Khoản Nợ Hôn Nhân

Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 33




Cho dù bị thương, cho dù đau đớn hành hạ cô muốn phát điên, cô cũng nuốt không trôi giọng điệu này! Anh muốn cho dạy dỗ, cũng cần phải để cô cho anh cơ hội đó. . . . . .



Dĩ nhiên cô không cho! Đến chết cũng sẽ không cho!



Có thể sử dụng cơ thể trừng phạt người khác không chỉ có nam nhân mà thôi, cô cũng có thể! Anh muốn cho cô đau, muốn trả thù cô, cô cũng có thể.



Cô rất không lưu loát, rất vụng về, rõ ràng cũng hề không quen thuộc tất lại muốn gượng chống để hoàn thành được. Thần tốc lên xuống, mỗi một ma sát đều mang đến đau đớn kịch liệt nhưng cô không chịu thua, như thế nào cũng sẽ không nhận thua.



Anh nhìn cô chăm chú vì vào giờ phút này cô quật cường và rất mạnh mẽ nhưng sinh lòng tức giận. Tại sao cô lại kiêu ngạo như vậy? Rõ ràng. . . . . . rõ ràng đau đớn đến thế, sắc mặt cũng đã trở nên tái nhợt, tại sao còn phải ngang ngạnh?



Đã vậy, anh càng không cần khách khí!



Cánh tay dùng lực chống cho cơ thể ngồi dậy, da thịt theo động tác của bọn họ mà ma sát, dán vào nhau. Lượng lớn mồ hôi từ dưới da thịt toát ra, khí nóng di chuyển trong không khí. Dưới cơ thể của bọn họ truyền đến tiếng vang kích thích và mập mờ.



Anh đưa tay nắm lấy bộ ngực vì cô vận động dữ dội mà không ngừng lắc lư, đầu ngón tay nặng nề nhào nặn nụ hoa mềm mại.



Cơ thể của cô xoắn được chặt hơn, thậm chí chặt đến mức làm cho anh thấy đau nhưng không đủ, còn chưa đủ! Chơi đùa cô như thế, đoạt lấy như thế vẫn cảm thấy chưa đủ! Muốn thâm nhập sâu hơn, dán sát hơn nữa, hận không thể cứ như vậy xoắn nát cô.



Giết chết cô đi!



Trong đầu không ngừng vang lại lời như vậy, anh mắt đen như mực của anh như đầy máu đỏ tươi, trong phút chốc lúc cơ thể cô hạ xuống ra sức đâm vào, loại tư thế này vốn đã có thể đi vào rất sâu, mà bây giờ anh lại mỗi một cái đều rất mạnh, mỗi lần, mỗi lần đều đi chỗ sâu nhất của cô.



Dần dần, ở nơi kết hợp ngoài cảm giác đau, Diêu Thủy Tinh cảm thấy có một loại tư vị khác. Cái đó, cô đã từng cảm thụ qua bây giờ đã thành tư vị xa lạ. Đau đớn đã lâu sẽ trở nên chết lặng, cơ thể từ từ quen với bị xé mở, với cảm giác bị xoắn nát, hô hấp của cô nóng rực lên.



Thay đổi của cô anh biết rất rõ. Anh biết, cô đã có cảm giác. hoa huy*t của cô trở nên mềm mại, co rúc lại càng thêm kịch liệt, anh cảm nhận được loại tư vị mỹ diệu đó, bị cô một tầng một tầng vây lại, ôm thật chặt, lúc rút ra rút vào có tiếng nước khẽ chảy.



"Ướt, hả?" Anh nói nhỏ ở bên tai cô "Như vậy cũng có cảm giác, chậc chậc, công chúa Diêu cao quý của chúng ta, cô đúng thật là. . . . . . dâm đãng."



"Câm miệng!" Cô biết, anh cố ý nhắc tới cách xưng hô kia trước mặt cô, châm chọc cô, chế giễu cô.




"Cô kẹp chặt như vậy, thật sự thoải mái như vậy ư, hả?" Anh dùng lực bóp chặt bộ ngực đầy đặn, bầu vú trắng như tuyết không chịu nổi bị bóp chặt, theo khe hở giữa ngón tay anh bật ra ngoài. Loại mỹ cảm thị giác này kích thích anh, cúi đầu một ngụm mút chặt cái mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên, trầm trầm cắn, nặng nề mút.



