Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 96




Cơn mưa này đến quá đột ngột.

Thẩm Tri Ý còn chưa phản ứng lại đột nhiên đã xuất hiện cơn mưa xối xả, trong chớp mắt ướt sũng như gà rơi vào nồi canh, cùng với cô còn có mèo bò sữa còn chưa ăn cơm xong.

Bất đắc dĩ cô chỉ có thể ôm lấy mèo nhỏ chạy như điên.

Nơi này cách khu chung cư của cô một đoạn đường, dù sao cũng ướt rồi, cô định thừa thế xông lên chạy về nhà.

Kết quả đi được nửa đường thì bị một bàn tay lớn kéo qua.

Tống Thời Việt mặc quần áo thể thao, phía sau lưng cũng ướt nhẹp một mảng, anh đứng ở cửa một cửa hàng, nửa đường nhận ra hai con mèo nhỏ ướt như chuột lội kia.

Thẩm Tri Ý một tay ôm mèo, một tay khác lau nước trên mặt, rốt cuộc cũng nhìn rõ ngũ quan của người đàn ông.

“Sao anh lại ở đây?”

Tống Thời Việt ra ngoài chạy bộ buổi tối, kết quả đi tới một nơi không quen thuộc, bỗng muốn quẹo vào một khu chung cư cũ kỹ, sau đó đột nhiên gặp mưa xối xả, chỉ có thể tìm tạm một nơi tránh mưa.

Anh không trả lời vấn đề của Thẩm Tri Ý, chỉ cau mày nhìn cả người cô ướt dầm dề: “Em bị ngốc hả? Sao không đợi mưa tạnh rồi đi?”

Thẩm Tri Ý cười hì hì: “Dù sao cũng ướt rồi, cơn mưa này không biết lúc nào mới tạnh, không bằng đi thẳng về nhà tắm rửa thay quần áo.”

Mèo bò sữa trong lồng ngực cô nghịch ngợm, móng vuốt bẩn thỉu làm cho quần áo trắng của cô dính một mảng bùn đất.

Thẩm Tri Ý không sợ bẩn, lấy quần áo lau người cho mèo bò sữa, giải thích với Tống Thời Việt.

“Đây là mèo hoang ở công viên bên cạnh, tôi đến cho nó ăn, kết quả không ngờ trời lại mưa lớn như thế, tôi sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên ôm về.”

Tống Thời Việt lẳng lặng cụp mắt.

Xung quanh là tiếng mưa rơi lộp độp, hai con mèo nhỏ bẩn thỉu thân mật ôm lấy nhau, nhìn trời bên ngoài mưa to, nóng lòng muốn thử chạy đi.

Thẩm Tri Ý đến quầy bán đồ ăn vặt mua ô, nhìn Tống Thời Việt, có chút do dự.

“Tôi thuê nhà ở gần đây, anh có muốn ghé qua trú mưa rồi hẵng về nhà không?”

Tống Thời Việt không từ chối.

Mưa quá lớn, Thẩm Tri Ý lại bỏ số tiền lớn của mình mua riêng cho anh một cái ô.

Cô mười lăm tệ, Tống Thời Việt ba mươi tệ.

Bất công thật sự rõ ràng.

Tống Thời Việt cầm cái ô ba mươi tệ nhìn Thẩm Tri Ý đứng bên cạnh, trái tim bỗng nhiên sụp đổ, mềm như bông.

Lần đầu tiên vì một món đồ ba mươi tệ mà thay đổi sắc mặt.

Thẩm Tri Ý bung ô ra, lần đầu tiên trong đời có chút ngượng ngùng.

Không vì điều gì khác, chỉ vì cái phòng đơn nhỏ không tới năm mươi mét vuông của cô, một gian phòng nhỏ hẹp, chỉ có một cái cửa sổ cũ nát, cô rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ của người đàn ông tự phụ đứng ở trong đó.

“Vậy...” Cô có chút muốn nói lại thôi.

Tống Thời Việt đưa tay về phía cô: “Để tôi ôm mèo giúp em.”

