Khoản Nợ Hôn Nhân

Khoản Nợ Hôn Nhân - Chương 12




Cái thế giới này, vì có người yêu mà càng trở nên tốt đẹp hơn, rõ ràng vẫn là mặt trăng, ở trong mắt bọn họ, hơi thở lãng mạn lại nhiều hơn một phần. Rõ ràng là thức ăn giống nhau, ở trong miệng người yêu, lại biến thành mỹ vị không gì bằng. Một ngày 24h, thế nào cũng cảm thấy quá ngắn.



Cho nên tất cả mọi người cảm thán, nói người đang yêu, thông minh cũng sẽ giảm xuống, bởi vì nhìn cái gì, cũng phủ lên ánh sáng mông lung và tốt đẹp. Có điều, lý luận này, đối với Diêu Thủy Tinh mà nói, không thích hợp.



Cô cũng chẳng có bao nhiêu thời gian phân chia cho đoạn tình yêu này của mình, thời gian của cô, mỗi ngày đều đã sắp xếp đầy. Từ nhỏ cô đã biết, tương lai cô phải gánh vác cả một tập đoàn khổng lồ. Phần trách nhiệm này, cần phải trả giá rất lớn, cho nên trong thế giới của cô, ngoài học tập, vẫn là học tập.



Khi các nữ sinh khác còn đang phiền não với việc học trung học thì cô đã phải học tập những kiến thức quản lý nghiên cứu sửa chữa tài chính mà đại học mới cần đến. Nữ sinh khác mỗi ngày mở MSN trong máy tính ra nói chuyện phiếm, chơi Face¬book, cô lại luôn luôn phải dùng PDA xem giá cổ phiếu qua lại không ngớt.



Diêu Dật Châu là một người cha rất hà khắc. Ông sẽ không vì cô là con gái của mình mà buông lỏng yêu cầu, ngược lại, yêu cầu của ông đối với cô, so với bất kỳ một thuộc hạ nào đều nghiêm khắc hơn.



Ông cũng là một người lãnh đạo vô tình, bất luận là tuổi tác, bất luận là sự từng trải, nếu như muốn ngồi vị trí của ông, thì phải cho ông thấy xứng đáng, nếu không, dù là con gái duy nhất, ông cũng sẽ không đặt trong mắt.



Diêu Thủy Tinh kiêu ngạo, cũng thông minh, cô nguyện ý dùng tất cả thời gian để học tập, để cố gắng. Ước mơ ban đầu và cũng là cuối cùng của cô, chính là có thể nhận lấy quyền lực từ trong tay Diêu Dật Châu, vì mục tiêu, cô có thể chịu bất kỳ khổ cực nào.



Vốn là, trong thế giới của cô, không có không gian cho tình yêu, nhưng, cô gặp Hạ Viễn Hàng.



Chỉ có thế giới tiền bạc và quyền lực, đột nhiên nhiều hơn một người là anh, cuộc đời của cô, từ đó khác đi. cập nhật chương mới nhanh nhất ở lê.quý.đôn Giờ tan học mỗi ngày, không hề chạy tới công ty nữa, mà chỉ muốn gặp anh, chỉ có hai giờ ngắn ngủi, cô đã cảm giác rất thỏa mãn.



Giờ tan học mỗi ngày anh đều sẽ ở đợi cô ở cổng trường học, mà tiểu Nhã và Bối Bối, từ khi biết bọn họ yêu nhau, lúc nào cũng giễu cợt nói: "Biết, biết, nhất định Hạ Viễn Hàng nhà cậu không nỡ lãng phí một chút thời gian nào đâu, cậu khỏi cần đi theo chúng tớ, chúng tớ vậy nhưng rất thức thời."



Anh sẽ kéo cô đi xe buýt, từ nhỏ đến lớn, ra vào đều có tài xế đưa đón, tới bây giờ cô thật sự chưa từng đi xe buýt. Đoàn người chen chúc, không khí vẩn đục, vì bên cạnh có anh, cô miễn cưỡng có thể chịu được.



