Sở Vân Chính nhìn xuống chữ viết trong sổ tay vẫn để mở trên bàn suốt mấy tiếng qua, trong lòng vốn không có phiền muộn, nay lại nhen nhóm một chút rối ren.
Hắn nhìn xuống cổ tay mình, tơ duyên hồng đậm sắc máu, nút kết rất chặt, khó có thể gỡ được. Cớ gì một mối tình sâu sắc này của hắn lại bị âm dương ngăn trở?
Hắn sống ngần ấy năm, đã ngót nghét một phần ba cuộc đời, trái tim khô mục héo mòn chưa một lần động tâm với ai. Thực sự hắn chẳng hiểu, nếu người kia còn sống, liệu hắn có thể yêu không. Nhưng thời khắc này, đối phương là một cô hồn không thân xác không nhân dạng, hắn chỉ dựa vào những tư liệu trong hồ sơ bản án để mường tượng dáng vẻ cậu, vậy mà bản thân hắn vẫn thấy mình có gì đó khác lạ với trước kia.
Là do tơ hồng, hay thật sự hắn đã động tâm?
Hắn chẳng rõ những kiếp người đã qua "hắn" và Ngọc Thiên Minh đã trải qua những gì, cơ mà hắn thấy đối phương cũng không mặn mà chuyện cũ, khiến hắn tò mò tính chân thật của mối tình này.
Vì sao nhỉ?
Sở Vân Chính lại lần mò tìm người kia theo đầu sợi chỉ đỏ. Cậu đang ở vị trí ghế bành lớn trong phòng, sợi dây thi thoảng sẽ đong đưa theo hoạt động của linh hồn. Ở vị trí bàn đối diện là chiếc hộp mà ngày đấu giá hắn đã đem về, và trên thành ghế, một quyển nhật ký trong số đó đang được mở ra, vài phút sẽ có một trang giấy được lật qua.
Có lẽ cậu đang đọc những cuốn sổ ghi chép ấy.
Tiếng giấy lật giở trong không gian tĩnh lặng nên dù nhỏ nhưng vẫn thật rõ ràng. Sở Vân Chính tựa tay bên cằm chăm chú nhìn vào khoảng không nơi chiếc ghế bành được đặt. Một cảm giác quen thuộc kỳ lạ nhen nhóm cháy lên khiến tâm tư hắn rạo rực.
Hắn cảm tưởng rằng việc bản thân hắn tĩnh lặng cạnh bên linh hồn kia vốn là một thứ rất thân quen. Nhưng hắn vẫn thấy thiếu gì đó, mà chẳng thể tìm ra.
Người đàn ông buồn bực quay lại với công việc của mình, nhưng chẳng được bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự tập trung của hắn.
"Alo..."
"Anh Chính, là em đây!"
Chưa cần người bên kia đầu dây phải xưng tên, Sở Vân Chính cũng biết đối phương chính là Ngọc Nhu Nhi.
Âm giọng của nó ngọt như mật, chẳng biết bao nhiều loài ong bướm đã sa chân, nhưng với hắn lại là thứ thanh âm đau nhức cả đầu mỗi khi nghe thấy. Hắn mệt mỏi bóp trán, hỏi:"Em tìm tôi có chuyện gì?"
Không biết bao nhiêu lần hắn muốn nói rằng hắn rất bận, thời gian đâu rảnh để tiếp điện thoại đùa cợt của Ngọc Nhu Nhi.
Nhưng thái độ dồn dập mỗi lần gọi của nó khiến hắn quên bẵng đi chuyện đó. Lần này cũng vậy, nó chẳng chừa cho hắn một giây định thần, lập tức vào chủ đề:"Sắp tới Giáng Sinh gia đình em có mở tiệc, anh đến nhé?"
"Thời gian khi nào?" Giọng điệu của Sở Vân Chính thể hiện rõ sự khó chịu, đến mức Ngọc Thiên Minh không thể chú tâm đọc nhật ký được nữa.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của một người từng thân thiết rất khác so với trước đây. Hắn đang bực bội, đôi mày chau lại gần như dí sát vào nhau, âm giọng trầm đục vô cùng lạnh lùng. Từng từ hắn nói ra, chẳng hề chứa được một phần thiện chí.
Cuộc gọi điện sau cùng cũng không thể kéo dài quá ba phút.
Sở Vân Chính cúp máy, chán trường ngả người ra sau, trong tay cầm điện thoại kiểm tra lại lịch trình, sắp xếp lại một chút, để chừa chỗ trống cho một buổi tiệc mà hắn chẳng muốn góp mặt.
