Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 31




Đến buổi chiều, Liễu Mai mang hoa quả đến thăm Tống Thời Việt.

Khi nhìn thấy thân thể anh gầy đi trông thấy, trên mu bàn tay toàn vết xanh xanh tím tím thì bà đau lòng không thôi.

Bà bóc một quả chuối nhét vào trong tay anh: “Ôi... Chỉ mấy ngày không gặp, sao con lại biến thành bộ dạng này? Có phải Thẩm Tri Ý lười biếng không chăm sóc tốt cho con không?”

“Mẹ!” Thẩm Tri Ý bất mãn nói: “Mẹ đừng có cái gì cũng đổ cho con có được không? Con chỉ thiếu nước coi cậu ấy là tổ tông mà hầu hạ đấy.”

“Con nói gì vậy?” Liễu Mai không nhịn được đưa tay vỗ vào lưng cô một cái: “Con nhìn Tiểu Việt xem, bộ dạng này giống dáng vẻ người được chăm sóc tốt không? Còn cái kiểu tóc này là sao?”

Bà nâng mặt Tống Thời Việt lên nhìn đi nhìn lại: “Một đứa nhỏ đẹp trai như thế, sao lại cắt cái kiểu tóc bẩn thỉu thế này?”

Thẩm Tri Ý không nhịn được, “Phụt” một cái bật cười: “Cắt ở quán ven đường, năm tệ, hàng đẹp giá rẻ. Ông cụ cắt tóc nói, ông ấy chỉ biết cắt kiểu tóc này.”

Liễu Mai: "..."

Tuy giọng nói của bà mang vẻ bất mãn nhưng nhìn sắc mặt thiếu niên rất có tinh thần thì trong lòng bà thở phào nhẹ nhõm.

Bà ngồi xuống bên cạnh Tống Thời Việt, lại nhìn Thẩm Tri Ý một chút, thấy cô hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi Tống Thời Việt.

“À, Tiểu Việt... Dì bảo Thẩm Tri Ý nói cho con chuyện kia...”

Bà còn chưa nói xong, bỗng nhiên cái ghế bị đạp một cái. Vừa quay đầu đã thấy Thẩm Tri Ý làm mặt quỷ với bà ở góc Tống Thời Việt không nhìn thấy được.

“Mẹ, không phải buổi chiều mẹ còn phải đi làm sao? Sao còn chưa đi?”

Liễu Mai: "?"

“Đi làm cái gì, hôm nay mẹ...”

“Bộp...”

Bà bị đá một cái…

Nữa...

Liễu Mai vỗ bụi dính trên ống quần, đứng lên: “Buổi chiều dì còn phải đi làm không thể ở trong bệnh viện được, con cứ ở bệnh viện quan sát thêm mấy ngày, nếu như xuất viện thì gọi chú con tới đón về nhà nhé.”

Trước khi đi bà hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tri Ý một cái.

Thẩm Tri Ý không sợ gì cả, cười tủm tỉm theo bà ra cửa, còn tiện tay đóng cửa lại.

Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua cực kỳ đột ngột, cô thậm chí còn chưa kịp nói cho người nhà biết, kết quả hôm nay suýt chút nữa đã bị lộ.

Cô nói với Tống Thời Việt là bố mẹ cô “dự định”, chứ không phải là bảo anh đưa ra lựa chọn. Dù sao bố mẹ người ta cũng đến rồi, cho dù thế nào cũng không tới phiên bọn họ quyết định.

Buổi chiều, y tá lại tới đo nhiệt độ cho anh.

“Bây giờ nhiệt độ căn bản vẫn bình thường, nếu như tối nay không lên cơn sốt thì ngày mai có thể xuất viện.”

Nghe thấy bác sĩ nói như vậy, đáy lòng hai người đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì không có ai muốn ở trong bệnh viện.

Lúc thấy Thẩm Tri Ý lôi bài thi từ trong cặp sách ra, Tống Thời Việt chợt ngơ người.

