Khoảng Cách Giữa Anh Và Em

Chương 3: Là anh?




Tự hỏi nếu bây giờ tôi nói sợi dây chuyền đó là của tôi thì sao nhỉ,sắp tài liệu này chắc không cần làm nữa luôn.Giờ thì hay rồi...tôi biết làm sao đây.Nhưng mà nghĩ kĩ thì trước sau gì cũng phải nói dù sao đây cũng là chuyện nhỏ thôi.

-Lục Tổng!sợi dây chuyền mà anh đang cầm đó là của tôi!-Trương Lệ Hoa

Như chờ đợi tôi nói hết anh ta chỉ nhìn thôi không đáp.

-Còn có...người lúc sáng va phải anh cũng là tôi!-Trương Lệ Hoa

Tôi cũng đứng dậy thừa nhận thôi.

-Thành thật xin lỗi anh lúc đó tôi gấp gáp quá nên không để ý!-Trương Lệ Hoa

Cúi người xin lỗi anh ta xong tôi chỉ chờ đợi lấy lại sợi dây chuyền.Nhưng hình như anh ta đang tính toán gì đó tôi cũng không để ý dù sao chuyện cũng là vô ý thôi tôi cũng đã xin lỗi cả rồi.

-Là cô Trương sao!vậy được rồi cứ hoàn thành xong tài liệu đó đúng hạn tôi đưa lại cho cô!-Lục Nghiêm Thành

-...vâng!-Trương Lệ Hoa

Nói gì nữa bây giờ anh ta chưa đuổi mình là may rồi,một nhân viên nhỏ như mình chưa bị tổng giám đốc đó đạp đi thì vẫn còn may mắn lắm.Sắp tài liệu này có thể thay thế giấc ngủ tối nay rồi...ngày đầu đi làm tiệc chào mừng biến thành tăng ca aizz xui xẻo hay may mắn không nói được.Nhưng mà trong lúc tôi làm việc Lục tổng đó cũng làm việc không hẳn là quan sát nghiêm ngặt nhìn vậy thì anh ta vất vả hơn chúng tôi rồi ,chức cao thì sao chứ vẫn phải tăng ca như thường thôi.

Khoảng 11 giờ hơn.

Châu Lam gọi cho tôi

Tôi nhìn qua Lục tổng thấy anh ta đang chú ý làm việc nên tôi cũng bắt máy.



-Mình nghe đây!-Trương Lệ Hoa

-Tiệc chào mừng của cậu mấy tăng rồi vậy cũng nên về sớm đó-Châu Lam

Đầu dây bên này tôi còn nghe tiếng than thở của Châu Lam

-Haiz...mình nói cho cậu nghe-Trương Lệ Hoa

Tôi kiểm tra Lục tổng thấy anh ta vẫn vậy nên nhỏ tiếng kể cho Châu Lam nghe.

-Mình sắp chết đuối trong đóng tài liệu này rồi đây!-Trương Lệ Hoa

-Cậu có phải va phải vận xui rồi không,sao lại có chuyện với người đó!-Châu Lam

-Sao mình biết được đây!haizz...nói chung là mình chỉ mong đây là lần cuối gặp anh ta!-Trương Lệ Hoa

-Thôi vậy!cậu cố gắng nha mình phải ngủ sớm mai phải đi làm rồi!-Châu Lam

-Được rồi cảm ơn cậu,ngủ ngon nha!-Trương Lệ Hoa

-Bye bye!Cố lên-Châu Lam

Mọi người thắc mắc sao chị Giang lại không tò mò Lệ Hoa không đến hả!Chị ấy biết thừa rồi bị Tổng giám đốc đó kêu đến phòng làm việc thì không trông chờ làm gì nữa.



-Tội con bé,chẳng phải mới đi làm thôi sao,có ấn tượng với Lục Tổng xem như khó khăn rồi!-Châu Bắc

-Haizz...tiệc chào mừng nhưng lại vắng mặt chủ tiệc rồi!-Chị Mỹ Giang

-Thôi vậy ạ!-Minh Ngọc

Trời cũng về đêm cô cứ nghĩ sẽ đến sáng mới xong sắp tài liệu nhưng chỉ có khoảng năm mươi trang là tài liệu còn lại hai trăm bảy mươi sáu trang là quy định công ty và quy tắc riêng của anh ta.Phải!là ba trăm hai mươi sáu trang tổng thể.Tôi nhìn qua anh ta chỉ thấy người này đang nhìn ra cửa kính lớn suy nghĩ gì đó.

-Lục Tổng!Tài liệu tôi xử lí xong , tôi cũng gửi qua cho anh rồi-Trương Lệ Hoa

Anh ta gật đầu rồi đưa cho tôi sợi dây chuyền.

-Về đi,lần sau đi đứng nhớ để ý một chút!-Lục Nghiêm Thành

-Cảm ơn Lục Tổng đã nhắc nhở!-Trương Lệ Hoa

Tôi bỏ sợi dây vào túi xách dọn dẹp bàn ở sofa,chào anh ta rồi đi ra khỏi phòng.Lúc này tôi cũng đang suy nghĩ cảm thấy anh ta cũng không nghiêm khắc quá mức,chỉ là nhắc nhở và có phạt theo quy tắc của anh ta thôi! Hay là tôi hơi thoáng rồi dù sao cũng không biết rõ người như anh ta, tốt nhất tôi không bị đuổi việc là được.Tôi về rồi việc hôm nay đã xong, Châu Lam cũng đã ngủ rồi,tắm thật sạch sẽ sao đó kiếm chút gì đó ăn tạm,đánh răng rửa mặt sạch sẽ thường thì tôi còn đọc sách vào buổi tối nhưng đóng tài liệu đó đủ rồi!

Nằm lên chiếc giường ấm áp của mình lựa tư thế thoải mái nhất rồi chìm vào giấc ngủ.Không biết có ai từng như tôi không vừa nằm xuống chợp mắt thì mở mắt ra đã sáng rồi...báo thức 7 giờ lại reo giấc ngủ này chẳng giải toả được mệt mỏi gì cả.Nhưng không có thời gian đâu mà lười biến tôi phải chuẩn bị đi làm.Bước xuống bếp thấy Châu Lam đã đặt sẵn đồ ăn tôi nhìn cậu ấy loay hoay ngáp ngắn ngáp dài.

-Chào buổi sáng!-Châu Lam

-Chào người mẹ trẻ!-Trương Lệ Hoa

Tôi hay chọc cậu ấy như vậy bởi vì cô bạn này giỏi chăm sóc người khác, luôn muốn làm hết việc trong nhà là một con người cuồng công việc giống như một người mẹ thứ hai của tôi vậy.Hai đứa tôi cùng ăn sáng nói chuyện vui vẻ , bây giờ tôi cảm thấy khoảng thời gian này rất tốt có nhiều chuyện để chúng tôi nói với nhau hơn,cả hai người đều cảm thấy có thể tâm sự rất thoải mái với nhau tôi có thể tự hào rằng đây là tình bạn tuyệt vời nhất mà tôi có.