Thời gian đối với hắn chẳng có là nhiêu, nay lại càng thêm khan hiếm.
Hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, cuộc sống thật vô nghĩa.
Nhưng dù thế nào, hắn vẫn phải chạy theo cái vòng xoáy lịch trình bận bịu của mình.
Thời gian ngồi dán mắt vào đống hồ sơ giấy tờ đã hết, Sở Vân Chính ra khỏi thư phòng, rời đi một lúc, hắn quay lại với một bộ đồ chỉn chu hơn.
Ngọc Thiên Minh vốn đã tiếp tục công việc đọc nhật ký của mình, lại vì nghe thấy câu hỏi của hắn mà dừng lại:"Bây giờ tôi ra ngoài, cậu có cùng đi không?"
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn.
Sở Vân Chính trong bộ dạng của người hiện đại trong mắt cậu vẫn chưa thể quen nhiều bằng lúc hắn mặc cổ trang. Nhưng hắn của bây giờ, thực sự chẳng mang một nét nào của những "Sở Vân Chính" cậu từng quen qua.
Vẫn khuôn mặt ấy, con người ấy, nhưng lạ lẫm hơn, khô khan hơn, cả "trống rỗng" hơn.
Cậu muốn nhìn xuyên qua hắn, tò mò rằng linh hồn trong thân thể ấy có bao nhiêu phần là của "Sở Vân Chính". Nhưng tiếc rằng điều đó không thể.
Ngọc Thiên Minh cầm dây tơ hồng, giật nhẹ hai cái. Người kia thấy dấu hiệu, liền hiểu ý cậu muốn cùng đi.
Mà thực ra hắn nghĩ, cái dây này ngắn như vậy, cậu cũng không thể xa hắn được. Giống như một loại mặc định, hắn ở đâu, cậu sẽ đi đấy.
Chẳng bao lâu sau, căn hộ chung cư được khóa lại. Bên ngoài lạnh buốt, Sở Vân Chính nhanh chóng di chuyển, thời gian tính từ khi hắn rời nhà cho đến khi phóng xe ra khỏi khu nhà ở thậm chí còn chưa quá năm phút.
Con người một khi đã quá quen việc chạy đua với thời gian, thì tốc độ sẽ hơn rất nhiều những kẻ nhàn nhã.
Nhưng Ngọc Thiên Minh chẳng quan tâm lắm. Cậu không coi trọng việc hắn tuân thủ giờ giấc khắt khe đến từng chút, cũng chẳng quan tâm việc hắn bây giờ muốn đi đâu.
Đúng như những gì Sở Vân Chính nghĩ trước đó, lí do để cậu ở trên xe cùng hắn bây giờ, chỉ là bởi vì cậu không thể xa hắn ở một phạm vi nhất định.
Chiếc xe cứ đi trong lòng thành phố đông đúc, cả chặng đường dài đều chìm trong không gian yên lặng.
Điểm dừng là ở bãi đỗ xe của một bệnh viện quốc tế cao cấp vô cùng nổi tiếng.
Ngọc Thiên Minh không tò mò chuyện vì sao Sở Vân Chính lại đến đây, chỉ lặng lặng theo sau đúng nghĩa như một hồn ma thực thụ.
Kể cả dù có cao cấp đến đâu, âm khí nơi này vẫn rất lớn. Suốt dọc quãng đường Sở Vân Chính đi trong bệnh viện, cậu đã bắt gặp vô số vong hồn. Có người vừa mới ra đi, mơ hồ không biết mình đã chết, có hồn cũ đã quen thói, giả bộ như người thường trong viện. Cũng có rất nhiều vong hồn trẻ con, chúng ngây thơ đến mức phát ra hào quang, ngơ dại chơi đùa với nhau, chẳng đứa nào biết mình đã từ giã thế gian tận bao giờ.
Cậu bay qua đám vong hồn đó, bọn họ nhìn cậu một cách kỳ dị. Nhưng cũng phải, cậu không mặc đồ của bệnh viện, mà là một chiếc áo tù nhân đã cũ sờn.
Không phải con người nào cũng biết dáng vẻ linh hồn sẽ mang bộ đồ lúc người đó chết đi, nhưng người chết rồi lại rất rõ.
Giờ thì hoàn cảnh của cậu giống như một kẻ mặc áo tù đi ở ngoài đường phố vậy, dù bản thân mình có bị oan, nhưng cái áo tù thực sự quá nổi bật. Và nó có sức mạnh quy án mạnh mẽ hơn bất kỳ lời phán quyết nào của thẩm phán, thứ ấy chính là dư luận cộng đồng.