Bọn họ yên tĩnh ngồi ở chỗ cuối cùng trên xe, dọc đường im lặng, nhưng anh vẫn nắm tay cô, nhìn cô, trong mắt đều là dịu dàng say lòng người.



Cô không biết, bản thân là người không thú vị, sao anh lại thích? Nhưng, phần tình cảm này tới, cô nhất định muốn nắm thật chặt không buông tay. Từ nhỏ cô được dạy dỗ như thế, bất kỳ vật gì, dù trước tiên không có suy nghĩ rõ ràng nhưng đều phải nắm bắt trong tay, cần hoặc không cần, sau khi tới tay có thể từ từ suy tính.



Cô là một rất người cẩn thận, vừa được mười bảy tuổi, vật cô muốn cho tới giờ cũng không nhiều, đối với loại lĩnh vực tình cảm không tiếp xúc qua này, cô cực kỳ cẩn thận, quan sát suốt cả một năm, cô phát hiện, cô muốn anh, vô cùng, vô cùng muốn, nếu muốn, như thế liền muốn đi! Hạ Viễn Hàng là của cô, là của Diêu Thủy Tinh, thật tốt.



Nhà trọ của anh trở thành nơi bọn họ thường đi nhất, bởi vì nơi đó là không gian an tĩnh, duy chỉ thuộc về bọn họ, cho hai người ôm, hôn, vuốt ve, làm hết mọi chuyện mà tình nhân làm. Bởi vì không quen, bọn họ từng chút từng chút từ từ thăm dò thế giới tình cảm xa lạ, mùi vị đó, lại tốt đẹp đến mức khiến người run rẩy.



Cô càng ngày càng có thói quen bất thình lình hôn môi với anh, cũng càng ngày càng nghĩ thích cảm giác anh vuốt ve cô, dĩ nhiên, thích hơn là dùng tay của mình, nụ hôn của mình, từ từ tìm hiểu sự nam tính thần bí của anh.



Trong thế giới dục vọng, bọn họ đều là người học nghề, nhưng cũng cùng nhau thuần thục, từng ngày từng ngày, hạnh phúc và ngọt ngào. Lẳng lặng chung đụng, thời gian như vậy, vui vẻ trở nên vô cùng đơn giản.



Mùa đông ở Đài Bắc, coi như không có bông tuyết tung bay, nhưng ngoài cửa sổ từng giọt mưa nhỏ tí tách, ý lạnh ẩm ướt thẳng vào lòng người, nhưng bên trong phòng đều là ý xuân dồi dào.





"Bảo bối, mở rộng một chút nửa, hử?" Lời nói trầm thấp, khàn khàn tràn đầy kích tình, bàn tay vuốt ve qua lại trên đùi trơn mịn thon dài, dụ dỗ người yêu.



Cô cắn môi, chân xiết thật chặt, da thịt trắng như tuyết như nhau trên toàn thân, hiện lên màu hồng nhạt tình dục: "Ưmh. . . . . . Không cần. . . . . ."



"Ngoan, anh chỉ nhìn một chút, có được hay không?" Duỗi lưỡi liếm qua bộ ngực đầy đặn hiện đầy dấu tay và dấu răng, yêu chết cái loại mềm mại ngọt ngào đó của cô.



"Anh. . . . . ." Cô đưa tay đẩy anh ra, không để cho anh lưu luyến trước ngực mình: "Lần trước cũng nói như vậy, kết quả. . . . . ."



Anh cười, theo tay cô hôn lên nàng bụng bằng phẳng, thẳng xuống dưới, liếm qua lại trên đùi non nớt của cô, "Anh bảo đảm."



Lưỡi của anh thật sự rất xấu, nửa năm qua, vô số lần phơi bày tất cả, đối với cơ thể của nhau cũng không thể quen thuộc hơn được nữa. Mỗi một cái liếm mút của anh, đều là ở chỗ mẫn cảm nhất của cô, những nơi này anh phát hiện khi thân mật với cô.