Khoái cảm mãnh liệt càng lúc càng chất chồng trong cơ thể lẫn nhau, động tác của bọn họ càng lúc càng trở nên cuồng dã, càng lúc càng càn rỡ, mỗi một cái đều vừa mạnh vừa nặng, có bao nhiêu đau thì có bấy nhiêu sảng khoái. Loại tình ái mang theo cảm giác đau đớn to lớn này trái lại có lúc so với động tác dịu dàng lại dễ dàng đạt tới cao triều hơn.



Cao triều của Diêu Thủy Tinh lại nhanh chóng tới, mái tóc bị mồ hôi ướt đẫm từng sợi dính chặt sau lưng, gương mặt ửng hồng kinh diễm. Cô điên cuồng thở hổn hển, ôm chặt lấy cổ của anh, thân thể ở trên người anh run rẩy, để mặc anh ở nơi nào đó liều mạng cọ xát. Một dòng dịch ẩm ướt tron bóng, từng dòng nước từ sâu trong cơ thể chảy ra lại bị anh hung hăng chặn trở về, trướng lên cho cô thấy đau. Cô muốn đứng dậy khiến cái loại chua xót đau đớn như nhũn ra đó mất đi một chút, nhưng bàn tay của anh lại dùng sức nắm lấy cái mông vểnh cao, gắt gao đè cô lên người anh, không để cho cô di chuyển chút nào.



Anh đè lên khối thịt mềm nhất, non nớt nhất của cô, từ từ cọ xát, nặng nề đâm vào. Cái cảm giác tê dại và chua xót không thể phát tiết ra làm cho anh vừa nóng vừa sốt ruột, liều mạng giãy giụa lại chỉ đổi lấy là anh cọ xát càng thêm kịch liệt.



Cô căm hận dùng răng cắn anh khiến vết thương đã sớm trải rộng khắp vai, muốn chống lại cái loại xiết mạnh cực lớn đó nhưng không được, khoái cảm làm cho người ta muốn sụp đổ không ngừng đưa đẩy cô, xoay tròn cô, không tới hai phút Diêu Thủy Tinh lại được đưa lên cao triều xinh đẹp lần nữa, có điều lần này tới càng mạnh, lâu hơn, cũng càng làm cho người ta muốn ngất xỉu.



Hoa nguyệt của cô liều mạng co rúc co rút lại, xoắn chặt anh, ôm anh, anh cắn răng nhịn dục vọng muốn xuất tinh. Anh không nên tha cho cô nhanh như vậy, đêm dài đằng đẵng, anh nhất định phải hành hạ cô đến khi cô cầu xin anh mới xem xét mà thu tay lại.



Đáng tiếc, anh đã đánh giá thấp quật cường của Diêu Thủy Tinh. Suốt cả một đêm, đã đếm không được rốt cuộc bọn họ làm bao nhiêu lần, Diêu Thủy Tinh bị anh chơi đùa chết đi sống lại, đôi môi cắn đến loang lổ vết máu nhưng thế nào cũng không yếu thế. Còn anh thì bị cô cắn cho thương tích khắp người vậy mà vẫn không có được tiếng cầu khẩn anh muốn kia.




Từ đêm tối cho tới trời sáng, từ vầng trăng đến mặt trời, mãi cho đến rạng đông sáng sớm hôm sau, sau rèm cửa sổ hiện ra cảnh tưởng anh nặng nề chống đỡ trên người cô, kịch liệt bắn ra.



Rốt cuộc anh đã dùng hết phần tinh lực cuối cùng của mình trên người cô, thở hổn hển chìm vào giấc ngủ.



Trong căn phòng tràn đầy hơi thở tình dục lần nữa yên tĩnh trở lại, mà cô đã sớm ngất đi nhưng cho dù mất đi ý thức, bàn tay của cô vẫn nắm thật chặt ga giường phía dưới.



Đó là một loại tuyên cáo quyết không thỏa hiệp!



***



Sáng thứ hai bận rộn cho tới trưa, Tào Hân ngoài công việc nặng nề còn thỉnh thoảng phân tâm, tò mò quan sát cấp trên của mình.