Thẩm Tri Ý ngẩn người: “Không cần, ngày nào nó cũng lăn lộn trong đống rác, rất bẩn, trên người có khi còn có bọ chét, trở về phải giúp nó tắm rửa trước...”

“Chết rồi!” Cô vỗ trán một cái: “Dường như tôi quên đóng cửa sổ rồi.”

Cô nhìn hướng gió của cơn mưa, lại chính là hướng hắt vào cửa sổ nhà cô.

Thẩm Tri Ý: “!!!”

Chết mất!

Lần này cô cũng không kịp nhớ những thứ khác, ôm mèo chạy một mạch vọt vào trong mưa.

Tống Thời Việt theo sát phía sau lưng cô.

Mưa thật sự rất lớn, người trước mặt Tống Thời Việt không biết bùng nổ sức lực ở đâu, ở trước mắt anh chạy rất nhanh, một lát đã chạy vọt ra ngoài.

Anh dùng hết sức mới miễn cưỡng đuổi theo được phía sau lưng cô.

Bọn họ đi vào một khu chung cư rất cũ kỹ, sau đó bò lên tầng sáu.

Tiếp theo anh nhìn bóng lưng đứng ở cửa. Cái ô bị cô thu vào vẫn cầm trong tay, còn chảy nước xuống, không những ô mà toàn thân cô cũng ướt nhẹp đang nhỏ nước, tóc tai chật vật dán lên da đầu, cả người cứng đờ không nhúc nhích đứng ở chỗ đó, giống như là một pho tượng.

Nghe thấy tiếng bước chân của anh, Thẩm Tri Ý cứng ngắc quay đầu lại, trên mặt toàn là nước, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với anh.

“Xin lỗi, chắc là không tiếp đãi được anh rồi.”

Lúc này anh mới nhìn thấy, bên trong cánh cửa cô mở ra đã thành một đại dương mênh mông, nước mưa từ trong cửa sổ không ngừng hắt vào, ngay cả trần nhà cũng nhỏ nước xuống.

Cả gian phòng được bày biện rất ấm áp, dù cho chỉ có chút xíu không gian đó nhưng cũng không hề gây trở ngại tới cuộc sống sinh hoạt tích cực yêu đời của cô. Nhưng hiện tại, cái gian phòng ấm áp này đã bị nước mưa xối ướt, không biết từ lúc nào trần nhà đã nứt ra một cái rãnh, nước đen thùi lùi ào ào chảy vào trong, ga trải giường và vỏ chăn nhạt màu bị đen một mảng.

Thẩm Tri Ý muốn khóc nhưng cô biết sau lưng cô còn có người.

Cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, cúi mặt xuống, giọng nói cố gắng duy trì bình tĩnh.

“Đúng rồi... Xin lỗi nhé... Chỗ này của tôi là ở tầng cao nhất, lâu rồi trời không mưa, mái nhà ngày nào cũng bị nắng chiếu vào, không ngờ mưa lớn quá lại bị nứt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Để anh chê cười rồi, còn chạy theo tôi một chuyến.”

Trong lúc hoảng hốt, dường như anh nhìn thấy một con mèo nhỏ lang thang bên ngoài rất lâu, vất vả lắm mới tìm được một cái tổ ấm mà mình thích, đang tràn đầy phấn khởi dẫn theo người bạn đầu tiên mà mình mới làm quen đến tham quan, sau đó tất cả những thứ này bị một cơn mưa lớn vô tình phá hủy.

Đối với con người đây chỉ là một cái nhà đơn sơ nhưng đối với mèo nhỏ, đây là toàn bộ của cô.

Thẩm Tri Ý đặt mèo ở bên trên kệ giày, lội nước đi vào trong.

Mưa bên ngoài dần nhỏ lại, chợt có tiếng sấm nổ vang.

Thẩm Tri Ý khom người nhặt những thứ đồ nổi trên mặt nước và chìm ở dưới đất.

Không gian yên tĩnh, cô không lên tiếng, Tống Thời Việt phía sau cũng không nói gì, ngay cả mèo bò sữa cũng ngoan ngoãn trên kệ lẳng lặng nhìn cô.