Cô thể của cô mềm nhũn ra, mà anh hiểu rõ mỗi một phần phản ứng của cô cỡ nào, bàn tay đặt trên đùi cô thoáng dùng sức, liền tách chỗ thần bí kín đáo kia ra.



"Bảo bối, em ướt rồi." Anh thở dài vào giữa chân cô, chuyên chú nhìn này đóa hoa xinh đẹp nhất thế gian. Tơ nhung mềm mại cuốn cong, che giấu phấn hồng nhàn nhạt, đó là màu sắc mê người nhất của một thiếu nữ, cánh hoa như ướt sương sớm, đẹp đẽ động lòng người.



Anh duỗi ngón vân vê trên hạt phấn nhụy đầy đặn kia, cái loại co dãn và nhạy cảm đó, mỗi lần đều khiến anh liên tục yêu say đắm, không buông tay được.



"Hạ Viễn Hàng!" Cảm giác nhức mỏi giống như dòng điện, từ nơi cuối cùng của thần kinh, thẳng tắp truyền tới trong trung tâm đại não. Cô muốn kẹp chặt hai chân, lại bị anh đè thật chặt lại, ngón tay của anh xoa nắn hạt hoa nho nhỏ này nhiều lần, cảm thấy ướt tính trong bàn tay càng ngày càng rõ ràng.



Cô cũng không đè nén được nữa rên rỉ ra ngoài, cái loại âm thanh quyến rũ ngọt ngào đó, là anh thích nhất. Ai có thể nghĩ tới, Diêu Thủy Tinh thường ngày luôn có giọng điệu lạnh lùng, ở trên giường sẽ có giọng nói non mềm như vậy? Tất cả đều là của anh, chỉ có anh mới có thể nghe được, vừa nghe thấy tựa như khiến anh nổi điên.



Anh đến gần, ngậm bôi thẹn thùng này, hút vào trong môi, dùng đầu lưỡi tráo trở quấn lấy, mà nước do cô động tình không hề bị ngăn cản trôi vào trong miệng anh. Anh tinh tế liếm láp, không buông tha bất kỳ một chỗ sâu nào, cánh hoa tươi đẹp ướt át khi đóng khi mở này bị anh liếm qua, tách ra, tham lam tiến vào, dùng đầu lưỡi cảm thụ chặt chẽ và ấm áp của cô.



Cô nặng nề thở dốc, nhịp tim mất kiểm soát, loại cảm giác mất khống chế đó càng ngày càng mãnh liệt, cô muốn chết, bị đầu lưỡi anh hành hạ như vậy, vừa khổ sở lại vui sướng, vừa thoải mái lại khó chịu, cái loại cảm giác mâu thuẫn đó ăn mòn cô, khiến vòng eo mềm mại như liễu của cô điên cuồng đong đưa, giống như muốn thoát khỏi hành hạ của anh, hoặc như muốn đưa mình vào sâu trong miệng anh hơn, mặc anh càn rỡ.



*****



Anh hôn cô, mút cô, hiểu được cảm giác giữa đùi cô càng ngày càng khẩn trương, biết đợt cao triều thứ nhất muốn lập tức đến, anh ngẩng đầu lên, mê muội mà nhìn dáng vẻ cô động tình, động tác đầu ngón tay không ngừng tăng nhanh, rốt cuộc, sau một hồi ra sức mò mẫm, tay cô dùng sức nắm chặt ga giường, thét chói tai, một cỗ chất lỏng đầy đủ, từ trong cơ thể cô trào ra, bắn vào trong lòng bàn tay của anh, một mảnh ướt át dầm dề.



Anh giơ bàn tay lên, dinh dính đầy dịch sáng bóng, những thứ đó theo động tác của anh từng giọt từng giọt, nhỏ từng chút xuống trên người cô, lạnh lẽo rồi lại là lửa nóng. Mỗi lần nhỏ xuống, đều đổi lấy là cơ thể cô nhạy cảm co rúm lại.



