Khoảng Cách Giữa Anh Và Em

Chương 57: Leo núi




Lý Kiện nhn cơ hội cnn v với cu ,mun để hai ngi họ có chút không gin riêng cô nhanh chân tiến về hướng anh.

Anh chỉ muốn đùa một chút thôi mà.Em cũng chỉ đá đùa thôi.Ánh mắt bất lực trước câu nói của cô người yêu mình hiện rõ trên mặt Lý Kiệm,anh ta chỉ đành chấp thuận không dám phản kháng.

Nghiêm Thành bỏ bọn họ một khoảng khá xa,cô đi theo lối mòn dù có tăng tốc vẫn chưa thấy bóng anh.Cặp đôi kia ở dưới Nghiêm Thành có lẽ đang ở phía trên khá xa,bây giờ một mình cô ở giữa bọn họ,chỉ có thể nhanh chân đến chỗ anh,mặc dù đi cùng nhau xung quanh rất đẹp nhưng tách ra một mình có phần cảm thấy hoang vắng đáng sợ rồi.

Bỏ xa Châu Lam và anh chàng kia tuy nhiên cô vẫn không thấy anh, bất giác lại loe lên suy nghĩ không đáng có.-

Do gấp gáp cô đã nhanh chóng bị ngã ở một bục đá nhỏ,theo phản xạ hai tay chóng xuống khiến bàn tay bị xưng đỏ.

-May quá, không sao hết.

Lệ Hoa đứng lên tiếp tục nhìn về phía trước tìm anh.Sau một tán cây lớn cô nhìn thấy anh đang tiến bước dò đường.

-Lục tổng!đợi em với.

Nghe tiếng cô phía sau,anh liền dừng bước đi đến phía dưới.

-Sau em còn một mình rồi?

Anh ta nhìn sau lưng cô nhưng vì khuất tán cây kia nên vẫn không thấy được hai người kia.

-Là em muốn đuổi theo đi cùng anh thôi. Không ngờ xa đến vậy.



Vì cũng lỡ bỏ xa hai người kia cô và anh ngồi lại dưới tán cây nghỉ ngơi một chút. Anh mở bình nước đã chuẩn bị đưa cho cô, lúc cô nhận lấy bàn tay có phần xưng khiến anh ta cau mày nhìn vào mắt.Cầm lấy bàn tay cô xem xét,chỉ là chút xưng đỏ anh ta mới yên tâm.

Có bị ngã không?Em chỉ bị ngã ở bục đá kia thôi,một lần duy nhất,anh mau khen đi.Vẻ mặt tự tin của cô,khiến anh cũng bất giác bật cười.Nhưng vẫn nhắc đi nhắc lại hai chữ "cẩn thận" với cô,cô bày tỏ sẽ là cái đuôi đi theo anh tuyệt đối không thể có chuyện được.

Đợi được hai người kia đến cùng ngồi trò chuyện nghỉ ngơi một lúc thì trời cũng dần chuyển tối.

-Mưa à!?

Quả thật trời đang kéo mây đen đến đón họ. Không thể chậm trễ bốn người nhanh chóng mang balo vào đi xuống núi thôi.

-Chỉ một nửa đoạn đường đã mưa rồi,xem ra thời tiết không ủng hộ chúng ta.

Lý Kiệm cảm thán một câu,nhưng vẫn phải lấy đồ đi xuống.Chuyến đi này xem như thành công một nửa.

Trên đường quay về thì trời cũng đỗ mưa xuống,khiến cho việc di chuyển càng khó khăn hơn. Khi đang nối bước theo Châu Lam đột nhiên cô bắt gặp "bé na" đang nhìn mình.

-Lục Tổnggggg

Cô hoảng sợ hét lên lùi về phía anh, Nghiêm Thành cũng nhìn thấy tiến lên dùng gậy của mình đẩy nó xuống.

Bốn người quay về homestay thì ướt như chuột lột.Nhanh chóng thay quần áo rồi sưởi ấm.

Trong lúc mọi người cùng nhau ăn uống,Châu Lam cứ mãi nhìn ra phía cửa sổ nhìn trời mưa,sau đó quay qua nói nhỏ với cô.

-Tiểu hoa nhỏ,trời tệ như này kế hoạch của chúng ta xem như có chút khó khăn.



Nghe vậy cô cũng đưa mắt nhìn theo,khiến cho hai người đàn ông kia cũng cảm thấy kì lạ.

Tối hôm đó khi Nghiêm Thành và Lý Kiệm ở trong phòng bàn chuyện công việc,hai người đã thay đồ để đến quán rượu gần đó.Bộ dạng lén lút khiến cho bà chủ cũng buồn cười.

-Chúng ta có chút giống vụn trộm nhỉ?haha

Lệ Hoa cũng phải cảm thấy hai người họ như vậy có khi nào bị bắt vì nghi ngờ là trộm không.

Thành công trót lọt,cả hai người cùng ngồi vào bàn và bắt đầu bữa tiệc này.

Mọi người ở quán đều rất thân thiện,nhìn một vòng quanh thì có lẽ đa số sẽ là nữ nên hai cô gái cũng cảm thấy rất thoải mái.

Trong lúc nói chuyện với Lý Kiệm,điện thoại anh reo lên-là bà nội gọi đến.

Con nghe đâyTiểu Lục,sao bà không gọi được cho Hoa Hoa vậy?con bé có ở chỗ con không?Chắc em ấy đã ngủ rồi,ngày mai con sẽ nói Lệ Hoa gọi lại cho bà.Đầu dây bên kia vừa tắt anh cùng Lý Kiệm cũng đi sang phòng bên cạnh kiểm tra.Nhưng gõ cửa phòng vẫn không thấy có phản hồi, anh dùng điện thoại mình gọi lại cho cô.

Phía bên đây, hai cô đã nhanh chóng hòa tan vào bầu không khí trong quán,thẩm chí còn đứng ra kết nối mọi người cùng uống rượu và chơi cá cược,người ta hay nói "đen tình đỏ bạc" nhưng chắc là hai người này đã "đỏ tình" rồi nên chuyện chơi trò có hơi đen một chút. Nhưng không để chịu thua ván cược cuối cô và Châu Lam cùng cược lại một vố lớn, không ngờ lại thắng lợi vào phút chót, khiến những người đội kia phải uống rượu phạt.

Đang ăn mừng với Châu Lam thì cô nhận được cuộc gọi từ Lục Nghiêm Thành,cô bạn chưa kịp ngăn cản cô đã nhanh chóng bắt máy rồi.

-Lục tổng???... anh gọi tôi làm gì vậy?

Nghe giọng điệu này cùng với tiếng động xung quanh anh dĩ nhiên có thể đoán được cô đang ở đâu.