“Cậu không về à?”

Thẩm Tri Ý bỏ đồ đạc trên ngăn tủ vào trong ngăn kéo, sau đó rải bài thi của mình lên: “Không về, hôm nay tôi sẽ ở đây canh cho cậu.”

Tống Thời Việt không nhịn được đưa tay túm lấy đuôi ngựa của cô: “Sao thế, định tối nay ngủ ở đây sao?”

"Cũng không phải là không thể." Thẩm Tri Ý giải cứu đuôi ngựa của mình ra khỏi tay của anh, lại lấy một cái bút ra từ trong cặp sách, dự định thật sự ở đây làm xong bài tập.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết, tôi đã lén lút hỏi y tá, chị ấy nói mấy hôm nay cậu đều lên cơn sốt lúc nửa đêm.”

Tống Thời Việt nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, hơi sững sờ: “Cậu lén lút hỏi y tá làm gì?”

“Còn có thể làm cái gì?”

Thẩm Tri Ý chê anh phiền trực tiếp điều chỉnh hạ giường của anh xuống, cưỡng chế anh đi ngủ.

“Cái quầng thâm mắt của cậu càng ngày càng đen, nhìn thế này ngay cả quốc bảo(*) cũng hổ thẹn không sánh bằng, tôi phải đến hỏi y tá một chút xem buổi tối mấy ngày nay rốt cuộc cậu đang làm cái gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(*)Quốc bảo: Gấu trúc

Cô lấy tay phủ lên trên hai mắt của anh: “Được rồi, đừng nhiều lời, mau ngủ đi, không thì cẩn thận đột tử đấy.”

Anh chớp chớp mắt, lông mi dài dày như bàn chải nhỏ nhẹ nhàng cọ qua lòng bàn tay cô, có hơi ngứa, cho nên Thẩm Tri Ý rút tay lại.

Cô chắn ánh sáng phía sau trước mặt anh, đuôi ngựa bị anh kéo hơi lỏng lẻo, mềm mại rũ xuống ở sau đầu cô, trên người cô mặc áo cộc tay hình hoa cúc nhỏ, bông cúc vàng tươi phấp phới trước ngực cô, như ánh sáng mặt trời tháng Mười.

Tống Thời Việt nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của cô, sau đó nhắm mắt lại.

Hoàn cảnh của giấc ngủ buổi chiều cũng không được tốt lắm, xung quanh lộn xộn toàn là tiếng nói chuyện và tiếng bước đi. Nhưng anh chỉ nghe thấy tiếng viết chữ sột soạt bên tai, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thiếu nữ thấp giọng oán giận.

Mùi hương cam thanh mát quẩn quanh chóp mũi, góc chăn lật lên được dịu dàng giắt xuống, làm cho anh tiến vào cảnh trong mơ càng thêm thơm ngọt hơn.

Lúc này đây, Tống Thời Việt thả lỏng bản thân tiến vào mộng đẹp.

Lúc anh tỉnh lại mặt trời đã xuống núi, chân trời nhuộm đẫm một màu cam chói lọi.

Nghiêng đầu, anh nhìn thấy Thẩm Tri Ý nằm nhoài lên trên ngăn tủ ngủ đến chẳng hay biết gì. Môi mọng nước hơi vểnh lên, chảy xuống dòng chất lỏng khả nghi, bút còn bị cô nắm trong tay, giấy nháp bị vẽ đến lung tung rối loạn.

Tống Thời Việt ngồi thẳng lên, lặng lẽ dò đầu qua.

Giỏi lắm, một bài thi mới làm được đề thứ nhất mà giấy nháp đã dùng đến ba trang.

Anh lướt mắt xem qua, mười hai câu trắc nghiệm, chỉ làm đúng một nửa.

Lâu lắm mới thấy, thiếu niên nằm trên giường bệnh cong mi cười, lạnh lùng ở đuôi lông mày sắc bén cũng lui dần nhường chỗ cho sắc xuân ấm áp.

