích làm nũng chút nào. Khi ở bên chị, em thường không thể không hành động làm nũng với chị. Em thích nhìn thấy chị hạnh phúc vì em, luôn nghĩ cách làm cho chị hạnh phúc vì em.

  Dư Hoa: Chuyện này dần dần đi quá xa rồi, em thường xuyên nhớ chị đến nỗi đêm không ngủ được, thường xuyên cảm thấy ghen tị vô cớ.

  Dư Hoa: Em biết em không đủ tư cách

  Dư Hoa: Em không biết mình đang nói về cái gì.

  Dư Hoa: Em đã suy nghĩ một ngày, và em biết tình cảm của chị đối với em không phải là điều mà em mong muốn, vì vậy em nghĩ em vẫn nên...

  Dư Hoa: Xin lỗi chị, em thấy khó chịu quá, em sẽ xóa chị, sau này chúng ta sẽ không liên lạc với nhau nữa.

  Dư Hoa: Cảm ơn chị.

  Mạn Thảo sờ lên lông mày, vẻ mặt ngập ngừng, quả nhiên nhìn thấy một dấu chấm than bên cạnh.

  "Có chuyện gì vậy?" đồng nghiệp Ly Ly hỏi khi cô ấy vô tình đi ngang qua.

  Mạn Thảo mỉm cười với Ly Ly: "Không có gì."

  Ly Ly gật đầu: "Lát nữa nhớ gửi tài liệu đó cho tôi, tôi sẽ sử dụng ngay."

  Mạn Thảo dùng ngón tay vuốt nhẹ cuộc trò chuyện của Dư Hoa, khóa điện thoại của cô lại: "Được."

  Buổi chiều không có nhiều việc, Mạn Thảo xử lý xong mọi việc trước khi lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Nguyệt.

  Lâm Nguyệt trước khi gặp đã liên lạc với cô, cô khóc ở đầu bên kia điện thoại, nói rằng cô rất đau lòng và muốn có người đi cùng, lúc này Mạn Thảo mới gọi cho cô, cuộc gọi ngay lập tức được kết nối, sau đó.

  "Huhuhh, Tiểu Thảo!"

  Mạn Thảo đeo tai nghe vào, vừa gõ vừa hỏi: "Cậu ổn chứ?"

  "Không ổn!" Lâm Nguyệt lớn tiếng kêu lên: "Bây giờ tôi mới biết anh ấy thường xuyên đi tìm người mới."

  Mạn Thảo rên rỉ, cầm lấy hợp đồng, vội vàng ký: "Cậu sẽ khóc trong bao lâu?"

  Lâm Nguyệt khóc to hơn: "Sao cậu lại thế này? Cậu thật vô tâm."

  Mạn Thảo cười: "Có thể cho tớ nửa giờ tàn nhẫn được không? Cậu cứ khóc trước đi, xong việc tớ sẽ đi tìm cậu. Thôi nhé, tớ làm việc trước đây."

  Giọng điệu đủ ôn hòa, sau khi ôn nhu xong, Mạn Thảo cúp điện thoại, không cho Lâm Duyệt cơ hội nói chuyện.

  Nửa giờ chính là nửa giờ, sau nửa giờ, Mạn Thảo tới chỗ Lâm Nguyệt, lái xe thẳng tới quán cà phê trong trung tâm thương mại để gắp Lâm Nguyệt.

  Từ xa nhìn lại, Lâm Nguyệt đang ngồi trong góc quán cà phê, ôm hộp khăn giấy có thùng rác dưới chân, cúi đầu nghịch nghịch giấy xé.

  Khi cô nhìn thấy Mạn Thảo đi tới, những giọt nước mắt đã ngừng chảy lập tức lại chảy ra.

  "Tiểu Thảo, huhuhu." Lâm Nguyệt nhìn thấy Mạn Thảo ngồi xuống, lập tức nắm lấy tay Mạn Thảo.

  Mạn Thảo ngồi đối diện cô, dùng tay còn lại rót cho mình một ly nước, cười nói: "Được rồi, đừng khóc vì anh ta."

  Lâm Nguyệt: "Đúng rồi."

  Mạn Thảo: "Nói cho tớ biết, cậu muốn đánh hắn hay giết hắn?"

  Lâm Nguyệt cười lớn, nhỏ giọng nói: "Không được."

  Mạn Thảo uống một ngụm nước, ngẩng đầu ra hiệu cho Lâm Nguyệt nói chuyện.

