Khoản Nợ Hôn Nhân

Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 22




Hôm nay lại chọc giận cô? Hạ Viễn Hàng bước xuống xe máy, cẩn thận giơ bình giữ nhiệt trong tay lên. Anh thật không phải là một người chồng tốt, mỗi một câu của cô đều muốn đối chọi, biết rất rõ bây giờ cô mang thai vô cùng vất vả lại luôn luôn không nhường nhịn cô. Không phải mới bắt đầu anh đã quyết định muốn cho cô tất cả những thứ tốt nhất trên đời sao? Vì cô, vì cục cưng, anh có thể từ bỏ tất cả.



Anh lỡ lời, nhất định cô cũng tức giận, cũng khổ sở chứ? Nghĩ tới cô gái anh yêu đó, tính khí quật cường như vậy, tức giận chỉ biết mình mình chịu đựng, không nói một lời, anh phải khống chế tính tình của mình không được nổi giận với cô.



Ba chân bốn cẳng, anh nhanh chóng leo cầu thang, sau khi mở cửa phòng nhìn thấy cô gái khó tính kia ngồi yên tĩnh trên ghế sa lon. . . . . . xem ti vi?



Anh, chắc chắc làm cô giận không ít chứ? Nếu không một cô gái trước giờ không bao giờ lãng phí thời gian xem ti vi, tối nay, lần đầu tiên ngồi trước ti vi?



Về sau, anh nhất định, nhất định sẽ không cãi nhau với cô, nếu như cô nói ra lời nói anh không thích nghe vậy thì anh lập tức ôm cô vào trong ngực liều mạng hôn, làm cho cái miệng nhỏ của cô ngoài rên rỉ sẽ không thể phát ra những thứ âm thanh khác được nữa! Ừ, biện pháp này không tệ, trước kia sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?



"Thủy Tinh bảo bối." Anh đi tới, ôm bả vai cô, cảm giác cô thể của cô cương cứng một chút, thiệt là, còn đang tức giận.



Anh giơ cái bình mình cẩn thận mang theo lên, "Em xem, anh mang cái gì về cho em."



Ánh mắt của cô lóe lên một cái khi nhìn thấy cái bình giữ nhiệt đó.



"Là cháo gà." Vén nắp lên, cháo gà nhẹ nhàng khoan khoái óng ánh màu vàng, hương nồng ảm đạm, khí nóng lượn lờ bay lên, làm cho mùi thức ăn mỹ vị khuếch tán ra trong không khí, không cần nếm chỉ cần ngửi thôi cũng biết này món cháo gà này thể hiện rõ bao nhiêu tâm tư.



Cô cúi đầu, nhìn hương thơm cháo gà xông vào mũi kia, vẫn im lặng như cũ.



"Anh đi lấy cái bát tới múc cho em." Đặt bình giữ nhiệt lên bàn, định đến nhà bếp lấy bát.



"Hạ Viễn Hàng."



"Hả?"



"Anh cho rằng tôi sẽ ăn sao?"



Đôi mắt anh chợt lóe lên, "Em có ý gì?"



"Loại đồ rẻ mạt như vậy, xưa nay tôi vốn không thèm uống."



"Diêu Thủy Tinh."



"Làm sao anh cho rằng tôi có thể thích thứ như thế này?" Đưa tay cầm cái bình giữ nhiệt chói mắt đó lên, dùng sức ném xuống đất. "Ầm" một tiếng vang thật lớn, bình giữ nhiệt vỡ tung ra thành nhiều mảnh vụn lẫn lộn. Cháo gà vàng óng hắt đầy mặt đất, trên sàn nhà vàng nhạt càng bắt mắt hơn nữa. Cô cười lạnh, "Nó cũng xứng?"



"Diêu Thủy Tinh!" Con ngươi đen trong mắt anh nổi lên một trận bão táp, "Anh cho em cơ hội nói xin lỗi."



"Nói xin lỗi? Tại sao tôi phải nói xin lỗi?" Cô chỉ vào anh lớn tiếng nói: "Hạ Viễn Hàng, anh cút cho tôi, phải cút thật xa! Mang theo thứ đồ ăn thứ phẩm, thấp kém của anh cùng nhau biến đi, tôi vừa thấy anh đã cảm thấy ghê tởm!"