Anh thò người ra khỏi giường bệnh để kề sát vào thiếu nữ đang nằm nhoài trên ngăn tủ, chóp mũi vẫn là mùi cam thoang thoảng thanh mát.

Giống như hương cam thanh mát trong mơ của anh.

Reng...

Bỗng nhiên điện thoại bị cô đặt trên chốc tủ rung lên.

Tống Thời Việt lùi người lại.

Kết quả Thẩm Tri Ý không hề có cảm giác gì, vẫn ngủ rất say.

Bất đắc dĩ, Tống Thời Việt chỉ có thể lặng lẽ lướt nhìn điện thoại của cô, hai chữ “Dì Lê” nhấp nháy trước mắt anh.

Một người anh chưa từng nghe qua.

Không biết nghĩ tới điều gì, Tống Thời Việt không nhận cuộc điện thoại này, mà mặc kệ nó rung hết lần này đến lần khác trên chốc tủ.

Đến lần thứ năm, điện thoại mới đổi thành người khác gọi tới, lần này là...

Chú Tống.

*

Đột nhiên Thẩm Tri Ý tỉnh dậy khỏi mặt tủ, cô cầm lấy điện thoại, vừa nhìn đã thấy bên trên đó có hai chữ lớn “Chú Tống” cực kỳ chói mắt.

Cô cầm điện thoại vô thức nhìn về phía Tống Thời Việt.

Thiếu niên đang dựa lên trên giường, trong tay đùa nghịch điện thoại của mình, nhận ra ánh mắt của cô, anh hơi nghiêng đầu về phía cô.

“Sao vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt của anh vẫn như thường ngày, trong đáy lòng Thẩm Tri Ý thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên.

“Tôi thấy điện thoại của cậu reo lâu rồi đấy, không nhận à?”

Lúc này Thẩm Tri Ý mới luống cuống tay chân ấn nhận cuộc gọi, tiếp theo mới nhớ ra Tống Thời Việt vẫn còn ở đây nên cô vội chạy ra ngoài phòng bệnh.

Tống Thời Việt cứ như vậy cầm điện thoại nhìn cô đi ra ngoài. Cửa phòng bệnh không đóng, cô đứng ở cửa, chỉ quay nửa gương mặt về phía anh, trên đó còn có vệt đỏ do bị đè lên mặt, biểu cảm trên mặt rõ ràng rất căng thẳng.

Thời gian trò chuyện không lâu, cúp điện thoại xong cô vội vã chạy vào.

Hơi thở của Thẩm Tri Ý còn chưa khôi phục thì đã bắt đầu có hành vi điên cuồng giải thích: “Vừa rồi là bố của bạn học tôi gọi tới, trong phòng bệnh quá ồn nên tôi ra ngoài nhận điện thoại.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Thời Việt không lên tiếng, coi như ngầm chấp nhận lý do của cô.

“À...” Giọng nói của thiếu nữ vang lên bên tai: “Đến giờ cơm rồi, tôi đi mua cơm cho cậu!”

Tống Thời Việt liếc nhìn điện thoại: “Mới năm giờ, không phải còn hơi sớm sao?”

“Không còn sớm... Không còn sớm...” Thẩm Tri Ý nói: “Đã năm giờ rồi, có thể ăn cơm.”

Nói xong cô vội vã muốn đi xuống.

“Khoan đã...” Tống Thời Việt có chút bất đắc dĩ mở miệng.

“Sao vậy?” Thẩm Tri Ý căng thẳng nhìn anh.

Anh vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”

Thẩm Tri Ý không hiểu lý do nên tới gần: “Sao thế?”

Ngón tay thon dài của thiếu niên xoa gương mặt của cô, đầu ngón tay man mát nhẹ nhàng chạm khóe miệng cô một cái, sau đó lại nhẹ nhàng rời khỏi mặt của cô.

