Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 82




Thẩm Tri Ý thật sự không nghe rõ bọn họ nói gì, nhìn thấy bọn họ đều đang nhìn mình, cô còn tưởng rằng bọn họ trách cứ cô chỉ tập trung ăn cơm mà không nói chuyện với bọn họ.

Cho nên cô ôm bát cơm thành thật thực lòng hỏi một câu: “Các cậu đang nói gì đấy? Bạn gái gì?”

Khí hậu ở đây nóng hơn nhiều so với thành phố mà cô sống, Thẩm Tri Ý không thể không lôi cái áo cộc tay mát mẻ nhất của mình ra mặc, cũng là cái áo cộc tay hình gấu nhỏ mà Liễu Mai đã từng ghét bỏ không đẹp.

Một chân cô gác lên xà ngang dưới bàn, trong tay cầm bát vừa thêm cơm, tóc dài bị cô tiện tay buộc lỏng lẻo thành một cục trên đầu, túm ra sau gáy muốn rớt cũng không được.

Trên mặt không trang điểm, thời gian trước bị cháy nắng mặt đen đi đến giờ vẫn chưa trắng lại, ngồi chung với các bạn học cùng phòng đều ăn mặc xinh đẹp, bỗng nhiên có cảm giác có khí chất thuần phác.

Ba người bạn cùng phòng nghĩ tới bình dưa muối trên bàn kia, trong lòng lại thương tiếc cô càng nhiều hơn.

Nữ sinh ngồi bên cạnh Thẩm Tri Ý gắp miếng thịt gà bị khuất dưới lớp rau dưa bỏ vào trong bát của cô, ánh mắt nhìn về phía cô nhất thời có thêm phần từ ái.

“Không có gì, chỉ tùy tiện nói mấy chuyện linh tinh thôi, chỗ này còn rất nhiều thịt gà đấy, cậu mau ăn đi.”

Thẩm Tri Ý không hiểu lắm mà cắn miếng thịt gà: “Vừa rồi đúng lúc tớ nghe thấy cái gì mà anh chàng đẹp trai? Chỗ nào có anh chàng đẹp trai?”

Người khác nở nụ cười: “Không nhìn ra cậu còn rất hóng chuyện. Bọn tớ đang nói về anh chàng tân sinh viên đẹp trai mới đến năm nay ở trường đại học A gần đây.”

Nói tới anh chàng đẹp trai, Thẩm Tri Ý có chút động lòng nhưng nghĩ mình là người đã có bạn trai nên cố gắng đè xuống cái suy nghĩ ngo ngoe rục rịch hóng chuyện, rất tập trung ăn cơm.

Đề tài bàn luận dần dần chuyển từ anh chàng đẹp trai sang đến mỹ nữ.

“Tân sinh viên của trường đại học A năm nay đúng là... không chỉ có trai đẹp mà các chị gái xinh đẹp cũng rất nhiều. Tớ thấy một người, vừa mới tới đăng ký đã có rất nhiều người bày tỏ với cậu ấy trên tường tỏ tình.”

“Hí! Tớ cũng nhìn thấy, trên đó còn có ảnh chụp trộm, không thể không nói, trông rất xinh đẹp.”

“Hơn nữa, dường như nhìn cũng rất có tiền, lúc đăng ký, người ta đã đi cái xe sang phiên bản giới hạn đấy, có người nói đồ đạc đầy cả năm cái vali, còn có mấy vệ sĩ đi theo nữa.”

“Tớ thấy có người nói, hình như hai nhân vật nổi tiếng này học chung trường cấp ba.”

“Người yêu?”

“Chắc không phải, nếu đúng thì đã được tuôn ra từ sớm rồi, hơn nữa cũng không thấy hai người họ nói chuyện gì.”

“Vậy đúng là đáng tiếc, nhìn rất xứng đôi, đây chính là nhân vật chính phù hợp trong tiểu thuyết đấy.”

