Khoảng Cách Giữa Anh Và Em

Chương 47: Hòà giải




Nghiêm Thành vừa đến công ty,tâm trạng thay đổi rõ rệt,đều này càng khiến Tô Mạnh không dám sai sót.

Chủ tịch Lục gọi đến.

Nghiêm Thành hợp đồng lần trước có yêu cầu sửa đổi con xem xét lại các vấn đề lần trước giải quyết họ nhanh chóng đi.Vâng,con rõ rồi.Đến cuộc họp về vấn đề ông nói, anh vừa nhìn vào hợp đồng liền không biết họ lấy đâu ra tự tin yêu cầu Lục thị những thứ này.

-Lục tổng chuyện chúng ta hợp tác,những yêu cầu này cũng là có ích cho cả hai,cậu còn trẻ như vậy có thể chưa biết công ty chúng tôi đã hợp tác với Lục thị lâu năm chỉ thay đổi chút yêu cầu cũng không phải là quá đáng.

Rõ là họ hợp tác lâu năm,nhưng người trong người ngoài, thất thoát bao nhiêu chưa kể đến,còn hối lộ cấp trên số liệu làm giả.

Hợp đồng này...chúng ta không cần kí tiếp nữa.Cậu nói vậy là sao,muốn hủy là hủy à chúng tôi là đối tác lâu năm cậu vừa vào đã muốn hủy là hủy tôi sẽ báo cáo với Chủ tịch Lục.Được ông cứ việc báo cáo,nhưng có điều báo cáo phải đầy đủ,thực tế, rõ ràng vào.Ông ta xem thường thực lực của anh cho rằng anh không có kinh nghiệm lâu năm,nhất quyết đòi gặp Chủ tịch

Lục bàn bạc.Anh càng khinh thường người không biết tốt xấu,việc mình làm cứ tưởng một tay che trời không ai biết đến.Mạnh miệng như vậy là cậy vào mối quan hệ lâu năm hợp tác.

-Cậu...là người muốn kết thúc hợp đồng với chúng tôi,vừa tiếp quản đã kêu ngạo như vậy sớm muộn gì cậu cũng phải hối hận.

Trợ lí Tô mang một sắp chứng cứ tố cáo cả công ty ông ta đặt ở trước mặt.

-Phiền ông xem cho rõ,tan họp.

Anh để lại bằng chứng để ông ta xem rõ những gì mình đã làm rồi quay lưng trở về.Ông ta không ngờ chuyện đã bại lộ vừa nãy còn lên mặt chỉ giáo bây giờ có cầu xin cũng vô ích,để Lục thị tố cáo công ty ông ta xem như cũng kết thúc rồi.

Hai cô bạn nhỏ đầy tâm sự đến tối lại rủ nhau đi uống rượu giải sầu.Châu Lam khi say khóc lên khóc xuống,cô thì vừa an ủi cũng khóc theo, nhìn từ ngoài vào trông khá buồn cười.

Đến nửa đêm hai người lén về nhà,cả nhà đã ngủ rồi,vừa mở cửa đã thấy mẹ của Châu Lam đứng đó.



Đến nửa đêm hai người lén về nhà,cả nhà đã ngủ rồi,vừa mở cửa đã thấy mẹ của Châu Lam đứng đó.

-Hai cái đứa này ban đêm ban hôm mà dám đi uống rượu hả.

Mẹ Châu Lam cầm chiếc chổi lông gà,đuổi hai cô lên phòng ngủ.

Mẹ ơi tụi con đi ngủ liền đây,khuya rồi mẹ cũng đi ngủ sớm đi.Cũng đã biết khuya rồi sao!Sáng hôm sau tiếng gõ cửa liền hồi đã khiến cả hai tỉnh giấc.

Hai đứa mau chuẩn bị nhanh xuống ăn sáng nha.Dạ.Như hai đứa trẻ vừa thức giấc đã nghe tiếng nhắc nhở rồi.Lúc này điện thoại Châu Lam lại reo lên.Cô theo phản xạ nhìn qua đã thấy tên Lý Kiệm.Nhìn lên sắc mặt Châu Lam có vẻ bối rối.

-Cậu định không nghe máy à?