Tống Thời Việt cũng lội nước đi vào, trước tiên anh đóng cái cánh cửa sổ cũ nát vào, ngẩng đầu nhìn vết nứt trên đỉnh đầu đang có nước chảy vào.

Rất rõ ràng, vết nứt này bây giờ không vá vào được, hơn nữa có nguy cơ sụp xuống, ít nhất bây giờ người không thể ở được.

Anh quay đầu, Thẩm Tri Ý lẳng lặng cúi đầu nhìn đồ vật ở trong tay.

Đó là một khung ảnh, bức ảnh bên trong bị nước thấm vào làm cho màu sắc nhòe đi, nhòe đến mức thậm chí không nhìn thấy rõ người bên trong.

Tia chớp giật rất lớn xẹt qua bên ngoài cửa sổ, trong phòng tức khắc rơi vào một vùng tăm tối, mặt Thẩm Tri Ý dưới ánh sáng chớp giật tái nhợt đi.

Ầm ầm...

Một giây sau, trong phòng khôi phục lại ánh sáng.

Tống Thời Việt nhìn đôi mắt thích cười kia lăn xuống chất lỏng làm anh hoảng sợ.

Cô co rụt bả vai lại, tóc mái ướt át dán ở trên trán. Cô đã cố gắng kìm nén tiếng khóc, tiếng khóc rất nhỏ, cố gắng không tạo phiền phức cho người khác.

Chỉ có lúc tới gần mới có thể nghe thấy tiếng nỉ non nhỏ bé của cô.

"Rõ ràng không phải như vậy... Không phải như vậy..."

"Làm sao lại biến thành như vậy..."

*

Trong một buổi tối chạy bộ không được chuẩn bị kỹ càng, một cơn bão táp nói đến là đến phá nát kế hoạch tuổi trẻ của sếp Tống, nhưng sau khi cơn mưa gió buổi tối lắng lại, anh nhận nuôi hai con mèo nhỏ không có nhà để về.

Con mèo nhỏ kia lẳng lặng nằm trong cái thùng giấy tạm thời được chuẩn bị cho nó, bên trong có lót quần áo rất dày, bên cạnh nó có đặt một quả bóng nhỏ không biết tìm ở đâu, nhóc con ôm quả bóng không khách sáo đưa lên miệng cắn.

Con mèo lớn lại ngơ ngác ngồi trên ghế sofa mềm mại thoải mái, mặc áo ngủ mà Tống Thời Việt chưa mặc bao giờ. Áo ngủ quá to với cô, mặc trên người cô rộng thùng thình, ống quần xắn mấy gấu, mặc dù đã cài đến nút áo cao nhất nhưng xương quai xanh trắng như tuyết vẫn như ẩn như hiện.

Trên đầu cô phủ khăn tắm rất dày, tay vô thức lau tóc, sau đó bị trang trí xa hoa thu hút tầm mắt.

Tống Thời Việt bưng trà gừng từ trong phòng bếp đi ra, đặt cái chén xuống trước mặt cô.

“Trước tiên sấy khô tóc đã, sau đó uống cái này, ngủ một giấc thật tốt, ngày mai cho em nghỉ một ngày.”

Thẩm Tri Ý ngơ ngác phủ khăn tắm đi vào nhà tắm sấy tóc.

Cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương, biểu cảm có chút hốt hoảng, dường như còn chưa bình tĩnh lại.

Rõ ràng một tiếng trước cô vẫn còn cầm khung ảnh đứng trong căn phòng đi thuê của mình khóc lớn, người lớn như vậy còn khóc, thật mất mặt. Cho nên mặc dù cô rất khó khăn để vượt qua chuyện này nhưng vẫn cố gắng khóc rất nhỏ, mong muốn để lại chút ấn tượng tốt với Tống Thời Việt.

Không ngờ sau một tiếng đồng hồ, cả người lẫn mèo đã đi vào một cái biệt thự ven sông mà cả đời này cô cũng không dám nghĩ tới.