“Đúng là rất đáng tiếc.” Thẩm Tri Ý xen mồm: “Nhưng chuyện trai gái yêu nhau vẫn nên thích người mình thích, dù có xứng thế nào trong mắt người khác thì cũng là ánh nhìn của người khác mà thôi, mình thích mới là điều quan trọng nhất.”

Bạn cùng phòng A giơ ngón tay cái lên với cô: “Không thể không nói, câu nói này của cậu rất chính xác, đúng trọng tâm, đi thẳng vào vấn đề.”

Thẩm Tri Ý bị cô ấy chọc, ngồi tại chỗ cười vui vẻ.

Sau đó cằm của cô bỗng nhiên bị một cái tay giữ chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ép ngẩng lên.

Đây là một động tác rất ngả ngớn nhưng mà người làm động tác này lại chính là bạn cùng phòng với cô.

Dưới sự khiêu khích của bạn mỹ nữ cùng phòng, Thẩm Tri Ý chỉ có thể bị ép ngước đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt bỗng có hơi lúng túng.

"Sao... Làm sao?"

Bạn cùng phòng giống như một công tử đào hoa, nhìn kỹ cô trong chốc lát, sau đó mở miệng.

“Tớ phát hiện Tri Ý nhà chúng ta cũng rất xinh đẹp. Cậu xem đôi mắt này, lớn chưa, long lanh ánh nước. Lông mi này, vừa dài vừa cong. Đường nét lại tinh xảo, tính cách lại tốt, chỉ là làn da hơi đen một chút, không quá thích trang điểm.”

Thẩm Tri Ý da đen, không quá thích trang điểm: “...”

Những bạn cùng phòng khác cũng lại gần.

“Đúng rồi, trước đó còn không phát hiện ra, rất xinh đẹp.”

“Đúng vậy, cứ khen người khác làm gì, mỹ nữ ngay ở bên cạnh mình đấy biết không.”

“Cậu xem cái vốn liếng này đi, nếu như chỉ trang điểm nhẹ một chút, không những khiến mấy tên đàn ông thối kia chết mê chết mệt, mà còn tìm được một người bạn trai đẹp trai dịu dàng ý chứ.”

Thẩm Tri Ý né khuôn mặt mình ra khỏi bàn tay trêu chọc kia, cắt ngang mồm năm miệng mười của bọn họ.

“À... Tớ có bạn trai.”

Vẻ mặt của mọi người chậm rãi trở nên khiếp sợ.

“Ôi! Nhìn không ra đấy, tớ còn cứ tưởng rằng cậu là cô gái ngoan ngoãn chỉ biết học tập, không ngờ đã có bạn trai rồi.”

Nhắc tới bạn trai của mình, Thâm Tri Ý cười có chút ngượng ngùng.

“Bởi vì... Bởi vì... bọn tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sau khi thi đại học xong thì bắt đầu yêu nhau.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lại còn là thanh mai trúc mã!”

“Cũng là người trong trường chúng ta sao?”

Thẩm Tri Ý nói: “Trường đại học A bên cạnh.”

“Lại còn là học sinh giỏi, thế không phải nên mời bọn tớ ăn cơm sao? Dù sao chúng ta cũng là bạn học cùng phòng bốn năm, cũng được coi là nửa người nhà.”

Kế hoạch ăn cơm của Thẩm Tri Ý còn chưa sắp xếp được thì toàn thân đã bị huấn luyện quân sự hành hạ đến thương tích đầy mình.

Cô cảm giác mình như một miếng thịt chín dở, dưới nhiệt độ hơn ba mươi độ, nằm nhoài trên sân thể dục bị ánh mặt trời rán đến mức hai mặt vàng óng.

Sáu giờ rưỡi sáng mỗi ngày đều phải chạy thể dục buổi sáng, sau đó chính là huấn luyện cực kỳ tàn ác. Đừng nói là gặp bạn trai, ngay cả khi cô ăn cơm cũng phải chạy vội, mệt đến mức thậm chí không tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường là có thể ngủ.