Cậu dù từng trải, dù đã gai góc hơn, nhưng nghe những lời xì xào bàn tán của những linh hồn xung quanh cũng có một phần nhục nhã.
Không biết từ bao giờ, khoảng cách xa vời của sợi dây đỏ đã được kéo gần lại. Ngọc Thiên Minh không để ý, nhưng Sở Vân Chính rất chú tâm đến vấn đề này. Cho tới khi sợi dây đạt đến độ dài nhỏ nhất, hắn không giữ nổi sự tò mò trong lòng, đành đánh tiếng hỏi nhỏ:"Sao vậy, không giữ khoảng cách với tôi nữa à?"
Ngọc Thiên Minh không biết nên giải bày như thế nào, tâm trạng cậu bây giờ rất ngổn ngang, lại không thể dùng chữ viết diễn tả lại.
Bởi vì đối phương mãi chẳng có phản ứng, Sở Vân Chính cũng không nhận được động tĩnh gì từ sổ tay, mặc định coi sự im lặng kia là câu trả lời của cậu.
Hắn mặc dù rất tò mò về chàng trai kia, thắc mắc rằng tình duyên của họ từ đâu mà nên, nhưng hiện tại, đôi bên vẫn chỉ là người xa lạ, thậm chí còn chẳng thể nói với nhau một chữ. Hắn chẳng có quyền gì chất vấn chuyện riêng tư của cậu, càng không nên vượt quá giới hạn của bản thân.
Vẫn nên là tập trung vào chuyện trước mắt.
Sở Vân Chính trấn tĩnh chính mình, bước chân càng một nhanh hơn. Sau cùng hắn bước vào một căn phòng ở trong khoa tim mạch, vừa nhìn thấy hắn, nữ y tá trực bàn tư vấn lập tức đứng dậy chào hỏi.
"Chào anh, trưởng khoa vừa mới khám xong cho bệnh nhân, đang trở lại đây rồi, anh vào phòng chờ một chút nhé." Vừa nói cô vừa dẫn hắn vào trong gian phòng làm việc riêng của bác sĩ trưởng khoa, rót cho hắn một ly trà nóng.
Nước vừa được đặt trước mắt, bên ngoài đã có tiếng bước chân, tất cả người trong phòng đều nhìn ra, là bác sĩ trưởng khoa đã về.
"Chà cậu Chính đến rồi sao?" Vị này tuổi đã vào khoảng gần năm mươi, do công việc bận rộn nên nhìn còn già hơn nữa. Ông cởi chiếc áo blouse treo lên mắc, sau đó ngồi vào bàn tiếp khách, lại nói với cô y tá:"Cô đem hồ sơ bệnh án với kết quả chụp CT lần trước vào đây cho tôi."
Cô gái "Dạ" một tiếng rồi rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại hai người, Ngọc Thiên Minh vẫn chỉ được tính là ma thôi.
Biết tính của Sở Vân Chính không thích ngồi lâu, bác sĩ liền vào thẳng vấn đề:"Dạo này cậu thấy cơ thể thế nào, có biểu hiện gì bất thường không?"
"Tất cả vẫn như cũ." Hắn đáp, khuôn mặt vẫn giữ nguyên trạng thái nghiêm nghị như thường.
"Thế à, cũng không biết nên coi là tốt hay xấu nhỉ." Bác sĩ nghe lời hắn, nở một nụ cười có phần bất lực. Bởi vì nếu tình trạng của bệnh nhân này không thay đổi, tức là hắn vẫn không thể ăn uống bình thường, các triệu chứng bệnh thường xuyên xuất hiện, cùng với cường độ làm việc dày đặc của hắn, có lẽ khó có thể cứu vãn nổi nữa.
Lúc này cô y tá cũng đã đem hồ sơ vào phòng. Bác sĩ nhận lấy rồi trình bản chụp CT cho hắn xem.
Ngọc Thiên Minh nhìn qua, là hình ảnh khoang ngực người, phần tim mạch thể hiện rất rõ, vị trí ấy có một chút màu đen hơi đậm. Chẳng hiểu sao cậu thấy chỗ đó có chút xấu xí.
Vị bác sĩ kia cũng vô cùng đau đầu với nơi sắc đen tồn tại đó, ông chỉ tay vào đấy, giải thích với Sở Vân Chính:"Khối u của cậu giờ đã phát triển ảnh hưởng rất nhiều đến hoạt động tim mạch. Như lần trước tôi đã nói, thứ này không thể cắt bỏ, cũng không thể thay tim mới vào được. Tôi nghĩ cậu nên tranh thủ lựa chọn thời điểm trợ tử thích hợp, nếu không với tình trạng này, cậu chẳng thể sống nổi qua Tết âm lịch đâu. Chi bằng kết thúc sớm bớt đau khổ."
