Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 23




Cô vừa dứt lời, các giáo viên trong văn phòng đều lập tức nhìn về phía hai người.

Trong khi Cố Phán vẫn còn đang ngẩn người, Thẩm Tri Ý kéo thẳng cô ta đến trước mặt chủ nhiệm lớp của cô ta.

“Cô giáo, vừa rồi tan học, bạn học Cố Phán tìm em, nói muốn góp chút sức mọn cho Tống Thời Việt, muốn chuyển tiền cho em để em chuyển cho cậu ấy.”

“Em nghĩ như vậy thì sao mà được, chẳng may có gì sai lầm ở đây thì em không nói rõ được, cho nên em dẫn cậu ấy đến tìm cô.”

Chủ nhiệm lớp nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Cố Phán, có chút nghi hoặc mà đặt giáo án trong tay xuống.

“Nhưng vừa rồi lúc tổ chức quyên tiền trong lớp, không phải Cố Phán em nói trong nhà em rất nghèo, thực sự không có tiền sao?”

Lúc chủ nhiệm lớp nói câu này, sắc mặt không tốt cho lắm.

Bởi vì bọn họ tổ chức buổi quyên tiền này hoàn toàn không có bất cứ tư tưởng bắt cóc đạo đức (*) nào đè lên học sinh, đều dựa trên tinh thần tự nguyện và năng lực kinh tế của mỗi người.

(*) Bắt cóc đạo đức đề cập đến hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

Kết quả Cố Phán vừa lên đã khóc sướt mướt làm cho bà ấy cảm giác như mình ép cô ta quyên tiền vậy, làm cho tâm trạng buổi sáng hôm nay của bà ấy không được tốt.

“Em... Em...” Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của chủ nhiệm lớp, khuôn mặt nhỏ của Cố Phán run rẩy, cô ta nói: “Chỉ là sau khi cô giáo đi thì em thấy không đành lòng, cảm thấy chuyện bạn học Tống trải qua thật sự quá đáng thương, cho nên... cho nên không nhịn được muốn giúp cậu ấy.”

Chủ nhiệm lớp nói: “Đúng là em ấy rất đáng thương. Nhưng cô không muốn vì giúp cho cuộc sống của em ấy mà tạo thành khó khăn cho em, ý nghĩa của việc tổ chức quyên tiền mà chúng ta làm là hi vọng giúp em ấy vượt qua cửa ải khó khăn chứ không phải là giúp em ấy xong lại làm cho em rơi vào hoàn cảnh khốn khó.”

“Hơn nữa...”

Bà ấy liếc mắt nhìn Thẩm Tri Ý.

“Nếu như thật sự em cảm thấy không đành lòng, muốn giúp em ấy, thì có thể đến văn phòng tìm cô. Em lén lút đi tìm Thẩm Tri Ý là có ý gì? Sợ trường học biển thủ tiền sao?”

Cô giáo nói mấy câu như thế, cả người Cố Phán chấn động, thân hình nhỏ gầy lung lay sắp đổ.

“Cô giáo, cô... Sao cô có thể nghĩ em như vậy? Em chỉ đơn thuần muốn giúp cậu ấy thôi, hơn nữa không phải cuối cùng đều phải giao tiền cho Thẩm Tri Ý sao? Em làm như vậy có vấn đề gì?”

Thẩm Tri Ý đứng một bên giả mù mưa sa an ủi cô ta: “Thôi mà... Cậu đừng buồn, cô giáo nghĩ như thế cũng có thể thông cảm được mà.”

“Dù sao cậu cũng có thể giao tiền cho lớp trưởng lớp cậu, lớp trưởng lại giao cho cô giáo, nếu thật sự không được thì chuyển qua WeChat cho cô giáo cũng được mà. Kết quả cậu lại vất vả đi từ tầng một lên tầng bốn tìm tôi, cậu nói một chút xem... Như vậy có phiền toái không?”

Chủ nhiệm lớp cũng tự biết câu nói vừa rồi hơi nặng lời, bà ấy hít sâu một hơi bình phục tâm trạng lại một chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Xin lỗi, vừa rồi cô không nên nói em như vậy. Chúng ta quyên tiền liên tục một ngày, hơn nữa mỗi bạn học quyên bao nhiêu tiền đều có ghi chép hết, trường học sẽ cùng giao những ghi chép này và tiền cho Tống Thời Việt, em không cần sợ tiền bị biển thủ, dù sao đó cũng là tiền cứu người.”