*

Năm ngày...

Tống Thời Việt co một chân ngồi trên ghế, không nhúc nhích nhìn chăm chú điện thoại.

Tổng cộng năm ngày ròng rã.

Ngoại trừ buổi tối ngày khai giảng hai người bọn họ gọi điện thoại ba mươi phút, từ đó về sau, mỗi ngày bọn họ nói chuyện không quá năm câu.

Reng reng...

Tiếng chuông điện thoại reo, đôi mắt thiếu niên lặng lẽ sáng lên, không thể chờ được nữa mà nhấn vào khung trò chuyện đã được ghim ở trên đầu.

Tuế Tuế: Mệt mỏi quá, em muốn ngủ, em ngủ đây, ngủ ngon.

Kéo lên trên...

Tuế Tuế: Em hận huấn luyện quân sự, mệt chết mất, mắt sắp không mở ra được rồi, ngủ ngon.

Tuế Tuế: “Em hận huấn luyện quân sự, ngủ ngon.

...

Tống Thời Việt nhấn tắt điện thoại với khuôn mặt vô cảm.

Anh cũng hận huấn luyện quân sự.

Nam sinh giường đối diện gọi điện thoại nói chuyện với bạn gái, oán giận căng tin trường học bọn họ nấu khó ăn như thế nào, huấn luyện viên biến thái ra sao...

Tống Thời Việt ngồi dưới giường càng nghe sắc mặt càng sa sầm.

Bạn học cùng phòng vừa tắm xong thấy dáng vẻ này của anh thì trong lòng khựng lại, còn nghĩ rằng mình tắm quá lâu nên đã đắc tội vị cậu ấm này.

Dù sao một đôi giày anh đi lên chân cũng bằng tiền sinh hoạt cả tháng của anh ấy.

Vừa mới đầu bị phân tới cùng ký túc xá với anh, trong lòng nam sinh vẫn rất sợ sệt, đối với vị cậu ấm có tiền này, anh ấy cảm thấy tính khí không tốt, lại còn rất bận rộn.

Nhưng sau khi ở cùng Tống Thời Việt mấy ngày, bọn họ phát hiện ra mặc dù tính tình thiếu niên có chút lạnh nhạt nhưng con người lại rất dễ thân cận.

Nam sinh lau tóc, nhìn sắc mặt không vui vẻ của anh, do dự nói.

“À... Tôi tắm xong rồi, cậu muốn đi tắm không?”

Tống Thời Việt nhìn màn hình trò chuyện trống rỗng, mặt tối sầm lại ném điện thoại đi, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Lúc anh đi ra, ba người bạn cùng phòng đang nằm trên giường nói chuyện, vừa nhìn thấy anh, ba người bỗng nhiên cấm khẩu.

Cũng không phải là đề tài không để cho anh nghe được, chỉ là thiếu niên mặc áo ngủ đứng đó, vai rộng chân dài, tóc mới chỉ sấy một nửa, sợi tóc ướt át vắt lên đuôi lông mày, ngũ quan quá lạnh nhạt cứ thế bại lộ dưới ánh đèn không gọi là sáng sủa gì trong ký túc xá, trong trẻo sâu thẳm.

Các loại vấn đề bàn luận tầm thường về mỹ nữ trong ký túc xá nam sinh bỗng nhiên trở thành chẳng là gì trước mặt anh.

Tống Thời Việt lau tóc, nhận thấy ký túc xá bỗng nhiên yên tĩnh, không hiểu sao nhấc mắt liếc một cái.

Nam sinh bị anh nhìn lập tức giật cả mình, trúc trắc giải thích.

“Không... Không có gì, chúng tôi đang thảo luận về mỹ nữ mới tới trường thôi.”