Trên bả vai của cô dường như vẫn còn để lại xúc cảm ở lòng bàn tay của người đàn ông, anh khom lưng nhìn cô, trong ánh mắt là sự nghiêm túc cô chưa từng thấy.

Anh nói.

“Đi theo tôi đi, Thẩm Tri Ý.”

Thẩm Tri Ý cứ thế mơ màng đi cùng với anh.

Cô nhìn trang trí xa hoa xung quanh, trong lòng cuối cùng cũng cảm giác được có gì đó không đúng.

Một người sống ở biệt thự xa hoa ở ven sông sẽ làm việc 996 (*) mỗi ngày giống như cô sao? Hơn nữa cũng không nghe thấy đồng nghiệp bàn tán là công ty có nhân viên mới.

(*) 996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, làm việc 6 ngày một tuần

Thẩm Tri Ý cầm lấy điện thoại để một bên, lặng lẽ nhắn tin cho đồng nghiệp.

[Tên tiếng Trung của tổng giám đốc công ty chúng ta là gì vậy?]

Đầu bên kia đã trả lời rất nhanh, trong màn hình điện thoại của cô có ba chữ yên tĩnh nằm đó.



[Tống Thời Việt.]

Thẩm Tri Ý: "..."

Xong!

Lá gan cô to lắm, thế mà dám trêu chọc lên trên đầu tổng giám đốc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng mà...

Cô liếc mắt nhìn bóng lưng cao lớn đang chịu thương chịu khó tắm rửa cho mèo nhỏ, anh khom lưng xuống, vẻ mặt thành thật thương lượng với mèo nhỏ.

“Giới thiệu một chút, tôi là Tống Thời Việt, là bạn của mẹ nhóc, là người tốt, mẹ nhóc bảo tôi tắm rửa cho nhóc, cho nên nhóc ngoan một chút được không?”

Thẩm Tri Ý thu hồi ánh mắt lại.

Nhưng cô vẫn rất thích thì phải làm sao bây giờ?

Rất dễ thấy, mèo nhỏ không hiểu ngôn ngữ con người.

Lúc Thẩm Tri Ý sấy tóc xong, Tống Thời Việt...

Tống Thời Việt thành công bị mèo nhảy nhót lung tung làm ướt nhẹp quần áo.

Người đàn ông đang mặc áo ngủ mùa hè mỏng manh, sau khi bị mèo làm cho ướt nhẹp, đường viền trước ngực như ẩn như hiện, Thẩm Tri Ý nhìn thấy không nhịn được ho khan mấy tiếng, ánh mắt không dừng được mà bay đi.

Tống Thời Việt thấy cô, cuống quýt đè mèo nhỏ lại, miễn cưỡng duy trì chút tao nhã.

“Uống trà gừng đi.”

Thẩm Tri Ý không uống, trái lại đưa tay ra với anh.

“Để tôi làm đi.”

Vừa nhìn đã biết người đàn ông chưa từng làm chuyện này bao giờ, điện thoại bên cạnh vẫn còn đang phát video cách để tắm cho mèo.

Mèo nhỏ đang giãy giụa vừa vào trong tay Thẩm Tri Ý lập tức ngoan lạ thường, thậm chí còn ngoan ngoãn đưa cái bụng qua để mẹ giúp mình tắm thơm thơm.

Tống Thời Việt: "..."

Anh lặng lẽ đứng lên, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo cho mình.

Lúc anh đi ra thì mèo nhỏ đã tắm xong, trong nhà không có máy sấy lông cho nó, Thẩm Tri Ý không dám dùng máy sấy của người thổi cho nó, sợ bị kích ứng nên lấy khăn lau cho nó, để xuống đất chờ nó tự khô.

Anh đi vào trong bếp cũng làm cho mình một ly trà gừng, tự nhiên sắp xếp: “Trong nhà có rất nhiều thứ đều không có, trước mắt cứ tạm chấp nhận nhé. Ngày mai dẫn nó đi tiêm vắc xin phòng bệnh và diệt bọ, thuận tiện xem thử xem nó có bệnh gì hay không.”

