Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 4




Thẩm Tri Ý ngẩn người.

Cô qua loa đại khái quen rồi, hơn nữa từ nhỏ đã lớn lên cùng với Tống Thời Việt, cô cũng thường xuyên lục lọi cặp sách của Tống Thời Việt, cho nên căn bản cũng không cân nhắc vấn đề có thích hợp hay không.

Cô gãi gãi cằm, cảm thấy Cố Phán nói cũng khá có lý.

Dù sao Tống Thời Việt cũng đã lớn như vậy rồi, đã không phải là thằng nhóc chạy sau mông cô khi còn bé nữa. Con trai đến thời kỳ trưởng thành đều có chút việc riêng tư, cô cứ lục lọi cặp sách của người ta như thế đúng là có chút mất lịch sự.

Thẩm Tri Ý thoáng chột dạ đặt cặp sách trở lại, vừa nghiêng đầu đã thấy một bóng người cao gầy đi từ ngoài cửa vào.

Sự chột dạ trên mặt Thẩm Tri Ý càng rõ, chỉ thiếu viết lên trên mặt rằng cô vừa làm chuyện xấu.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Cố Phán đã giành nói trước: “Tống Thời Việt, cậu... cậu đừng trách bạn học Thẩm, chẳng qua cậu ấy cảm thấy quan hệ của hai người rất tốt nên mới làm như vậy, không có tâm tư gì khác...”

Tống Thời Việt không để ý tới cô ta, chỉ lười biếng nhìn Thẩm Tri Ý có tật giật mình.

“Cậu vừa làm chuyện xấu gì sau lưng tôi?”

Thẩm Tri Ý thành thật cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nên chưa được sự đồng ý của cậu đã lục cặp sách.”

Thiếu niên đứng ở cửa nhẹ nhàng giương mắt lên, giọng nói không mặn không nhạt.

“Hóa ra cô cả Thẩm còn có đam mê lục thùng rác.”

Thẩm Tri Ý: "..."

A... Tội chồng thêm tội.

Tống Thời Việt đi xuống, cả người cao lớn của thiếu niên hơi khom xuống, cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi về phía cô.

Thẩm Tri Ý bị sợ hết hồn cho rằng anh muốn đánh cô.

Cô vội vã co rụt lại đằng sau, sống lưng dựa sát vào mặt tường, vừa sốt sắng vừa sợ hãi nhìn Tống Thời Việt.

Một tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa phát ra từ trong miệng thiếu niên, cái tay kia duỗi thẳng lướt qua cô hướng về phía hộc bàn.

Thẩm Tri Ý: "..."

Hù dọa ai đó.

Anh móc từ bên trong ra một hộp sữa chua vị dâu, sau đó lấy sữa chua nhét vào trong tay Thẩm Tri Ý.

Thiếu niên mới đi giặt khăn về, đầu ngón tay vẫn còn mang theo cảm giác ẩm ướt mát mẻ, đầu ngón tay man mát lướt qua lòng bàn tay Thẩm Tri Ý, cô còn chưa kịp phản ứng lại đã nhanh chóng rút ra.

Tống Thời Việt nói: “Buồn chán thì uống sữa chua đi, đừng lục cặp sách lung tung, không biết bên trong có bao nhiêu vi khuẩn do cậu tạo nên.”

Thẩm Tri Ý nắm chặt sữa chua trong tay, có chút không phục phản bác lại anh: “Sao có thể? Tôi bỏ vào đều là mấy vỏ rác sạch sẽ.”

Tống Thời Việt ít nhiều có chút thói ở sạch không muốn giải thích với Thẩm Tri Ý lôi thôi lếch thếch về cái vấn đề “dù là vỏ bọc sạch sẽ thì cũng là rác”.

Anh nhìn Thẩm Tri Ý đang cầm hộp sữa chua mà ngẩn ngơ, trực tiếp duỗi tay lấy ống hút ở bên cạnh cắm vào cho cô rồi cầm khăn đã giặt sạch xoay người đi về phía bục giảng.