"Cô!" Anh cắn răng nghiến lợi, tay nắm thành quyền, càng nắm càng chặt, chặt đến mức gân xanh như muốn bật ra, nhưng cơn tức này làm sao cũng không nén xuống được. Xoay người, nện vào vách tường "bốp", một đóa hoa đỏ tươi lan ra trên vách tường trắng như tuyết. "Diêu Thủy Tinh, cô gái như cô thật không có tim phổi, cô xem thường tôi, xem thường tôi để cô làm tất cả vậy thì cô hãy cứ ôm lấy thân phận cao quý kia của cô đi!"



Giống như là lại không thể chịu được cô nữa, không chịu được căn phòng này, anh nghênh ngang bỏ đi một lần nữa.



Cô đứng ở đó, hít thở nhẹ nhẹ sâu sâu. Cháo gà hắt trên mặt đất đã sớm nguội lạnh, đọng lại giống như trái tim lạnh lẽo của cô lúc này. Cô phải tỉnh táo lại, cô không thể mất kiểm soát nữa, cô là Diêu Thủy Tinh luôn bình tĩnh, cô là Diêu Thủy Tinh như thế nào cũng không nổi giận đó, lý trí quan trọng hơn so tình cảm, đây là điều cô đã học được từ nhỏ.



Nhắc lại cảnh cáo trong lòng mình nhưng là vô ích. Cô hét lên, một tay nhấc điều khiển ti vi từ xa trên bàn lên, hung hăng đập bể cái ti vi vẫn đang chiếu chủ để vui vẻ.



Nửa giờ sau, Cô đứng giữa phòng khách bình tĩnh nhìn xung quanh, một đống hỗn độn, nơi nơi bị san bằng, rất tốt, cô hài lòng.



Trong căn phòng nhỏ cô từng yêu quý, tất cả những thứ có thể đập bệ cô đều đập đến mức nát bấy, còn thứ không thể đập cũng bị cô từng nhát từng nhát cắt vụn. Đưa tay đè cảm giác đau đớn âm ỉ ở bụng, lấy điện thoại di động từ trong túi xách của mình ra, "Trợ lý Từ, bây giờ chúng ta đi Đài Nam, đúng, ngay lúc này. Mười phút sau, tôi muốn tài xế đợi ở dưới lầu, nhớ, chỉ có mười phút."




*****



Anh không tìm được cô, thế nào cũng không tìm thấy.



Công ty, Diêu gia, hỏi tất cả mọi người cũng không biết được bơi cô đến. Trọn ba ngày, cái gì anh cũng không làm được, cả ngày lẫn đêm đi khắp nơi tìm cô, đi khắp tất cả các nơi bọn họ đã từng cùng nhau đi qua. Nhớ lại những hồi ức ngọt ngào, vui vẻ, hạnh phúc giống như kim đâm vào trong lòng anh. Rốt cuộc tại sao bọn họ lại đi đến một bước này? Rõ ràng là yêu nhau, sao lại muốn tổn thương lẫn nhau như vậy.



Anh tìm đến điên rồi, không ngủ, không nghỉ ngơi, mắt chịu đựng đến đỏ bừng, nhưng không tìm được cô, thế nào cũng không tìm thấy.



Ngày thứ hai sau khi bọn họ cãi nhau, anh về nhà, nhìn thấy mảnh vụn đầy mặt đất, rõ ràng tức giận như vậy nhưng anh vẫn còn lo lắng xem cô có thể không cẩn thận thương tổn chính mình hay không. Tính tình của cô thật sự đúng là không tốt. Anh thật không hiểu, tại sao Diêu Thủy Tinh lại tức giận như vậy?



Anh mang cháo gà về cho cô, rõ ràng là muốn cầu hòa. Vì khẩu vị của cô vẫn luôn rất tệ, anh vô cùng lo lắng cho nên cố ý nhờ thím Tiền giúp một tay, hầm giúp anh một nồi cháo gà. Lúc Tiền Vân Tâm giao cho anh còn nói cho anh những kiến thức làm sao để chăm sóc phụ nữ có thai mà thím Thẩm dặn dò. Anh cầm bình giữ nhiệt, hi vọng cô không còn tức giận.



Nhưng ai biết lại đổi lấy một trận bão táp như vậy.



Anh nghĩ lại, tiếp theo phải thôi cãi nhau, thôi chiến tranh lạnh không thèm nhìn nhau, nhưng anh không nghĩ tới đã không còn thấy tăm hơi Diêu Thủy Tinh. Gọi điện thoại cho cô, luôn luôn không thể liên lạc. Đến nhà cô, cũng là quản gia trả lời máy móc: "Rất xin lỗi, Hạ tiên sinh, tiểu thư chưa có trở về."