“Tôi...” Thẩm Tri Ý nhìn anh muốn nói lại thôi.

Tống Thời Việt nói: “Tôi rất thích nó, có thể để cho tôi nuôi nó được không?”

Thẩm Tri Ý không ngờ anh sẽ nói như vậy, thoáng sửng sốt.

Đã ăn cơm với cô lâu như vậy, Tống Thời Việt đương nhiên biết quyết định của cô, nhưng bây giờ đừng nói là nuôi mèo, ngay cả nuôi mình cũng là vấn đề đối với cô.

Anh khẽ vuốt cái ly trong tay, nhìn cô.

“Nếu...”

“...em không ngại, anh nghĩ anh cũng có thể nuôi hai con mèo.”

Biệt thự ven sông rộng lớn trống trải chỉ có một mình anh, trước đây anh luôn cảm thấy nơi này thiếu gì đó, cho tới hôm nay nhìn thấy cô ngồi ở nơi này, bỗng nhiên anh biết nó đang thiếu cái gì.

Thiếu mất một nữ chủ nhân.

Anh cũng muốn trong tất cả các ngọn đèn trong nhà, khi anh trở về luôn có một ngọn đèn để lại cho anh.

Thẩm Tri Ý nhỏ nhắn ngồi trên sofa, rõ ràng không chiếm bao nhiêu chỗ nhưng anh cảm thấy chỉ cần cô ở nơi này thì toàn bộ căn nhà đều tràn đầy, theo đó trái tim của anh cũng tràn đầy.

Anh ngồi xổm trước mắt cô, ngửa đầu nhìn cô.

“Anh không biết bây giờ nói câu như thế này có thích hợp không, cũng không biết nói ở đây có thích hợp hay không. Nhưng từ nhỏ lớn lên anh đã được dạy rằng, muốn cái gì thì phải tranh thủ ngay lập tức, cơ hội sẽ không cho phép anh cứ mãi do dự.”

“Trước đây anh đã muốn nói rồi nhưng anh sợ em cảm thấy anh tùy tiện, người trong nước đều thích tiến đến từ từ. Nhưng anh càng chờ, trái tim anh lại đập càng nhanh, nhanh đến mức gần như anh sắp không bình ổn được trái tim của mình. Nó chỉ muốn phá tan lồng ngực của anh, lao đến trước mặt em, nói với em...”

Anh dừng một chút, rồi nói.

“Anh thích em, Thẩm Tri Ý.”

“Anh mong muốn được qua lại với em, không phải là loại chỉ đùa vui một chút, mà mục đích qua lại với em là để kết hôn.”

Anh nở nụ cười: “Anh luôn cảm thấy đời trước chắc là chúng ta đã từng quen, vì vậy dù cho thế sự có thay đổi ra sao, anh luôn có thể vượt qua biển người mênh mông để gặp được em.”

“Người đó tên là Thẩm Tri Ý, Thẩm Tri Ý độc nhất vô nhị.”

“Meo!”

Mèo nhỏ ướt nhẹp nhảy lên sofa, cọ cọ vào Thẩm Tri Ý đang đờ ra, dường như đang giục cô.

“Em...”

Thẩm Tri Ý há miệng, nắm chặt bàn tay lại, trong ánh mắt mong chờ của anh, chậm rãi gật đầu.

Một giây sau, cô bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Cô chậm rãi mở hai bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, đưa tay ra ôm lấy anh.

Cô gái nhỏ xinh núp trong lồng ngực của người đàn ông cao lớn, giường như bọn họ là trời sinh một đôi, cực kỳ phù hợp.

Mèo nhỏ ướt nhẹp bất mãn kêu lên một tiếng, thấy hai người không để ý tới mình, nó nhảy vào giữa hai người, sau đó dùng sức lắc mạnh cả người một cái.

Ngoài phòng mưa đang rơi, trên khuôn mặt hai người trong phòng cũng có mưa nhỏ.

Nhưng sau cơn mưa, bầu trời rồi sẽ sáng.