Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 90




Thẩm Tri Ý tức giận rồi, là loại mà ai cũng không dỗ được.

Sáng ngày hôm sau cô không có tiết nhưng buổi chiều có một tiết khóa học cơ bản Mao Khái (*). Ở chung với người nào đó suốt hai ngày cuối tuần, khó khăn lắm cô mới bước vào được phòng học ở hai phút cuối cùng, phía sau có một cái đuôi không xa không gần.

(*)Mao Khái: Giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý luận về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc.

Bạn cùng phòng đã giữ chỗ ngồi cho cô từ trước.

Bởi vì cô đến muộn, cho nên mấy chỗ ngồi ở cuối cùng đều bị người ta ngồi hết, chỉ còn một vị trí trống không có người ngồi do bạn cùng phòng giữ cho cô.

Bạn cùng phòng nhìn cái đuôi phía sau cô thì ngẩn người, hơi lúng túng.

“Bọn tớ không biết bạn trai cậu muốn tới cho nên chỉ để lại một vị trí thôi.”

Thẩm Tri Ý chen vào ngồi, đặt sách trên tay lên bàn, ánh mắt cũng không thèm chia cho người phía sau.

“Bạn trai? Bạn trai gì? Tớ không có bạn trai.”

Bạn cùng phòng: “...”

“Thế này là... cãi nhau à?”

Thẩm Tri Ý xụ mặt không nói lời nào, tay lại không tự giác xoa eo của mình, nơi đó thật ê ẩm.

Lúc cô còn chưa phản ứng lại, một cái đệm mềm mại đã được nhét vào phía sau lưng cô, cảm giác đau nhức ở bên hông đã giảm bớt rất nhiều.

Tống Thời Việt cúi mặt xuống, chỉnh sửa cái đệm cho cô để cô dựa vào thoải mái hơn một chút, cầm một hộp sữa chua đặt lên trên bàn, cuối cùng duỗi tay lặng lẽ nhéo vành tai cô, ý lấy lòng cực kỳ rõ ràng.

Nhưng ngại chỗ này là nơi công cộng, xung quanh đều có người hơn nữa người nào đó lại da mặt mỏng, anh không nói gì cả, xoay người ngồi xuống phía trước.

Chuông vào học vừa vang lên, giáo viên dạy Mao Khái đã cầm sách lững thững đi vào trong lớp.

Thẩm Tri Ý mở sách ra, nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài kiên cường trước mặt một lúc, sau đó cầm lấy ống hút hung hăng chọc thủng hộp sữa, nghiến răng nghiến lợi hút một hơi.

Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh cô đưa tay chọc chọc cô: “Các cậu cãi nhau à?”

Mặt Thẩm Tri Ý không cảm xúc: “Tớ đơn phương tuyên bố chia tay với anh ấy.”

“Hả?” Bạn cùng phòng sửng sốt: “Thật hay giả vậy?”

Thẩm Tri Ý cắn ống hút không nói lời nào, trong lòng đã lôi người nào đó ra mắng qua mắng lại không biết bao nhiêu lần.

Bạn cùng phòng vừa nhìn vẻ mặt của cô đã biết đôi tình nhân nhỏ giận dỗi cho nên mặc kệ.

Giáo viên trên bục giảng cúi đầu đọc không sót một chữ nào trên power point, chẳng thèm liếc nhìn đám học sinh phía dưới, giọng nói chậm rì rì, rất nhiều người phía dưới vô tình chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Tri Ý giơ tay ngáp một cái. Mấy ngày nay cô cũng không thể ngủ ngon được, vừa bị thôi miên như vậy, đôi mắt không khống chế được bắt đầu díu lại.

Cô liếc mắt nhìn giáo viên không quan tâm đến ai, giơ tay nằm nhoài lên bàn, quyết định ngủ bù trước đã.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy các bạn học bàn trước dường như thảo luận chuyện linh tinh gì đó.

“Cậu nhìn thấy không? Cái tin tức ngày hôm qua mới tuôn ra đó.”

