Khoảng Cách Giữa Anh Và Em

Chương 34: Đừng hút thuốc!




Nghe bà kể về anh ta cô thấy có chút lo lắng ,tầng suất làm việc cao như vậy thật sự không mệt mỏi sao?

Con vẫn làm ở bộ phận nhỏ sao?Có chuyện gì ạ?

Bà muốn cô không cần đi làm sợ vất vả,ngược lại cô liền từ chối, nố mình vẫn còn trẻ nên trao dồi bản thân hơn.Bà lại đưa cho cô hai lựa chọn một là cô trở thành thư ký riêng cho anh hai là không cần đi làm.

Bà nội...chuyện này không được đâuSao lại không chứ còn ở gần nó một chút giúp bà chăm sóc nó,hai đứa cứ suốt ngày mỗi người một việc bà không yên tâm.Con không có năng lực đó.Cô khó xử với quyết định của bà liền nhắn tin cầu cứu anh ta. Vừa hay Lục Nghiêm Thành đang đi xuống.

-Tiếu Lục!

Bà thỏả thuận với anh cô liên tục ra hiệu từ chối, anh ta thấy vậy cũng đứng về phía cô.Bà đột nhiên đau đầu chóng mặt,cô giật mình đỡ bà nội.

-Bà già rồi,không còn tiếng nói nữa.

Thấy bà như vậy cô không thể từ chối được đành lòng chấp nhận thăng chức.Vừa đồng ý bà nội đã nhanh chóng khoẻ lại.

-Bà nội...bà lừa con

Lục Nghiêm Thành và Lục Lâm Hà đã quen với việc này rồi chỉ có cô bị lừa,cô nhìn sang anh thấy anh ta đã biết rồi lại không nhắc cô,lỡ rồi cô cũng đành chấp nhận.

Lục Nghiêm Thành lên công ty đến tận tối anh ta mới xong công việc.Cô thì vừa hẹn với Châu Lam đi dạo trò chuyện.

À vài hôm trước mình mới tìm thấy một khu du lịch nông thôn phong cảnh rất đẹp đợi khi nào rãnh chúng ta đi haĐương nhiên là được,tiểu Hoa cậu nghĩ có nên để hai người họ đi không.Ai vậy?Lý Kiệm và ....Lục tổng.Nghe tới đây cô liền khó hiểu cậu ấy thật sự xem anh ta là người yêu cô rồi sao.Cô liền cầm tay Châu Lam lên chỉ vào nhẫn của cậu ấy.Đại khái là cô với Lục Nghiêm Thành chưa xác định rõ ràng như cậu ấy và Lý Kiệm.



Nhưng cũng không được,anh ta bận rộn lắm.Cậu lo lắng rồi à.

Bị Châu Lam trêu chọc cô không nhắc tới Nghiêm Thành nữa hai người dừng ở cạnh sông, tâm sự nghiêm túc.

Châu Lam,thật sự nhiều lúc mình đã nghĩ đến cái chết đó...nhưng lại không dám vốn dĩ mẹ đã đổi mạng sống lấy mình.Cậu nhất định không được bỏ mình,không được suy nghĩ ngốc nghếch đấy.ĐượcCô quay về đã chăm chú bàn giao hết công việc cho Quản lí Trần, vốn dĩ không gấp bây giờ chuyển đi rồi phải giải quyết ổn thỏa.

Trong bữa tối cô đã trao đổi muốn ngủ cùng với bà nội.

Bà nhìn qua Nghiêm Thành anh ta ra hiệu sau lưng cô.

-Tiểu Hoa bà đã già rồi ngủ rất khó khăn,còn nữa nếu con ngủ với bà thì tiểu Lục ngủ một mình buồn chán lắm.

Cô liền quay sang hỏi anh thì Lục Lâm Hà đã trả lời hộ anh ta.

-Tiểu Hoa nếu có chuyện gì hai đứa cứ giải quyết với nhau nhưng không thể tạo khoảng cách như vậy.

Cô cũng gật đầu đồng ý không muốn anh khó xử, bây giờ ngồi xử lí công việc cô vẫn còn để ý đến chuyện đó. Chẳng hiểu sao sau khi tâm sự hết với Châu Lam cô cứ suy nghĩ mãi đủ thứ chuyện, làm gì cũng không tập trung được.Đến đêm bà và chị Hà đã say giấc cô vì xử lý công việc nhiều hơn thường ngày đã ngủ quên ở sofa phòng khách. Lục tổng bước đến chỗ cô,gấp laptop lại bế cô lên phòng ngủ của mình. Tuy đang ngủ nhưng bàn tay quen thuộc cô vần cảm nhận được,chỉ là mệt mỏi không muốn tỉnh dậy.

Anh ta đặt cô xuống giường,đắp chăn cho cô,lại không ở lại mà rời đi.Lục Nghiêm Thành quay về phòng làm việc,xử lí đống công việc của mình.Cô sau khi cảm thấy anh đã rời đi thì lại mở mắt suy nghĩ" có phải khiến anh ta buồn gì rồi không",suy nghĩ một lúc cô không vào được giấc nằm trằn trọc.

Giải quyết công việc xong cũng đã rất khuya rồi,Nghiêm Thành do dự không biết có nên quay về phòng ngủ không,sợ cô không thoải mái. Anh ta ra ban công phòng làm việc châm một điếu thuốc, chưa kịp hút được hơi nào đã bị bàn tay nhỏ của cô ngăn lại.

-Đừng hút thuốc!



Thấy cô Lục Nghiêm Thành liền dập tắt điếu thuốc đó.

Sao lại thức rồi?Anh...thường hút thuốc sao?Câu hỏi của anh cô chần chừ không biết nên trả lời sao bèn hỏi ngược lại anh.

-Thi thoảng

Cô không thích người hút thuốc lá,nhưng điều biết là có tâm sự người ta mới tìm đến nó. Lục Nghiêm Thành hiếm khi thấy anh ta như vậy.

Cô hít một hơi rồi nghiêm túc nói chuyện với anh.

-Nghiêm Thành,lời hôm anh say nói với tôi ...anh còn nhớ không?

Anh ta đi vào trong ngồi vào ghế làm việc của mình.Cô thắc mắc đi lại hỏi anh ta thêm lần nữa.

Đương nhiên...tôi nhớ mình nói gìVậy...đều là thật?Cô ngập ngừng hỏi anh ta,ngược lại với cô vẻ mặt anh ta có chút mê người tiến lại cần cô.

-Đều là thật! Bây giờ tỉnh táo tôi vẫn có thể nói lại với em....tôi yêu em Trương Lệ Hoa.

Đến thời điểm này cô vẫn chưa tin được,anh ta thật sự có tình cảm với cô.Chưa đợi cô hoàn hồn Nghiêm Thành từ trong tay mở ra chiếc hộp có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Anh ta quỳ xuống trước mặt cô.

-Trương Lệ Hoa em có thể đồng ý hẹn hò với tôi không?

Cô nhìn cảnh tượng trước mắt mình mà đón nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ánh trăng từ ban công rọi vào tường đường nét trên gương mặt Nghiêm Thành tôn lên cả ánh mắt chân thành của anh ta.