“Được rồi, đi đi.”

Thẩm Tri Ý cúi đầu, đầu ngón tay của thiếu niên dính vật thể trong suốt gì đó không rõ.

Thẩm Tri Ý: “...”

Mẹ kiếp!!

Mặt cô không khống chế được mà đỏ lên, nhanh chóng rút hai tờ giấy lau miệng.

“Không phải chứ Tống Thời Việt, trên mặt tôi có dính nước miếng sao cậu không nói với tôi?”

Tống Thời Việt cũng rút một tờ giấy lau tay, trên mặt tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Tôi thấy dáng vẻ của cậu rất gấp gáp.”

Cô gấp đến mấy cũng không thể để mặt dính nước miếng đi ra ngoài được!

Cô hoàn toàn nghi ngờ anh cố ý, chỉ là cô không tìm được chứng cớ thôi.

Thấy vẻ mặt quẫn bách của cô, thiếu niên cong cong mắt, vo khăn giấy trong tay thành cục ném đi, hoàn mỹ rơi vào thùng rác.

“Không phải muốn đi mua cơm tối cho tôi sao? Bây giờ không vội à?”

Làm sao có chuyện không vội được.

Thẩm Tri Ý chưa từng căng thẳng như thế bao giờ, rất giống như đặc công làm nhiệm vụ bí mật giấu giếm Tống Thời Việt.

Cô lén lút chạy xuống lầu, Lê Sân và Tống Lẫm đã chờ cô rất lâu ở cổng bệnh viện.

“Chú, dì, thật ngại quá, vừa rồi cháu ngủ nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”

Hôm nay Lê Sân đổi sang mặc một bộ váy màu hồng nhạt, màu hồng nhã nhặn hoàn toàn không hề làm cho bà quê mùa, nhìn thoáng qua không hề giống dáng vẻ của một người có đứa con mười mấy tuổi mà giống ánh trăng sáng cầu mà không được trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.

Tiền đề là bà đừng phát bệnh.

Bà đưa tay đỡ lấy Thẩm Tri Ý đang lảo đảo, giọng nói rất dịu dàng.

“Không gấp, là chú và dì không thương lượng trước với cháu mà đã tùy tiện chạy tới gây phiền phức cho cháu.”

Thẩm Tri Ý lau mồ hôi trên thái dương, nở nụ cười: “Không phiền ạ, không phải chỉ là mang cơm thôi sao?”

Lê Sân xách bình giữ nhiệt trong tay Tống Lẫm đưa cho Thẩm Tri Ý: “Cái này do dì tự làm, dì ít khi xuống bếp, mùi vị không được ngon cho lắm, nếu không thể ăn thì để dì ra ngoài mua cho thằng bé.”

Thẩm Tri Ý nhận lấy bình giữ nhiệt trong trong tay bà: “Không sao đâu ạ, cái gì Tống Thời Việt cũng ăn được, cậu ấy không kén ăn.”

Thực ra căn bản không phải là không kén ăn, có đôi khi anh có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, làm sao còn quan tâm ăn có ngon hay không? Khoảng thời gian bà của anh bị bệnh nghiêm trọng nhất, ngay cả cơm thiu anh cũng đã từng ăn rồi.

Có điều mấy việc này cô biết là được, không cần thiết phải xát muối thêm vào đôi vợ chồng trẻ này làm gì.

Lê Sân có chút thấp thỏm nói: “Sáng nay dì phát bệnh, có lén lút chạy tới bệnh viện.”

Bà hơi lo lắng đan hai tay vào nhau: “Lúc đó chắc là tầm năm, sáu giờ sáng. Tuy sau đó Tống Lẫm đã đưa dì ra ngoài nhưng dì không biết nó có phát hiện hay không?”

Chỉ cần nghĩ tới Tống Thời Việt dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn bà, trong lòng Lê Sân đã cực kỳ suy sụp.