Sở Vân Chính vẫn giữ im lặng, chỉ có Ngọc Thiên Minh là choáng váng với những gì bản thân vừa nghe được.
Khối u? Tim mạch? Trợ tử?
Tất cả hiển nhiển đến mức chỉ cần một lần cậu cũng hiểu rằng Sở Vân Chính sắp chết, chết vì một khối u trong tim.
Thời điểm này đã là cuối năm, sắp đến Giáng Sinh, âm lịch cũng sắp hết, tính tối đa mà nói, hắn chẳng sống quá được một tháng nữa.
Không biết bên trong thân thể ngụy tạo bằng sự mạnh mẽ cứng rắn kia đã mục rữa bao nhiêu phần rồi. Ngọc Thiên Minh thực sự tò mò rằng hắn sao có thể kiên cường chống đỡ như vậy.
Chờ đợi một vài phút, Sở Vân Chính mới đáp lại lời của bác sĩ:"Kết thúc vụ án lần này, tôi sẽ thực hiện trợ tử."
"Là chuyện nhà ông cụ kia à?" Vị trưởng khoa thở dài, Ngọc Khởi Quân tiếng tăm rất lớn, chuyện ông dốc sức tìm kẻ hại cháu trai quá cố cũng được giới thượng lưu rì rầm truyền tai bấy lâu nay. Nhưng mà sự việc xảy ra từ một năm trước, lại không có bằng chứng minh oan hay chỉ điểm hung thủ khác, bế tắc không kẽ hở. Một vụ án như thế có thể kết thúc được trong một tháng ngắn ngủi nữa hay sao?
Ông nhìn Sở Vân Chính, dáng vẻ thành công mà nhiều người mong ước, trong mắt ông chỉ là một kẻ cố chấp với sinh mạng của chính mình. Nhưng dù sao khuyên cũng không khuyên được, ông đành đồng ý thỏa thuận:"Cậu muốn bao giờ cũng được, phía chúng tôi sẽ thực hiện tốt nghĩa vụ của mình."
Còn chẳng biết có thể trợ tử cho hắn không nữa, nhưng lời theo nghiệp vụ vẫn phải nói vậy.
Chẳng bao lâu sau, cuộc trò chuyện chóng vánh kết thúc. Sở Vân Chính cuối cùng vẫn từ chối ý định kiểm tra lại bệnh của bác sĩ, thẳng thừng rời khỏi bệnh viện, dứt khoát như cách hắn đã bước vào đây.
Thời gian chớp nhoáng, mới già nửa buổi chiều. Gió đông vẫn không ngừng thổi, sương lạnh và giá buốt tràn phủ khắp không khí, nhưng trong khoang xe hơi bật chế độ sưởi, con người cũng không thấy lạnh lắm.
Chỉ có vong hồn là tâm tư nguội lạnh.
Ngọc Thiên Minh nãy giờ cứ bồn chồn mãi, cảm thấy phần nào đó trong cảm xúc của mình có chút ngứa ngáy.
Biểu hiện của cậu không ai thấy, nhưng Sở Vân Chính chỉ qua một sợi chỉ đỏ cứ cử động lung tung nãy giờ là nhận thấy được sự bối rối ấy. Hắn không có chủ đích gì, đơn giản là giải thích cho cậu hiểu:"Chỉ là một khối u đè vào tim thôi, thi thoảng cơ thể hơi khó chịu, chứ cũng không vấn đề gì."
Nhưng tự dưng hắn lại thấy lời này có phần lệch trọng tâm, đành nói lại:"Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ giải oan cho cậu rồi mới an tâm chết đi được."
Sau đó chẳng biết Sở Vân Chính nghĩ gì, lần đầu tiên hắn bật cười từ lúc cậu gặp hắn trong thời đại này.
Câu từ của hắn nhẹ bẫng, mà chứa vô vàn xót xa:"Cậu chờ tôi, chúng ta cùng nhau siêu thoát."
Ngọc Thiên Minh nhói lòng, đưa tay mình can đảm đặt lên tay hắn, đem tơ hồng quấn lại thành vòng.
Không tiếng nói, nhưng ý cậu, hắn hiểu.
Kiếp này của hắn, hẳn vì thiếu cậu, mới thấy cô đơn.
...----------------...
...[Hết chương 6- Thế giới thứ tư]...