Anh tinh tế liếm qua lòng bàn tay của mình, uống tất cả trong veo thuộc về cô vào. "Bảo bối, em đúng thật là. . . . . . non mềm!" Cố ý kéo dài giọng điệu, ý vị ám chỉ hết sức nồng đậm.




Cô bị anh chòng ghẹo có phần hơi giận, muốn đứng dậy, lại bị anh đè cuống, từng chút từng chút liếm sạch nước nhỏ xuống trên người cô. Môi lửa nóng, chất lỏng lạnh lẽo, đầu lưỡi của anh mang theo ngọn lửa thiêu đốt, từ da bên ngoài, cho đến sâu trong trái tim, từ trong ra ngoài, tất cả đều bắt lửa.



Dục vọng của anh cũng sớm bộc phát, căng to trướng gân xanh, khắp nơi tuyên cáo hơi thở xâm lược. Anh ngồi dậy, một tay cầm phân thân đầy đặn của mình, chậm rãi cọ xát giữa hai chân đầy chất lỏng của cô, chạm tới nhụy hoa, cái loại cọ xát đầy nhục dục này khiến cô không tự chủ mà rên rỉ.



"Bảo bối, mở thêm một chút, ừ, đúng, chính là như vậy." Anh dẫn dắt chính mình đi tới giữa đóa hoa của cô. Đầu to lớn kia đầu thấm đẫm đầy chất lỏng của cô, lấp lánh ánh sáng, chuẩn bị vào. Tiếng nước đọng từ nơi bọn họ tiếp xúc truyền đến vang dội, giống như một loại bản năng, lực lượng xâm lược vừa đến, hai mảnh cánh hoa ngây thơ khẽ tách ra, anh thử tiến vào. . . . . .



"Đau. . . . . ." Cô rên rỉ, vòng eo giãy dụa kháng cự.



Cắn răng, lần này muốn độc ác một chút.



"Nhịn xuống, bảo bối." Anh kiên nhẫn dụ dỗ, bắt được cái vung tay của cô, áp cằm vào đỉnh đầu cô, phần eo tiếp tục dùng lực, đi vào bên trong áp, trời ơi, cô thật sự chặt đến mức khiến anh nổi điên!



"Đau, đau, đau! Hạ Viễn Hàng, anh cút ngay cho tôi!" Diêu Thủy Tinh đau đến đỏ mắt, liều mạng giãy giụa. Cô vẫn không được, chỉ mới bắt đầu cô đã không tiếp nhận được.



Hạ Viễn Hàng thất bại thở dài, một phần năm của anh cũng chưa vào được, cô gái này lại ở chỗ đó thét chói tai, mà anh, cũng đau lòng, không đành lòng tiến nữa.



Suốt cả nửa năm, bọn họ thử vô số lần, cũng ở đây lăn qua lăn lại trên giường vô số lần, từ một bức tường, hai bức tường, ba bức tường, một bước, một bước, nhưng thời gian nửa năm trôi qua, bọn họ vẫn không có biện pháp thành công.



Lúc ban đầu, bởi vì họ còn quá non nớt, không có kinh nghiệm, cô kêu đau một cái, anh liền mềm lòng, dần dần, bọn họ đối với cơ thể của nhau càng ngày càng quen thuộc. Đối với việc khiêu khích cô, làm cho cô động tình, anh cũng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng ai biết, Diêu Thủy Tinh là người trời sinh thần kinh siêu nhạy bén với cảm giác đau. Đau một chút xíu thôi, cô cũng không chịu nổi, ngay cả thỉnh thoảng anh hôn thật mạnh, cô cũng sẽ kêu đau, huống chi. . . . . .



Tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không thành công, rõ ràng cô đã ẩm ướt rất thuận lợi, nhưng vẫn không tiếp nhận được anh. Nằm trên người cô, có mấy phần nổi nóng.




"Hạ Viễn Hàng, anh tránh ra, nặng."



". . . . . ."



"Anh không cần dính vào em."



Anh lặng lẽ lật người, nằm một bên, một cổ tay che ánh mắt của mình, im lặng.