“Thật xin lỗi cô giáo...” Cố Phán lã chã chực khóc: “Em không hề nghĩ như vậy, em chỉ là... em chỉ là...”

Thẩm Tri Ý móc khăn giấy ra, cẩn thận lau khô nước mắt cho cô ta.

“Ôi chao... Đừng khóc, cậu nhìn xem cậu khóc làm lòng tôi cũng tan nát. Chuyện này nếu để người khác thấy còn tưởng tôi và cô giáo bắt tay ức hiếp cậu đấy.”

Thẩm Tri Ý cau mày, dáng vẻ như là rất đau lòng.

“Ôi cô bạn nhỏ bé của tôi... Cậu chỉ là cái gì thế? Cậu chỉ là cảm thấy đưa tiền cùng một lúc với nhiều bạn học như vậy thì sẽ bị mờ nhạt trong biển người, như vậy chắc chắn Tống Thời Việt không nhớ được lòng tốt của cậu.”

“Hẳn là cậu muốn lén đưa riêng cho cậu ấy nhưng không có phương thức liên lạc của cậu ấy, lại không biết cậu ấy ở bệnh viện nào, cho nên cậu nghĩ đến tôi.”

“Cậu đưa riêng tiền cho tôi, sau đó tôi lại đưa cho cậu ấy. Như vậy cậu ấy mới biết hóa ra có một Cố Phán trong lúc cậu ấy bất lực nhất đã cho cậu ấy nhiều tiền như vậy, từ nay về sau trong lòng cậu ấy nhất định chỉ có thể chứa được một mình cậu.”

Lời của cô vừa dứt, mặt Cố Phán lập tức trắng bệch. Cô ta đột nhiên đưa tay đẩy cô ra, lùi về sau mấy bước.

“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi vốn dĩ không nghĩ như vậy!”

Thẩm Tri Ý bị đẩy cũng không tức giận, chỉ là trên mặt để lộ ra vẻ khổ sở.

“Thật xin lỗi, tôi không nên nghĩ về bạn học Cố Phán như vậy, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra lý do khác.”

“Nếu tôi thông minh được như bạn học Cố Phán thì tốt rồi. Trước mặt chủ nhiệm lớp nói mình nghèo khó, như vậy mọi người đều cảm thấy cậu thật đáng thương, do đó sẽ thương xót cậu. Sau đấy lại lấy tiền quyên góp cho Tống Thời Việt, như vậy sẽ đắp nặn ra một hình tượng vĩ đại cho dù rất nghèo nhưng tình nguyện trợ giúp cậu ấy.”

“Ôi chao...” Thẩm Tri Ý vỗ vỗ đầu nhỏ của mình với vẻ kệch cỡm.

“Tôi thật là ngốc, không được thông minh như bạn học Cố Phán. Cậu nói xem sao tôi lại không nghĩ ra cách lấy lòng được cả đôi bên như vậy nhỉ, chẳng trách mọi người đều không thích tôi.”

Cô nói một câu mặt Cố Phán lại trắng thêm một phần, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức trở nên vặn vẹo. Cô ta không nhịn được duỗi tay đẩy Thẩm Tri Ý đứng trước mặt mình.

“Cậu nói láo! Tôi vốn dĩ không nghĩ như thế, cậu đang bôi nhọ tôi!”

“Ôi...” Thẩm Tri Ý giật mình che miệng lại: “Hóa ra tôi nói sai rồi sao? Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi chỉ là... tôi chỉ là...”

Cố Phán cắn răng nói: “Cậu chỉ là cái gì?”

“Ôi... Tôi cho rằng nói xong chữ chỉ là thì có thể không cần nói tiếp nữa, không phải bạn học Cố Phán cũng như vậy sao?”

Lần này, khuôn mặt xinh đẹp của Cố Phán đã hoàn toàn vặn vẹo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Khụ!”