Suy nghĩ một lúc khi cuộc gọi nữa lại vang lên,cậu ấy nhấc máy nhưng chỉ im lặng không biết nên nói gì.

-Chúng ta có thể nói chuyện được không?

Cô mỉm cười ra hiệu cho Châu Lam.

Được.Vậy em gửi địa chỉ đúng giờ anh sẽ đến.Tắt máy Châu Lam đã vui lòng rồi,gửi địa chỉ một quán cà phê gần đó cho anh ta.

Cùng ăn sáng với gia đình Châu Lam cô nhân dịp nói chuyện với mẹ cậu ấy khá lâu,dì còn dắt cô đi mua một số đặt sản vừa hay giới thiệu cô với mọi người trong chợ.Sau đó lại đi dạo uống trà đến tận chiều. Khi quay về Châu Lam đã chuẩn bị xong vừa mở cửa đã gặp cậu ấy gấp rút đến nơi hẹn.

Cô và Châu Lam chỉ nhìn qua ánh mắt cũng biết đối phương một thì đang cỗ vũ một thì đang quyết tâm.

Vừa bước vào Châu Lam đã thấy Lý Kiệm ngồi đợi cô.Gọi nước xong, Lý Kiệm mở lời trước với cô.

Cả hai đều nhận lỗi của mình, tuy rằng cãi vã nhưng mà để hiểu nhau, nói ra hết cả hai đều nhẹ lòng.



Bây giờ gia đình em cũng đã biết chuyện rồi,vậy tối nay mời anh đến dùng bữa tối với mọi người.Thật sao?

Hai người đều vui vẻ trò chuyện lại thân thiết như trước,nút thắt cũng được tháo gỡ.

Nghiêm Thành vừa cầm tài liệu đưa đến Trợ lí Tô đã nhanh tay ngăn lại.

-Lục tổng, từ hôm qua đến giờ anh làm việc không ngừng,nghỉ ngơi một chút đi dù sao công việc cũng có thể sắp xếp được.

Anh ta chỉ im lặng đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Trợ lí Tô.

-Cậu mau ra ngoài đi.

Anh ta lấy lại tệp tài liệu đó rồi phớt lờ lời Tô Mạnh. Quả thật từ hôm qua đến giờ Nghiêm Thành chỉ chú ý công việc, chuyện công ty điều tra các đối tác,cổ đông trong gần hai ngày đã gần xong một nửa rồi.Về nhà cũng chỉ để chăm tiếu phát tài của cô,rồi tiếp tục làm việc,chẳng hiểu anh cố giải quyết hết công việc của tháng này làm gì,trợ lí Tô cũng nhanh chóng rời khỏi.

Tối đó cả gia đình Châu Lam chào đón Lý Kiệm vô cùng vui vẻ,mọi người có một bữa ăn gia đình rất náo nhiệt. Tậm trạng của tiểu Châu quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Lệ Hoa cũng vui mừng thay cô ấy,đều cô hy vọng cho hai người họ cũng xảy ra đương nhiên cũng rất vui.

Khi tiễn Lý Kiệm quay về cô còn gặp họ tình cảm trước cổng,chỉ âm thầm mỉm cười chúc mừng.

Chuẩn bị đi ngủ Châu Lam nói rất nhiều với cô về suy nghĩ quá xa của cậu ta,nói đến khi cô sắp ngủ gật.

-Tối rồi chúng ta đi ngủ thôi, mình sắp sập nguồn rồi.

Nói rồi Lệ Hoa kéo chăn kính người ngủ nhanh chóng.Châu Lam thì nhắn tin trò chuyện với Lý Kiệm nhắc nhở anh ta lái xe cẩn thận, rồi cứ vui mãi không ngủ được.

Phía Lục Nghiêm Thành hoàn toàn trái ngược ,tối đó sau khi quay về nhà anh cảm thấy khá mệt mỏi ngủ được một lúc khi tỉnh dậy cả người khó chịu,sờ vào trán mình anh ta biết mình đang bệnh nhưng vẫn mặc kệ,chỉ bước xuống lầu uống cốc nước rồi quay về tiếp tục ngủ.Nhưng trăn trọc cả đêm anh không vào lại giấc,đến gần sáng mới có thể ngủ được.