Trăm cay ngìn đắng mới tìm được Nghê Bối Bối, cô lại hỏi thẳng anh: "Thủy tinh? Không phải đi cùng với anh sao? Lâu rồi em không chưa thấy cô ấy."



Đến công ty, tiểu thư ở quầy vẫn lặp lại: "Thật xin lỗi, hôm nay tiểu thư Diêu không đến công ty."



Sao lại thành bộ dạng này! Anh ảo não đấm vào xe, hận không thể giết chết mình. diễn đàn Lê Quý Đôn Anh luôn nói với bản thân, phải nhịn nóng nảy xuống, không được gây gổ với cô nữa, nhưng tại sao lúc nào cũng bị kích động của cô làm bộc phát? Còn cô, tính tình rắn rỏi khí khái lại mạnh mẽ như vậy, bọn họ còn tiếp tục thế này nữa thì chỉ biết phá hủy lẫn nhau.



Ngày thứ ba, hôm nay đã là ngày thứ ba, trước kia dù cãi vả thế nào cô cũng sẽ không biến mất không thể tìm thấy. Diêu Thủy Tinh là một cô gái rất lý trí, cô không làm được chuyện bỏ nhà trốn đi, cũng không vụn trộm đi làm, vậy thì có phải cô đã xảy ra chuyện gì không? Cô bị thương? Làm mình bị thương?



Càng nghĩ tim của anh lại càng hoảng sợ.




"A Hàng." Tiền vân Tâm ở xa nhìn thấy Hạ Viễn Hàng nằm trên xe, lập tức lo lắng chạy tới, "Trời ạ, tay của anh chảy máu, đã xảy ra chuyện gì?" Cô đưa tay, muốn kéo tay của anh qua, nhưng Hạ Viễn Hàng lại lạnh lùng hất ra.



"A hàng, đến tột cùng là thế nào? Mấy ngày nay anh không đến xưởng, gọi điện thoại cho anh anh lại không nhận, ba và em đều rất lo lắng cho anh."



Cho nên hôm nay cô đặc biệt đến nhà tìm anh, lại nhìn thấy anh đang ở dưới lầu. Bộ dạng này của anh với bộ dạng lúc gặp chuyện không may năm đó giống nhau như đúc, cô thật sự sợ hãi.



"Cô có thấy cô ấy không?" Anh thì thào nói nhỏ, vô cùng thống khổ.



"Ai?"



"Thủy tinh, vợ của tôi."



"Không có." Sắc mặt Tiền Vân Tâm trầm xuống, cũng mau chóng khôi phục như bình thường, "Không thấy cô ta sao? Cái người này, có phải mấy ngày nay đều ở đây tìm cô ta không?" Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, lòng của cô cũng đau đớn, "A hàng, để em giúp anh băng bó được không? Nếu không xử lý tay của anh sẽ hỏng mất." Nhìn vết thương xanh xanh đỏ đỏ vẫn còn tiếp tục chảy máu trên mu bàn tay anh, vết thương mới, vết thương cũ, rất rõ ràng rằng anh đều không để ý tới. Tội gì anh phải hành hạ mình như vậy?



Cô vốn cho là anh kết hôn thì có thể tìm được hạnh phúc của mình, coi như lòng cô sẽ mất mác nhưng chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ theo, nhưng cô không nghĩ tới hôn nhân của anh là cái bộ dạng này.



Bọn họ kết hôn vẫn chưa tới hai tháng mà! Vẻ mặt của A Hàng càng ngày càng lạnh nhạt, một người ở đây chìm đắm trong tình yêu sẽ có vẻ mặt này? Diêu Thủy Tinh, rốt cuộc cô ta đang làm những gì? Tại sao còn phải tổn thương A Hàng như vậy?



Hạ Viễn Hàng không để ý đến sự quan tâm của cô, xoay chìa khóa trên xe máy. Anh muốn đi tìm cô ấy, chỉ cần không thấy cô, anh vĩnh viễn không an tâm.



"A Hàng, bây giờ bộ dạng anh thế này sao có thể lái xe? Sẽ xảy ra chuyện đây." Tiền Vân Tâm kéo cánh tay của anh, không để cho anh đi.



"Tránh ra." Anh lạnh lùng trừng cô.