Tống Thời Việt không có hứng thú cụp mắt xuống, cầm điện thoại lên. Phát hiện đồ xấu xa nào đó dường như cũng cảm thấy có lỗi với anh, sau khi chúc ngủ ngon xong thì gửi một cái meme hôn môi để bù đắp.

Ngón tay thon dài của thiếu niên vuốt lên màn hình điện thoại, nhìn cái meme khuôn mặt của mèo nhỏ nghiêng đầu hôn kia một lúc, anh nhếch miệng nở một nụ cười nhẹ đến mức không thể nhận ra, sau khi lưu cái meme về, anh cầm sách lên giường.

Ký túc xá yên tĩnh hai phút, sau đó nam sinh ngồi đối diện giường của anh không nhịn được mở miệng hỏi.

“Tống Thời Việt, nghe nói cậu và cô gái xinh đẹp năm nhất của khoa bên cạnh là bạn học?”

Tống Thời Việt cầm gối tựa lên đầu giường, nghe vậy thì lật một trang sách.

“Mỹ nữ nào?”

“Ủa? Cậu không biết à?”

Thiếu niên nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ấy, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng từ trên mặt của anh, nam sinh có thể đọc được mấy chữ lớn...

Tôi nhất định phải biết sao?

Nam sinh: "..."

Đáng giận, lại bị anh ra vẻ lần nữa!

Khuôn mặt cực kỳ lạnh nhạt của thiếu niên lúc này cũng không thể nào đè nén được ngọn lửa hóng hớt hừng hực của anh ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi thấy trong trường học đều truyền tai nhau rằng hai người học cùng cấp ba, mỹ nữ kia tên gì nhỉ...”

Một bạn cùng phòng khác bổ sung: “Cố Phán. Hình như tên là như vậy, dáng người xinh đẹp, tên cũng dễ nghe.”

Trong ánh mắt chờ mong của bọn họ, thiếu niên có chút lạnh nhạt cụp mắt xuống.

“Có chút ấn tượng, bạn học cấp ba, nhưng không quen.”

Cuối cùng, anh còn bổ sung.

“Tôi có bạn gái, cho nên không chú ý những thứ này.”

Anh vừa dứt lời, tất cả mợi người lập tức kinh ngạc nhìn anh. Sau đó vừa nghĩ lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý, dù sao trông anh ưu tú như vậy, không có bạn gái mới lạ.

Có người tò mò hỏi anh: “Cùng trường với chúng ta hả? Sao không nghe thấy cậu nhắc tới, bình thường hình như cũng không thấy hai người liên hệ nhỉ?”

Vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Tống Thời Việt vất vả lắm mới bình thường bỗng lại tối sầm.

“Trường đại học bên cạnh, còn bận huấn luyện viên quân sự, không đếm xỉa tới tôi.”

“Trường đại học bên cạnh á...” Có bạn cùng phòng nói: “Thế thì có thể hiểu được, nghe nói trường bên cạnh năm nay đổi huấn luyện viên, rất nghiêm khắc, đừng nói là nữ sinh, ngay cả nam sinh bị huấn luyện cũng phải kêu khổ thấu trời, giống như vào quân đội vậy.”

"Rất khổ cực sao?" Tống Thời Việt ít khi hỏi bọn họ câu nào.

“Có một chút. Buổi sáng sáu giờ rưỡi phải chạy thể dục, buổi tối còn có buổi huấn luyện muộn, hơn nữa bây giờ trời lại nóng, cảm giác đó... có thể tưởng tượng được.”

Có người cười nói: “Các cậu không thấy sao? Trên sân vận động buổi tối ngày nào cũng có người quỳ gối cầu mưa, chỉ mong cho ông trời mau chóng đáp lại...”

"..."

Có thể là bạn học quỳ cầu mưa trên sân vận động làm cảm động trời xanh, ngày hôm sau đúng là đã có trận mưa to như trút nước, huấn luyện viên không thể nào không thả cho bọn họ một ngày nghỉ, toàn bộ ký túc xá của sinh viên lập tức ào ào hoan hô.