Thẩm Tri Ý ngậm ống hút, chậm rì rì uống một ngụm sữa chua, híp mắt nhìn Tống Thời Việt lau bảng đen. Sau đó, cô lại buồn chán ngồi ở chỗ của Tống Thời Việt lấy điện thoại ra bắt đầu chơi Happy Match(*).

(*)Happy Match: Là một trò chơi loại trừ rất thú vị và hấp dẫn

Cô còn chưa chơi xong một ải mà thiếu niên đã quét tước dọn vệ sinh xong rồi.

Anh đi xuống, khoác cặp sách ở sau ghế lên lưng, sau đó đưa tay nhấc cặp sách của Thẩm Tri Ý đang đặt trên bàn, cuối cùng lấy áo khoác đồng phục ném vào trong ngực đối phương.

"Thẩm Tri Ý, về nhà."

Thẩm Tri Ý luống cuống tay chân bắt được áo của anh, một cái tay cầm điện thoại, một tay khác cầm lấy sữa chua đặt trên bàn, vội vội vàng vàng đi theo phía sau Tống Thời Việt, còn không quên quay đầu nói nói tạm biệt với Cố Phán.

“Bạn học Cố Phán, bọn tôi về trước, ngày mai gặp.”

Cố Phán cầm chổi ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa của bọn họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô ta nắm chặt chổi trong tay, trong lúc vô tình càng siết chặt hơn, dùng sức đến mức đầu ngón cũng trắng bệch.

Qua một hồi lâu cô ta mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đặt chổi trong tay về chỗ cũ, khoác cặp sách lên đóng cửa phòng học lại.

Thẩm Tri Ý cất điện thoại vào trong túi, chạy chậm đuổi theo bước chân của Tống Thời Việt.

Tống Thời Việt không thích uống sữa chua, sữa chua vị dâu trong ngăn bàn của anh quá nửa là chuẩn bị cho cô.

Anh luôn như vậy, sau khi nhận đồ ăn của cô cho, chung quy luôn tìm đủ mọi cách để bù lại một chút gì cho cô.

“Tống Thời Việt…” Cô gọi anh.

Thiếu niên dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Tri Ý hút một ngụm sữa chua: “Cậu tức giận hả?”

“Tức giận chuyện gì?”

“Thì là...” Thẩm Tri Ý do dự nói: “Tôi không được sự cho phép của cậu đã lén lút lục cặp của cậu.”

Tống Thời Việt một lần nữa muốn bổ cái đầu cô ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa những gì?

“Tôi nghĩ so với việc cậu lục cặp của tôi thì cậu càng nên giải thích cho tôi về chuyện nhét rác vào trong cặp của tôi đấy.”

Thẩm Tri Ý: "..."

Thẩm Tri Ý nói: “À... Thì là... Thời tiết hôm nay không tệ, mẹ tôi nói bà ấy mua một con cá lớn.”

Tống Thời Việt nhìn cô, nhịn một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay nhéo má cô.

Trong miệng Thẩm Tri Ý vẫn còn ngậm sữa chua, bị anh nhéo như vậy, vừa không chú ý một cái đã phun ra ngoài, phụt thẳng lên tay thiếu niên.

Tống Thời Việt: "..."

Thẩm Tri Ý giống như dùng tốc độ sinh tử lấy giấy từ trong túi ra lau khô sữa chua trên tay anh.

“Không phải... Anh giai, anh nghe em giải thích, không phải em cố ý! Sao em biết được bỗng dưng anh nhéo mặt em chứ?”

Tống Thời Việt thở dài: “Thẩm Tri Ý, cậu đúng là heo.”

*

Ngày 25 tháng 9, trời nắng đẹp.

Tâm trạng của Thẩm Tri Ý: Nhiều mây.

Hôm nay cô ngồi trên yên sau xe đạp của Tống Thời Việt một cách cực kỳ câu nệ, ngay cả sữa chua trong tay cũng không thơm.