“Nhìn thấy. Nhưng thật hay giả? Trước đó tớ còn rất thích cô ta, trông xinh đẹp như thế, gia thế lại tốt, nghe nói năm nào cô ta cũng giật được học bổng đấy.”

“Đúng vậy, ai mà ngờ cô ta lại là người như vậy, có điều ghi âm cũng phát ra rồi, thật đến mức không thể nghi ngờ.”

“Tớ có bạn học ở đại học A, cùng một khoa với cô ta. Nghe cậu ấy nói, bình thường cô ta rất giả tạo, mấy nam sinh ưu tú trong trường học đều bị cô ta quyến rũ, nhưng cứ luôn nói với bên ngoài rằng mình không có bạn trai, nhất quyết muốn nghiên cứu học thuật. Nhưng mà cậu nói xem nghiên cứu thì cứ nghiên cứu đi, cô ta còn cứ liên tục đi ra ngoài ăn cơm với người này, sau đó lại đi dạo phố với người khác, đây không phải là loại con gái bắt cá nhiều tay à?”

“Hơn nữa không thể không nói, những nam sinh đầu hàng trước cô ta, rõ ràng đều biết cô ta bơ bọn họ nhưng vẫn cứ một mực dán vào. Nếu ai dám nói một câu không tốt về cô ta thì chính là đố kị với cô ta.”

“Cho nên cấp ba cô ta có thể làm được chuyện như vậy dường như cũng chẳng có gì là lạ, ngẫm lại thì cảm thấy cô gái trong ghi âm kia thật đáng thương. Không biết tại sao bạn trai của mình lại bị người ta nhớ thương, người bạn trai không thích cô ta thì cô ta lại đổ hết tất cả sai lầm lên người cô gái kia, đúng là có bệnh nặng!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ghi âm vẫn còn đỡ, cậu không nhìn thấy thứ vừa mới phát ra, cái đó mới gọi là kích thích.”

“Cái gì? Cái gì? Cậu mau nói đi.”

“Trước đây không phải là có người tạo bình chọn à, xem ai có khả năng lớn nhất trở thành bạn trai của cô ta đó. Số phiếu cao nhất trong đó chính là nam sinh họ Khúc gì đấy, nghe nói hai người họ là bạn học cấp ba, từ lúc học cấp ba anh ta đã luôn theo đuổi cô ta rồi, thậm chí vì cô ta mà không tiếc bỏ rất nhiều tiền để cố gắng chui vào đại học A.”

“Thế nào? Có phải nghe rất cảm động không? Đáng tiếc cô ta hoàn toàn không care.”

“Ngay vừa rồi, tớ nhìn thấy tin nóng trên mạng, nói là thấy cô ta ở một bữa tiệc tối bám lấy một người đàn ông không bỏ. Người đàn ông kia hình như đã có vị hôn thê, cô ta cứ quấn lấy người ta, còn nói kiểu như là chấp nhận làm người tình bên ngoài.”

“Mẹ kiếp! Thật hay giả? Không đến nỗi như vậy chứ?”

“Ai biết được. Có điều có người kể lại lời cô ta nói bị người đàn ông vẫn luôn theo đuổi cô ta nghe thấy, tình cảnh kia không cần nghĩ đã biết rất kích thích rồi.”

“Nếu như tớ là người đàn ông kia, chắc đã đau tim mà chết. Nữ sinh mình theo đuổi nhiều năm bơ mình thì thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện vì yêu mà làm con giáp thứ mười ba. Thế này đâu chỉ là mất mặt, trực tiếp ấn mặt trên đất mà di ý chứ.”

“Nhưng mà, mấy ngày nay không có ai trong trường học gặp hai người bọn họ.”

“Trên mạng chửi ầm ầm như thế, không biết có bao nhiêu anh chàng bị chọc vào chỗ đau nên mắng cô ta khắp nơi, lời khó nghe chết mất, bình thường cô ta cũng không thích chơi cùng với nữ sinh, cũng chẳng có ai nói đỡ cho cô ta.”

“Uiii... Thật bùng nổ...”

“Có điều tớ rất tò mò, nhiều con trai theo đuổi cô ta mà cô ta đều lạnh nhạt, nhưng người có thể làm cho cô ta vì yêu mà chấp nhận làm người thứ ba là người như thế nào nhỉ?”