Đám Thẩm Tri Ý cũng được nghỉ.

Lúc nhận được tin tức, cô nhảy cẫng lên ngay trên giường, ôm gối đầu chảy xuống nước mắt khổ tận cam lai.

Cả đời này, lần đầu tiên cô thích trời mưa đến thế, chỉ hận cho cơn mưa này càng nặng hạt hơn một chút, mưa lâu hơn một chút.

Một giây sau, Tống Thời Việt gọi điện thoại tới.

“Được nghỉ?"

Thẩm Tri Ý ăn vạ trên giường quyết định sẽ ngủ một ngày thật ngon, kết quả câu nói tiếp theo của thiếu niên kéo cô ra khỏi trong mộng đẹp.

“Đi ra ngoài ăn cơm.”

Thẩm Tri Ý không muốn đi: “Mệt mỏi quá, em không muốn đi, em muốn ngủ một ngày.”

"Thẩm Tri Ý!"

Tống Thời Việt nghiến răng nghiến lợi: “Em nhìn lại thử xem từ lúc em học quân sự tới nay đã nói với anh được mấy câu? Chứ đừng nói đến là gặp mặt.”

Thẩm Tri Ý trở mình, lời lẽ đúng tình hợp lý: “Em cảm thấy giữa các cặp đôi yêu nhau phải để cho nhau không gian thích hợp.”

"Buổi chiều đi ra ngoài."

Thiếu niên lạnh lùng nói: “Một buổi sáng đủ cho em nghỉ ngơi chưa? Ngủ nữa sẽ thành heo nhỏ.”

Mặc dù ngoài miệng Thẩm Tri Ý nói như vậy nhưng mấy ngày không gặp, cô cùng khá nhớ Tống Thời Việt.

“Miễn cưỡng đồng ý vậy...”

Tống Thời Việt bị cái giọng điệu miễn cưỡng của cô chọc cho bật cười: “Xem ra Tuế Tuế của chúng ta rất miễn cưỡng, vậy không ăn nữa, anh cũng trở về đi ngủ.”

Thẩm Tri Ý lập tức làm ra cái mặt xệ.

“Tống Thời Việt, anh học thói xấu.”

Cô chui cả người vào trong chăn mềm mại, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng.

Không biết nghĩ tới điều gì, cô che điện thoại lại thì thào: “Đúng rồi, em nói với bạn cùng phòng của em rằng em có bạn trai, bọn họ bảo em mời cơm đấy.”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới nụ cười trầm thấp, giọng nói thông qua dòng điện truyền tới tai cô, tê tê dại dại.

“Tuế Tuế lớn rồi, biết nói với người khác là mình có bạn trai.”

Thẩm Tri Ý: "..."

"Tống Thời Việt, anh có tin em cắn anh không hả!"

Người nào đó vẫn hiểu được việc đã chuyển biến tốt rồi thì phải thu bớt lại: “Vậy bọn em thương lượng xem muốn ăn cái gì? Đến lúc đó thì gửi địa chỉ cho anh, anh đặt phòng ăn trước.”

“Nhưng em muốn ăn lẩu...”

“Vậy thì ăn lẩu.”

“Tống Thời Việt, em sắp đen thành cục than rồi...”

“Đen như thế nào?”

“Đen như cục than ý.”

“Có đen như hồi em học lớp năm về nông thôn đi mò cá bắt tôm không?”

Thẩm Tri Ý suy nghĩ một chút.

"Không đến nỗi…”

"Vậy thì không gọi là đen.”

“Vậy anh có cảm thấy em xấu không?”

“Không đâu.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh đã nhìn thấy dáng vẻ em mò cá bắt tôm khi nước mũi vẫn còn chảy trên mặt.”

"..."

Cắn anh đấy!