Diêu Thủy Tinh nhìn người con trai im lặng đó một chút, trong lòng đếm tới năm, đứng dậy nhặt quần áo tán lạc trên đất lên, mặc từng cái từng cái vào.



Hạ Viễn Hàng phản ứng rất nhanh, đưa một tay kéo lấy cô vào trong ngực của mình.




Cô nhìn tay của anh, vẻ mặt lạnh lẽo. "Buông tay."



"Tức giận, hử?"



"Buông, tay!" Từng chữ từng chữ giống như viên đá lạnh.



"Cần tức giận thì phải là anh chứ, bảo bối?" Anh cầm tay cô, kéo xuống dưới cơ thể, nơi nào đó, vẫn đang còn có tinh thần hưng phấn bừng bừng, "Có phải thật cứng hay không, hả?"



Cô trừng anh, hiện tại có phải lời nói hạ lưu nào anh cũng dám nói không?



"Nhiều hơn mấy lần như vậy nữa, thật sự sẽ mất mạng, Thủy Tinh bảo bối." Trời mới biết nửa năm qua, khẩn cấp thắng xe như thế tới bao nhiêu lần. Trong lòng anh có chút buồn bực, cũng là có thể chứ? Đúng là cô gái quật cường, luôn có biện pháp ép anh nhận thua.



"Anh có thể đổi người khác." Đổi một người không sợ đau, cần gì phải cho cô nhìn sắc mặt này? Diêu Thủy Tinh cô từ khi ra đời đến bây giờ, cần phải nhìn sắc mặt người khác sao?



"Nhưng nó chỉ cho phép tiếp nhận em thôi, làm thế nào?" Anh hôn một cái thật mạnh lên môi cô, nhìn trong đôi mắt cô toát ra băng hỏa, cô tức giận lại cố gắng muốn bắt mình bình tĩnh, trong mắt anh, cảm thấy đáng yêu đến không được, làm sao lại thích như vậy đây?



"Cút!"



"Thủy Tinh, em đối với anh đặc biệt hư đấy?" Anh thở dài, vuốt ve mặt của cô. Đối với bất kỳ người nào cô cũng đều lạnh lùng điềm đạm, nhưng cứ ở trước mặt anh, tính tình của cô sẽ rất đặc biệt, đặc biệt hư, có một chút xíu bất mãn, cô đều sẽ bộc phát ra. Kỳ quái nhất chính là anh, rõ ràng cũng không phải là người có tính cách tốt đẹp gì, nhưng đối mặt với cô, sự chịu đựng của anh có thể là vô hạn. Thật ra thì, cũng không kỳ quái, ai bảo anh yêu cô đây? Yêu đến không được, yêu đến không còn cách nào.



Cô cười lạnh, "Cho nên anh có thể làm khi chưa muộn."



"Đã là chậm quá rồi, làm sao đây?" Anh hôn mắt cô, đôi mắt anh thích nhất, "Diêu Thủy Tinh, em nhớ, vĩnh viễn chỉ được hư với anh, đối với anh." Ở trước mặt anh, cô có thể không cần miễn cưỡng mình, vui vẻ thì cười, mất hứng thì phát giận, tất cả tất cả của cô, anh đều chấp nhận.



Có phải quá dễ dàng bị anh dẹp yên hay không? Khóe môi cô, không tự chủ nhếch lên, nhàn nhạt bỏ lại hai chữ: "Vô lại."



Anh nhìn cô thật sâu, nụ cười thanh lệ này trước mặt anh cũng không phải là hiếm thấy nhưng mỗi một lần bắt gặp, vẫn làm cho anh động lòng như vậy. Dù sao, anh biết, cô vậy nhưng thật ra là một cô gái không thích cười, nhưng chỉ ở trước mặt anh, cô có hỉ nộ ái ố. Cúi đầu, trầm ngâm bên tai cô: "Cũng chỉ đối với em, có được không?



". . . . . . Tốt."



Một màn lúm đồng tiền nhàn nhạt cười tuyệt mỹ kia, là đẹp nhất cuộc đời anh, là hi vọng đẹp nhất.