“Cậu vừa nói thế tớ cũng rất tò mò...”

Quả nhiên rất bùng nổ...

Thẩm Tri Ý vùi mặt trong khuỷu tay, hóng chuyện xong cô cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt ngủ mất.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa thì trong phòng học đã trống không, học sinh đều đi hết rồi, gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào làm cho sách đặt trên bàn bị thổi kêu lên loạt soạt.

Thẩm Tri Ý ngẩng đầu, cảm giác cánh tay tê rần làm cô không nhịn được hít một hơi lạnh.

Ngón tay thon dài của người đàn ông theo đó mà đặt trên cánh tay cô, không nhẹ không nặng mà xoa bóp.

“Anh thật sự biết sai rồi.”

Thấy cô không đẩy mình ra, Tống Thời Việt càng được nước lấn tới, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ thành khẩn.

“Đối với hành vi không tiết chế của mình, anh đã tự kiểm điểm sâu sắc, Tuế Tuế muốn đánh muốn chửi đều được...”

Anh tới gần cô: “Nhưng em đừng không để ý đến anh.”

Anh nói tới chuyện này, Thẩm Tri Ý nhất thời nghĩ đến tình cảnh quá mức hỗn loạn vào cuối tuần. Vốn dĩ cô đã sắp quên rồi, anh vừa nói như thế thì lại nghĩ đến, lập tức giận dữ lườm anh một cái.

“Làm sao? Anh rảnh lắm hả? Anh không có tiết học à? Ngồi bên cạnh em làm gì?”

Đối mặt với bốn câu hỏi liên tục xảo quyệt lại chết người như vậy, dù cho sếp Tống nhỏ trải qua bao nhiêu cảnh tượng hoành tráng cũng không khỏi thở dài nơi đáy lòng, cúi đầu nhìn gò má tức giận của cô gái, lại gần đặt lên một nụ hôn.

“Cũng không phải rảnh lắm, mà chỉ là muốn ở bên cạnh Tuế Tuế.”

Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông bên cạnh phất qua, hai má đang phồng lên của Thẩm Tri Ý bỗng xẹp bớt đi một chút.

“Em cũng không cần anh ở bên cạnh.”

“Ừm...” Tống Thời Việt biết lắng nghe: “Là anh không thể rời bỏ được Tuế Tuế, muốn từng giây từng phút đi theo bên cạnh Tuế Tuế.”

Thẩm Tri Ý không nhịn được nở nụ cười: “Anh học cái này ở chỗ nào?”

“Trợ lý gửi cho anh bách khoa toàn thư về mấy lời âu yếm trên mạng.”

Anh đứng lên, đưa tay ra với Thẩm Tri Ý: “Xem ra không được hữu dụng với anh cho lắm. Cho nên...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người đàn ông đứng ngược sáng cong cong mi nhìn cô: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Thẩm Tri Ý miễn cưỡng nhét tay vào trong lòng bàn tay của anh: “Nói giống như cái gì anh cũng nấu được vậy.”

Tống Thời Việt thu dọn sách cho cô xong, sau đó xách theo cái đệm hoa màu hồng nhạt, nắm tay Thẩm Tri Ý ra khỏi phòng học.

“Chắc là không biết hết nhưng cũng may anh rất giỏi tìm tòi.”

Thẩm Tri Ý bước đi chậm rãi, người đàn ông cũng không giục cô, cứ thế nắm tay cô thong thả đi trong sân trường.

Cái đệm màu hồng nhạt theo động tác chân của anh mà rũ xuống lắc qua lắc lại, nhìn cực kỳ không hợp với khí chất của anh. Nhưng dường như Tống Thời Việt không hề cảm nhận được điều này, thậm chí sau khi phát hiện trên đó bị dính một ít bụi còn cầm cái đệm đập vào ống quần phủi bụi.

Vì cái đệm này được anh lấy ra từ trong phòng làm việc ở nhà, là cái mà Thẩm Tri Ý hay dùng.

“Em muốn ăn hải sản.”