  "Chuyện là như thế này," Lâm Nguyệt ôm chặt lấy khăn giấy: "Tuần trước chúng ta chia tay, sau đó tớ, sau đó, chỉ vậy thôi." Lâm Nguyệt đột nhiên cười một mình: "Mạn Thảo~"

  Mạn Thảo bình tĩnh nhấp một ngụm nước chanh mà người phục vụ vừa đưa, vẻ mặt như thể tôi đã nhìn thấu anh, bình tĩnh nói: "Cậu có biết chán không?"

  Lâm Nguyệt hét lên, nhưng cô vẫn phải nói hết câu trước: "Hôm nay tớ lại nhìn thấy anh ấy và một cô gái," Lâm Nguyệt chỉ vào khách sạn bên kia đường: "Bọn họ cùng nhau đi vào đó, còn chưa ra ngoài. "

  Mạn Thảo theo tay Lâm Nguyệt nhìn về phía cửa khách sạn, sau đó chậm rãi quay đầu lại: "Cho nên cậu tới đây để ngồi đợi hắn sao?"

  "Ừ," Lâm Nguyệt gật đầu và hỏi, "Cậu có nghĩ rằng anh ấy đã lừa dối tớ khi ở bên tớ không?"

  Mạn Thảo cau mày: "Lừa dối?"

  Lâm Nguyệt gật đầu, lấy lại trạng thái tự mãn và buồn bã vừa rồi: "Chúng tớ mới xa nhau được một tuần, hôm nay tớ đến làm việc ở phụ cận, không ngờ ngẫu nhiên như vậy lại nhìn thấy anh ấy đi vào với một nữ nhân," Lâm Nguyệt môi dưới nói, duỗi ra rất lâu: "Đã ba giờ rồi mà nó vẫn chưa ra."

  Mạn Thảo gật đầu và hỏi: "Làm sao cậu chắc chắn họ vào đó để làm gì?"

  Lâm Nguyệt nhìn Mạn Thảo với vẻ mặt sắp khóc: "Không phải vậy sao?"

  Mạn Thảo dừng một chút: "Đúng vậy."

  Lâm Nguyệt khịt mũi: "Đừng bình tĩnh như vậy, cậu cũng..." Giọng Lâm Nguyệt càng lúc càng nhỏ: "Mắng anh ấy."

Mạn Thảo hừ một tiếng, nghiêng cằm nhìn Lâm Nguyệt.

  Lâm Duyệt lập tức sợ hãi: "A, tớ, tớ biết, ban đầu cậu hường không thích, nhưng bây giờ," Lâm Nguyệt cẩn thận nhìn Mạn Thảo: "Tớ rất đau lòng."

  Mạn Thảo gật đầu: "Đúng vậy, cậu thất tình."

  Lâm Nguyệt đáng thương nói: "Ừ."

  Mạn Thảo: "Muốn an ủi sao?"

  Lâm Nguyệt gật đầu: "Ừ."

  "Đến đây," Mạn Thảo vẫy tay với Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt đi tới một chút, Mạn Thảo chạm vào đầu Lâm Nguyệt, sau đó chạm vào mặt Lâm Nguyệt: "Đừng buồn, lần sau sẽ tốt hơn." Nói xong, cô ấy bỏ tay xuống, mở ra.

  Lâm Nguyệt vẻ mặt không vui chút nào: "Chỉ vậy thôi sao?"

  Mạn Thảo mỉm cười, tiến thêm một chút về chỗ ngồi của mình, gọi Lâm Nguyệt: "Ngồi đây."

  Lâm Nguyệt lập tức ngồi xuống và bày tỏ sự bất bình của mình một cách sống động.

  Mạn Thảo vòng tay qua vai Lâm Nguyệt, nói: "Dư Hoa đã xóa tớ."

  Lâm Nguyệt trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, cô vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn về mối tình tan vỡ vừa rồi, khi biết tin, toàn thân cô bừng sáng, vẻ mặt nhất thời trở nên buôn chuyện.

  "Cái gì?" Lâm Nguyệt mở to mắt nhìn Mạn Thảo, một lúc sau cô mới nói, "Hahahahahahahahaha, này, nhìn xem, cậu lại làm tan nát trái tim của một em gái rồi."

  Mạn Thảo đánh vào trán Lâm Nguyệt: "Ý cậu là gì, cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

  Lâm Nguyệt mỉm cười nhấp một ngụm cà phê: "Lần trước tớ đã nói em gái cậu có chuyện gì đó, nhưng cậu vẫn không tin."

  "Gần đây tớ bận quá," Mạn Thảo lắc đầu, tiếc nuối nói: "Tớ đang nhớ một người bạn."