Chủ nhiệm lớp phát ra tiếng khụ không nặng không nhẹ chấm dứt trò hề này.

“Sắp đến giờ vào lớp rồi, Cố Phán, không phải em muốn quyên tiền sao? Giao tiền cho cô là được rồi.”

“À đúng đúng đúng...” Thẩm Tri Ý bổ sung: “Cô giáo không nói em cũng quên mất, nếu bạn học Cố Phán đã cố ý tìm một mình em thì nói lên số tiền kia không nhỏ, cậu ấy không yên lòng nên nhất định phải tự mình giao đến trong tay Tống Thời Việt thì cậu ấy mới yên tâm.”

Cố Phán cười rất miễn cưỡng: “Cũng... Cũng không phải nhiều lắm, cậu cũng biết điều kiện gia đình tôi không tốt.”

“Không sao.” Thẩm Tri Ý an ủi cô ta: “Tất cả chúng ta đều biết điều kiện gia đình cậu không tốt, cho nên mặc kệ cậu quyên góp bao nhiêu, mọi người đều không cười nhạo cậu, dù sao cũng là tấm lòng của cậu mà.”

Giờ khắc này Cố Phán hận không thể khâu cái miệng của Thẩm Tri Ý lại.

Nhưng cuối cùng trong ánh mắt của chủ nhiệm lớp, cô ta phải lấy điện thoại ra quét 500 tệ gửi đi.

Đây chính là tiền sinh hoạt suốt một tháng của cô ta.

Thẩm Tri Ý còn ở bên cạnh kinh ngạc cảm thán: “Nhiều như vậy... Bạn học Cố Phán, cậu giỏi ghê đó! Cậu quả thực chính là người có tấm lòng Bồ Tát thiện tâm! Trời ạ! Tống Thời Việt có một người bạn học như vậy quả thực là vinh hạnh của cậu ấy, cậu tốt với cậu ấy như vậy, tôi cảm động sắp khóc rồi!”

Mãi đến tận khi đi ra khỏi văn phòng, Cố Phán không muốn nói với Thẩm Tri Ý dù chỉ một lời, khuôn mặt xanh mét, đi nhanh như bay.

Mà ở ngoài cửa văn phòng, Khương Nhạn lén lút dán vào vách tường, trợn mắt há hốc mồm nhìn Thẩm Tri Ý đang đi ra ngoài giống như rất nhàn nhã, sau đó chậm rãi dựng một ngón tay cái lên với cô.

Dáng vẻ lén lút của cô ấy nhìn qua cực kỳ đáng khinh, Thẩm Tri Ý không nhịn được kéo cô ấy lên.

“Cậu ngồi xổm trước cửa văn phòng làm gì vậy?”

Khương Nhạn phủi phủi bụi bẩn không cẩn thận bị cọ ở trên tường: “Tớ nghe bạn học nói Cố Phán gọi cậu ra ngoài, lo lắng cậu bị bắt nạt cho nên tranh thủ chạy tới xem một chút.”

“Không ngờ... Không ngờ...” Khương Nhạn đưa tay ôm cổ cô: “Là tớ đã xem thường cậu đó Thẩm Tri Ý, đây là lần đầu tiên bà đây nhìn thấy con trà xanh này tức giận đến mức muốn giả vờ cũng không giả vờ được nữa, đúng là thực sự quá thoải mái.”

Nếu có thể, Thẩm Tri Ý cũng không muốn đắc tội với nữ chính. Dù sao cô cũng là một người qua đường A ác độc, đắc tội cô ta cũng không biết sẽ bị nam chính xử lý thế nào?

Nhưng cô tức không chịu được, rõ ràng Tống Thời Việt đã như vậy rồi, sao cô ta dám, sao có thể dùng cách này để tranh thủ tình cảm của anh được?

Quyên tiền là việc cô lén lút nói với cô giáo, Tống Thời Việt hoàn toàn không biết. Cô không muốn anh vì chuyện này mà bỗng dưng nợ Cố Phán một ân tình.

Dù sao nam chính và nữ chính cũng ở bên nhau, mà thiếu niên của cô xứng đáng với người càng tốt hơn.

Cho dù người kia không phải là cô...

Thì cũng không phải là Cố Phán.