Thẩm Tri Ý ngửi thấy trong không khí có mùi hoa quế nhàn nhạt, nghĩ một chút rồi nói.

“Vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị đi.”

Thẩm Tri Ý quơ quơ tay, nhấp môi cười.

Sau khi cười xong, cô chợt nghĩ tới tin tức linh tinh cô nghe được trước lúc ngủ, không thể chờ đợi được mà chia sẻ với anh.

“Anh biết không, vừa rồi em mới nghe được một tin tức cực kỳ bùng nổ.”

Tống Thời Việt cụp mắt nhìn cô.

“Em nghe hai nữ sinh ngồi trước nói có một nữ sinh lại chấp nhận vì yêu làm người thứ ba.”

Người đàn ông đi bên cạnh cô thoáng dừng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra mà mở miệng.

“Cái gì vì yêu mà làm người thứ ba?”

“Không biết là ai... Em chỉ nghe đại khái thôi, dường như nữ sinh kia rất ưu tú, người theo đuổi cô ta rất nhiều, trong đó còn có một người theo đuổi từ thời cấp ba. Kết quả cô ta đã bơ những người theo đuổi này thì không nói làm gì, trái lại còn bám lấy một người đàn ông khác, thậm chí nguyện vì anh ta mà làm người thứ ba.”

“Em không hiểu, nếu như cô ta thật sự ưu tú giống như họ nói thì làm gì mà không được, cần gì phải bám vào đàn ông? Vừa xinh đẹp vừa giàu có, năng lực còn xuất chúng, cái này không phải là thích hợp làm người sinh ra đã ở vạch đích sao? Muốn loại đàn ông gì mà không có? Tội gì treo cổ trên một cái cây.”

Sau khi nói xong, dường như cô nghe thấy người bên cạnh khẽ cười một tiếng.

“Đúng vậy, đáng tiếc cô ta không hiểu.”

“Tại sao lại không hiểu?” Thẩm Tri Ý nghi hoặc.

Bởi vì những thứ mà người khác mong mà không có được lại đến với cô ta dễ dàng như trở bàn tay. Trời sinh cô ta đã có được ngoại hình xinh đẹp, lại có thêm bàn tay vàng nên chỉ cần thật nghiêm túc là có thể học được rất nhiều thứ, ngay cả tiền tài cũng vậy, chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay là sẽ có người dâng tới tận cửa cho cô ta.

Thứ người khác khổ sở theo đuổi cả đời đối với cô ta lại dễ dàng như ăn cháo, cho nên đối với thứ cô ta không chiếm được thì lại có vẻ cực kỳ cố chấp, thậm chí hãm sâu vào đến mức ngu ngốc.

Cô ta không hề nghĩ tới tại sao phải vì một thân cây mà từ bỏ cả cánh rừng, điều cô ta nghĩ tới chỉ là...

Cả cánh rừng đều là của cô ta, dựa vào cái gì mà cái cây này không thuộc về cô ta.

Cho nên đến cuối cùng, các loại hậu quả xấu đều là do cô ta gieo gió gặt bão thôi.

Tống Thời Việt không nói những điều này với cô, chỉ có chút bất đắc dĩ mở miệng.

“Thẩm Tri Ý, anh cũng không phải thần tiên mà cái gì cũng biết.”

“Hơn nữa, mấy tin tức linh tinh người khác nói chưa chắc biết thật hay giả. Có thời gian nghe mấy tin tức linh tinh đó không bằng ngẫm lại xem lát nữa em muốn ăn hải sản gì?”

“Cua nhé?”

“Sau đó thì sao...”

“Sau đó đến hàu sống.”

“Sò biển ăn cũng ngon...”

"Còn muốn..."

"Thẩm Tri Ý, em có cảm thấy em chọn hơi nhiều không?”

“Tống Thời Việt, anh nấu hay không nấu? Anh đối xử với em như vậy à? Em ăn mấy miếng hải sản của anh thì làm sao?”

“Không sao, anh sợ em đau bụng còn phải để anh đưa em tới bệnh viện.”

"..."

Thật sự muốn cắn anh!