  Lâm Nguyệt thở dài: "Không sao đâu, cậu xứng đáng với điều này."

  Mạn Thảo dành riêng một câu chuyện phiếm, thành công kéo Lâm Nguyệt ra khỏi trạng thái thất tình, Lâm Nguyệt vui vẻ nhấp một ngụm cà phê và hỏi Mạn Thảo: "Cậu có bận không?"

  Mạn Thảo: "Cậu còn biết quan tâm đến tớ sao?"

  Lâm Nguyệt vẫn im lặng, đau khổ.

  Mạn Thảo cười: "Tớ rất bận, đồng nghiệp đang chờ đợi tớ."

  Lâm Nguyệt lè lưỡi.

  Mạn Thảo thanh toán tiền, sau đó cầm túi của Lâm Nguyệt lên và mang nó lên người cô, tán tỉnh Lâm Nguyệt: "Đi thôi?"

  Lâm Nguyệt nắm lấy tay Mạn Thảo, đứng dậy ôm eo Mạn Thảo: "Tối nay mấy giờ tan sở?"

  Mạn Thảo sờ sờ đầu Lâm Nguyệt: "Không chắc chắn, nhưng chúng ta cùng nhau ăn bữa nhẹ lúc nửa đêm, uống chút rượu đi."

  Lâm Nguyệt gật đầu: "Được."

  Mạn Thảo trêu chọc cằm Lâm Nguyệt: " Cậu không còn buồn sao?"

  Lâm Nguyệt trầm giọng hừ một tiếng, móc cổ tay Mạn Thảo, nịnh nọt nói: "Vậy cậu sớm tan làm đi cùng tớ đó."

  Mạn Thảo gật đầu: "Được rồi ~"

  Lâm Nguyệt nắm chặt tay Mạn Thảo và cùng nhau bước ra ngoài. Sau khi rời khỏi quán cà phê, gió bên ngoài thổi dữ dội, Mạn Thảo ngẩng đầu lên để chặn Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt định nhân cơ hội nép vào vòng tay của Mạn Thảo nhưng nhìn thấy hai người phụ nữ đứng ở hành lang bên phải.

  Người phụ nữ dựa vào tường khoanh tay trước ngực, vô cảm nhìn người phụ nữ trước mặt.

  Người phụ nữ trước mặt đang cúi đầu khóc.

  Lâm Nguyệt ngẩng đầu nhìn Mạn Thảo, Mạn Thảo nhìn xuống Lâm Nguyệt, trên mặt cả hai người đều có biểu cảm thú vị.

  Hành lang rất dài, ngoại trừ bốn người bọn họ không có ai, khoảng cách gần hoặc xa. Gần đến mức họ có thể nghe thấy tiếng khóc của người phụ nữ bên trái, nhưng ở xa họ cũng không cần tránh, ở đây có một góc nhỏ, họ có thể sẽ không bị phát hiện.

  Vì thế họ chỉ đứng yên.

  "Sao cô ấy lại khóc thế này?" Mạn Thảo nhìn qua, nhỏ giọng nói.

  Lâm Nguyệt quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt đồng cảm của Mạn Thảo, lông mày vẫn nhíu chặt, Lâm Nguyệt trong lòng nghĩ: "Nhất định có nguyên nhân."

  Giây tiếp theo, giọng nói từ phía bên kia truyền đến.

  "Cho em một cơ hội nữa, em sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Cô em gái đang khóc nói.

  Người phụ nữ tóc xoăn đứng trước mặt em gái nhìn xuống đồng hồ: "Mười phút, hết giờ rồi."

  Mạn Thảo tặc lưỡi nhẹ.

  Cô em gái càng khóc to hơn, giơ tay định kéo người phụ nữ, nhưng người phụ nữ lại né tránh, không cho cô chạm vào mình.

  "huhuhuhu" Cô gái trẻ ngẩng đầu lên sau đó hét lớ." Chị căn bản là không yêu em, nếu không làm sao lại có thể dễ dàng chia tay như vậy."

  Mạn Thảo cau mày, thấp giọng hỏi Lâm Nguyệt: "Cái gì? Cô ấy nói gì?"

  Lâm Nguyệt trầm giọng trả lời: "Ta nghe không rõ ràng."

  Cô em gái bên kia càng lúc càng nói to hơn: "Nói thật cho em biết đi, Sầm Tử Căng, sao chị lại chia tay với em?"

  Mạn Thảo bĩu môi khi xem chuyện vui.

  Ngay sau đó, người phụ nữ trước mặt em gái lên tiếng.

  "Tôi chán rồi."