Chuyện này thực sự không phù hợp với hình tượng trợ lý chuyên nghiệp nhưng cô không nhịn được, bởi vì hôm nay Diêu Thủy Tinh thật sự là rất khác!




Diêu Thủy Tinh luôn luôn không có thói quen trang điểm hôm nay phá lệ bôi kem chống nắng trên khuôn mặt, mặc dù chỉ là một tầng thật mỏng hơn nữa còn là mỹ phẩm cho cảm xúc có khuynh hưởng giống ánh sáng của bạch kim, thật là không có lời gì để nói! Người bình thường thì sẽ hoàn toàn không nhìn ra nhưng đó là Diêu Thủy Tinh, người son phấn đều không cần, chỉ cần một chút khác biết, Tào hân cũng sẽ chú ý tới ngay.



Trước kia, cô vẫn hâm mộ cấp trên của mình, khí chất trời sinh thật là quá tuyệt, cho dù không trang điểm cũng đẹp đến khiến người ta không dám nhìn thẳng! Chẳng qua hôm nay cái người chưa bao giờ trang điểm lại có thể dùng mỹ phẩm. . . . . . chuyện này, không có vấn đề?



Cô thật sự muốn biết ngày đó sau khi tổng giám đốc Diêu bị người đàn ông cường thế đó lôi đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô còn ngây thơ gấp đến độ muốn báo cảnh sát! Nhưng quản lý tổng giám đốc lại gọi điện đến nói có chuyện phải xử lý, nói cách khác, không cần cô xen vào việc của người khác.



Đáng nhẽ cô nên vui vẻ mà nhẹ nhõm, đúng là, đó là Diêu Thủy Tinh nha! Viên ngọc quý trên tay ông trùm khách sạn Diêu Dật Châu, cô gái xinh đẹp, cao quý, ưu nhã nhất xã hội thượng lưu và cũng không hề dễ đến gần.



Trước kia có người đàn ông thoáng lộ ra ý yêu thích đối với cô ấy lập tức bị đôi mắt lạnh của cô ấy làm cho đông lạnh như băng Bắc Cực. Nhưng lần này chẳng những bị người đàn ông kia nắm lấy tay, hơn nữa còn cùng nhau biến mất.



Không biết có phải cả chủ nhật đều là thế giới của hai người không đây?



Trí tưởng tượng của cô dạo chơi không ranh giới, tò mò trong lòng giống như mèo cào vậy, đứng ngồi không yên. Nhưng cô rất hổ giấy không dám đi hỏi cấp trên của mình. Dám đem chuyện như vậy đi hỏi cô chẳng phải là tìm chết sao?



Tào Hân tự biết không có lá gan này nhưng vẫn thật sự muốn biết rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì!



"Trợ lý Tào, nếu như cô xem đủ rồi thì xin mời ra ngoài."



Diêu Thủy Tinh không khách khí ra lệnh cho cấp dưới. Bị cấp dưới chăm chú nhìn chằm chằm, cô cũng không phải là người chết mà không có cảm giác. Nhất là hiện tại cơ thể cô rất không thoải mái làm cô rất dễ nổi giận!



Đúng là không được, nhiều năm như vậy, cô vẫn nỗ lực học tập muốn khống chế mình. Trên thực tế, nếu không có Hạ Viễn Hàng xuất hiện trong cuộc sống thì lý và hành động của cô cho tới bây giờ đều là hoàn mỹ vô khuyết, nhưng gặp phải anh cô lại mất khống chế!



Nghĩ đến cái người cô vô cùng hận, cô âm thầm hít sâu, điều chỉnh hết lửa giận của mình, các đốt ngón tay nắm tờ giấy chặt đến trắng bệch.



"Vâng" Lúc này Tào hân mới khôi phục lại tinh thần, cuống quít để báo cáo doanh thu các phân bộ ở châu Á mà cấp trên yêu cầu xuống. Gần tới cuối năm, mỗi khách sạn đều phải sắp xếp tình trạng tài chính gom lại nộp hết về trụ sở chính ở châu Á, sau đó chuyển giao lên cho tổng giám đốc Diêu Thủy Tinh.



Len lén liếc nhìn tổng giám đốc bất thường lần nữa, lúc này Tào hân mới đi ra ngoài.