Áo khoác đồng phục học sinh của thiếu niên vẫn ở trong tay cô, gió gần như bị dáng người dong dỏng của anh chắn toàn bộ, Thẩm Tri Ý nghiêng đầu hút một ngụm sữa chua, đau khổ cay đắng thở dài một hơi.

Khi hai người bọn họ đi đến dưới lầu khu chung cư của Thẩm Tri Ý là đã sáu giờ tối, nơi nơi đều được bao trùm bởi sắc cam của ánh chiều tà, quán bán đồ nướng dưới lầu đã bắt đầu mở cửa, ông lão vừa ăn cơm xong, đang phe phẩy quạt hương bồ, chậm rãi dắt chó đi dạo.

Tống Thời Việt dựng xe đạp ở phía dưới khu chung cư, mua hai cân quýt trong sạp hàng hoa quả dưới lầu rồi mới đi cùng với Thẩm Tri Ý vào.

Đối với hành động của anh, Thẩm Tri Ý đã không còn cảm thấy kinh ngạc, cô nhìn túi quýt của anh sau đó tiện tay lôi ra một quả quýt từ trong túi, khập khiễng đi trước dẫn đường.

Tống Thời Việt đi sau lưng cô, nhìn bóng lưng khập khiễng của cô không nhịn được nhíu mày. Anh đưa tay cầm lấy cặp sách căng phồng trên lưng cô.

“Cậu mang cái gì về nhà? Nhét đầy như thế?”

Thẩm Tri Ý cảnh giác nhìn cặp sách trong tay của anh: “Không có gì, đều là vở bài tập thôi.”

Vở bài tập...

Thiếu niên nhìn cô không rõ ý gì, không lên tiếng.

Anh không nói lời nào làm cho Thẩm Tri Ý cảm giác tê cả da đầu.

“Đúng là bài tập mà, hôm nay bọn tôi... bọn tôi có rất nhiều bài tập đấy.”

Vẻ mặt có tật giật mình của thiếu nữ cực kỳ rõ ràng, chắc chỉ có cô cảm thấy mình ngụy trang đến mức không chê vào đâu được.

Tống Thời Việt miễn cưỡng buông tha cho cô.

Anh cầm theo cặp sách lướt qua Thẩm Tri Ý đi lên lầu, giọng nói lành lạnh có phần bị tiếng bước chân át bớt đi.

“Sau này cậu bớt chơi với Cố Phán lại đi.”

Thẩm Tri Ý ngẩn người, một lát sau mới phản ứng được anh nói cái gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi đâu chơi với cậu ấy.”

Cô chỉ là một người qua đường A với vai trò làm bia đỡ đạn ác độc, ở trước mặt nữ chính xem náo nhiệt gì chứ.

"Sau này nhìn thấy cậu ta thì đừng quan tâm cậu ta.”

Nghĩ đến cảnh buổi chiều bản thân đã nhìn thấy khi ở ngoài cửa phòng học, ánh mắt thiếu niên tối sầm lại.

Cô ta nhìn thấy anh đi từ bồn rửa tay ra cho nên mới nói với Thẩm Tri Ý mấy lời ra vẻ tử tế ấy, sau đó còn bày cái dáng vẻ vô cùng rộng lượng giúp cô giải thích.

Nhìn qua đúng là cái dáng vẻ khéo hiểu lòng người...

Tống Thời Việt nhếch môi để lộ một nụ cười lạnh.

Dựa vào cô ta mà cũng xứng dạy Thẩm Tri Ý và anh ở chung như thế nào?

Thẩm Tri Ý đi phía sau anh như con ốc sên: “Cho nên chuyện tôi lục cặp của cậu, cậu thật sự không tức giận sao?”

Tống Thời Việt hỏi ngược lại cô: “Vậy nếu như tôi lục cặp của cậu cậu có tức giận không?”

Thẩm Tri Ý lắc lắc đầu.

“Thế à..."