"Không được." Cô gái trẻ luôn luôn dịu dàng hiếm khi cố chấp, "Anh cần phải đi bệnh viện, sau đó ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."



"Đếm ba tiếng lập tức buông tay."



"Không! Trừ phi hôm nay anh chay qua người em, nếu không em cũng sẽ không buông tay."



Cô cho là anh không dám? Không có Diêu Thủy Tinh ở bên người, chuyện gì anh làm không được? Khỏi động chân ga, quyết định xuất phát, cục diện bế tắc của bọn họ bị một chiếc thể thao từ xa đến gần phá vỡ.



Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đang ngồi bên trong, không phải Diêu Thủy Tinh thì là ai?



Cô lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn cánh tay Tiền Vân Tâm kéo anh, nhếch miệng lên thành một nụ cười như hoa mà lạnh lẽo.



"Thủy tinh." Hạ Viễn Hàng nhìn thấy người ngày đêm mình tìm kiếm xuất hiện ngay trước mắt, mở to hai mắt giống như không tin được. Một giây kế tiếp, nhìn thấy một người đàn ông nhẹ nhàng mà nguy hiểm từ ghế lái bước ra ngoài.




Đó là một người có dáng vẻ rất ngang tàn, rất ngông cuồng, toàn thân tản ra hơi thở không kiềm chế được. Anh ta nghiêng nghiêng liếc nhìn về phía bọn họ, trên môi có nụ cười đầy ý vị sâu xa, đi tới bên cửa xe của Diêu Thủy Tinh, mở ra, đưa tay cho cô.



Hạ Viễn Hàng nhìn thấy bàn tay Diêu Thủy Tinh đặt vào lòng bàn tay của người kia thì mạch máu trong đầu "pằng" một cái vỡ ra, anh xuống xe, sải bước đi tới chỗ bọn họ.



"Cẩn thận một chút." Người kia đỡ cô xuống xe, nhưng bàn tay cũng không ngoan ngoãn mà đặt ở hông của cô: đó là nơi duy chỉ thuộc về anh!



Hạ Viễn Hàng đi tới, ngay cả một câu cũng lười nói, trực tiếp ra tay nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, cánh tay của anh bị Diêu Thủy Tinh ngăn lại, "Dừng tay!"



"Diêu Thủy Tinh, em tránh ra!"



"Người nên tránh ra là anh, Hạ Viễn Hàng, tôi với anh sớm đã không còn lời nào để nói."



"Được rồi, được rồi, Tinh, em vẫn nên cẩn thận cơ thể của mình."



Nụ cười trên mặt của người đàn ông trong mắt Hạ Viễn Hàng là cực kỳ đáng ghét: "Em biến mất tròn ba ngày, là cùng ở chung một chỗ với tên đàn ông này?"



"Dĩ nhiên. . . . . ."



"Đúng" Lời nói Diêu Thủy Tinh lạnh lùng, cắt đứt lời nói chưa hết của người đàn ông, ra lệnh cho anh ta: "Anh đi trước đi."



"Có điều. . . . . ."



"Em nói, anh đi trước." Cô bình tĩnh nói, giọng kiên quyết.



"Được rồi, được rồi, cái người xấu tính." Anh nhún vai một cái, mở cửa xe đi vào, sau khi khởi động, ghé đầu đến bên cửa xe, "Đừng quên dạ hội buổi tối, nhớ phải mang lắc tay anh tặng em lần trước đó!"



Siêu xe thể thao khởi động rồi tăng nhanh tốc độ, chỉ cần mấy giây nhanh chóng biến mất trong mắt mọi người.



"Hắn đi rồi, em mói có thể nới lỏng tay sao?" Hạ Viễn Hàng cười lạnh. Thế nào anh cũng không nghĩ tới, vì bảo vệ một người đàn ông khác Diêu Thủy Tinh sẽ cầm lấy tay anh như vậy, sử dụng hết toàn lực .Còn anh, càng vô dụng hơn, vậy mà không bỏ được yêu thương cô, không dám dùng lực hất tay cô ra.



Hạ Viễn Hàng, mày còn có thể mất thể diện hơn một chút nữa sao?



Trái lại lần này cô buông tay anh rất nhanh, giống như tay anh dính vi khuẩn. Sau đó, mắt nhìn thẳng người đi tới bên cạnh anh, lúc đi ngang qua người Tiền Vân Tâm và người bên cạnh đó thì cả khoé mắt cũng lười quét tới.



Cô không thể lại tức giận, phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo lại.