Thiếu niên chậm rãi đáp một tiếng, ngón tay lại lần mò mép cặp sách của Thẩm Tri Ý: “Vậy bây giờ tôi kéo ra nhìn xem rốt cuộc bên trong có phải là mang nhiều bài tập như vậy không?”

Thẩm Tri Ý mở to hai mắt nhìn: “Tống Thời Việt!”

Tống Thời Việt không trêu chọc cô nữa.

Anh đi tới cửa trước, thuần thục đưa tay gõ cửa. Cửa nhanh chóng được mở, Liễu Mai thò một cái đầu từ trong cửa ra, nhìn thấy là Tống Thời Việt thì trên mặt cười rất tươi.

“Thời Việt, đến rồi à, mau vào đi...” Bà nhìn quýt trên tay anh, có chút không đồng ý cau mày.

“Không phải dì Liễu đã nói với con rồi sao, lần nào con cũng như vậy, tới thì tới còn mang đồ làm gì? Lần sau con còn mang đồ đến là dì Liễu giận đó.”

Bà nhìn lướt qua bờ vai của anh về phía sau, Thẩm Tri Ý miễn cưỡng ló lên một cái đầu từ cửa cầu thang tầng lầu.

“Thẩm Tri Ý! Mẹ thấy con chán sống rồi, lớn như vậy mà cặp sách của mình còn không khoác được!”

Nhà Thẩm Tri Ý ở một khu chung cư khá cũ kỹ, không có thang máy.

Nhà của cô ở tầng sáu, bình thường bò lên đã mệt rồi, hơn nữa hôm qua cô còn ngồi xe đạp Khương Nhạn bị ngã bầm chân, đi đường khập khiễng, leo lên tầng sáu thiếu chút nữa thì mất cái mạng nhỏ của cô.

Vừa lên đến nơi đã nghe mẹ cô mắng té tát, cô có chút không vui nhíu mày.

“Mẹ, bây giờ con là người bệnh đó.”

“Người bệnh thì làm sao?” Liễu Mai nói: “Con bị thương ở chân chứ không phải là không có sức. Mẹ bảo con gọi Thời Việt về cùng ăn cơm, người ta là khách, sao con lại để khách cầm cặp sách cho con được?”

Thẩm Tri Ý lắc lắc áo khoác đồng phục trong tay: “Con vẫn còn cầm áo đồng phục học sinh của Tống Thời Việt đây, theo như lời mẹ nói thì khách cũng có ngại quẳng áo khoác của cậu ấy cho con đâu.”

Liễu Mai: "..."

Liễu Mai trừng mắt nhìn cô một chút: “Được được được... Con có lý, mau vào ăn cơm đi. Cũng hơn sáu giờ rồi.”

Lúc này Thẩm Tri Ý mới đi lên, cô cầm luôn cái cặp sách của mình trong tay Tống Thời Việt đi vào trong phòng ngủ, chỉ lo anh phát hiện bí mật nhỏ trong cặp sách của mình.

Liễu Mai nhìn cái dáng vẻ hấp tấp của cô thì đau đầu.

“Vừa nói mình là người bệnh, sao giờ lại không thấy bệnh nữa.”

Bà bắt chuyện với Tống Thời Việt: “Mau ngồi đi, dì vào nhà bếp dọn thức ăn ra.”

Tống Thời Việt đặt cặp sách lên ghế sofa, thuần thục đi theo bà vào trong nhà bếp: “Con giúp dì.”

Thẩm Tri Ý đi ra khỏi phòng, cô lấy trong tủ lạnh ra một cây kem xé bỏ vỏ ngoài, ngồi trên ghế sofa thoải mái thở dài một tiếng.

“Thẩm Tri Ý!” Liễu Mai lại mắng cô: “Con xem cái dáng vẻ của con đi? Làm gì có chuyện khách thì giúp còn chủ nhà thì ngồi chơi?”

Thẩm Tri Ý móc lỗ tai, nghĩ thầm, Tống Thời Việt đâu phải là khách, rõ ràng là con ruột lưu lạc bên ngoài của Liễu Mai.