Hộp quà vừa được gửi đến đặt ngay ngắn trên bàn. Ngọc Thiên Minh rút sợi ruy băng buộc ngoài ra rồi khám phá thứ đồ bên trong.
Chiếc mặt nạ tinh xảo thoáng chốc xuất hiện trước mắt cậu. Toàn thân nó có tông chủ đạo là xanh lam đậm, hai viền mắt gắn đá quý lấp lánh, viền ngoài đính lông vũ đen.
[Oa! Vật phẩm đặc biệt! Anh mau cầm lên đi, em muốn xem rõ hơn.] Ngọc Thiên Minh vẫn còn bất ngờ vì món quà đột ngột này thì An An đã phấn khích vô cùng. Cậu đành cầm chiếc mặt nạ lên ngắm nghía, nhìn chán chê một hồi vẫn không thấy có gì đặc biệt
[Chỉ là đồ cho vũ hội thôi mà.]
[Anh là người thường, không hiểu được đâu.] An An lên giọng, bắt đầu giảng giải về sức mạnh của cái thứ cậu đang cầm trong tay:[Mặt nạ này có thần lực, à anh không biết thần lực là cái gì đâu, cứ hiểu nôm na là phép thuật đi. Khi đeo nó lên thần lực sẽ che dấu thân phận người sử dụng, trừ khi là người cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực kỳ coi trọng anh mới có thể nhận ra thôi.]
Ngọc Thiên Minh bị câu thoại đầy điệp từ của nó làm cho đau cả đầu. Cậu day day trán một lúc, sau đó bỏ chiếc mặt nạ vào chỗ đồ dùng đã chuẩn bị sẵn cho vũ hội ngày mai.
Việc Liễu Hạ An sắp xếp cho cậu ra mắt công chúng đã được biết trước từ nửa tháng, nhưng tinh thần cậu tới nay vẫn chưa sẵn sàng lắm. Cậu là người hướng nội và ngại tiếp xúc, bị đặt trong một buổi tiệc đông người đã là một thử thách, lần này cậu còn phải ra mặt phát biểu, mới nghĩ đã thấy run.
Sáng hôm sau, cậu có một buổi gặp mặt với Liễu Hạ An ở thao trường, nội dung là kiểm tra lại tác phong của cậu để thể hiện trong buỗi vũ hội tối nay cho tốt. Sau khi kết thúc vẫn như thói quen cậu lui xuống sân tập, mang theo khẩu Serinus tìm Sở Vân Chính tập luyện.
Sau hơn một tháng trình độ của Ngọc Thiên Minh đã lên hẳn, bây giờ cậu đã có cầm bắn bằng một tay, mục tiêu cũng đã nâng lên bia 50 mét.
Vì cuối tuần nên hôm nay khách đến hơi đông, toàn các ông lớn với cậu ấm nhà giàu. Lúc Ngọc Thiên Minh đang tập trung ngắm bắn thì bên vai cậu bị vỗ một cái, tác động bất ngờ khiến ngón tay bóp lấy cò súng, đạn bắn ra trật đường dự tính, cẳng tay cậu cũng bị giật cho đau điếng.
"Uầy, không ngờ cậu em thư sinh của anh Xuyên cũng biết chơi phết nhở?" Giọng của một tên nào đó vang lên, tiếp theo sau là cả một tràng cười phụ họa.
Ngọc Thiên Minh quay đầu nhìn, thấy ba bốn gã mặc đồ luyện tập ở phía sau, tên nào cũng vênh váo vô cùng, trong số đó có cả Ngọc Cẩn Xuyên. Gã hình như là tên đứng đầu đám này, chỉ dơ tay một cái là tất cả lặng im ngay. Gã híp đôi mắt vốn đã chẳng lớn bao nhiêu của mình nhìn cậu, châm chọc hỏi:"Chú em cả ngày ra ngoài, cứ tưởng là đi làm việc lớn gì chứ, hóa ra là đến đây chơi bời sao?"
"Không liên quan gì đến anh." Cậu khinh bỉ rời ánh mắt khỏi người gã, cầm súng chỉnh lại chốt an toàn để tránh trường hợp ngứa tay bắn chết người.
Nhưng có lẽ đám mù lòa kia không nhận ra được sát ý nồng đậm trong đôi mắt của cậu. Bọn chúng ỷ đông hiếp yếu, đem bàn tay dơ bẩn muốn chạm đến người Ngọc Thiên Minh.
Đáng tiếc dự định bất thành.
Cánh tay của kẻ làm càn bị bẻ ngược ra sau đến mức nghe được cả tiếng răng rắc của khớp xương. Gã gào thét trong đau đớn.
Cả lũ người sợ hãi quay lại thấy một huấn luyện viên đang đàn áp gã kia quỳ phục dưới đất.
"Xin lỗi đã làm bạn ngài bị thương, nhưng quy định của câu lạc bộ yêu cầu huấn luyện viên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho khách hàng mình phụ trách." Sở Vân Chính nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám người kia, tuy rằng đang nhận lỗi nhưng thái độ vô cùng cao ngạo.
Ngọc Cẩn Xuyên nhìn kẻ đang quỳ dưới đất đang đau đớn rên rỉ, cảm thấy nếu có xông lên đánh người cũng không có cửa thắng. Hơn nữa gã biết đối phương là ai.
Số Một- Huấn luyện viên cao giá nhất của Tiên Thương.
Muốn đặt được người này huấn luyện riêng, giá đưa ra cũng phải ngàn đồng, động chạm đến hắn cũng coi như động đến cây tiền của Tiên Thương, kết cục khó mà yên ổn.
Nhưng gã tự tin mình là một kẻ thông minh, không dùng cách này thì sẽ có phương án khác để chèn ép tên huấn luyện viên coi trời bằng vung này. Gã nhếch miệng, gọi một người hầu đạn đến ra lệnh:"Gọi quản lý của câu lạc bộ đến đây."
Gã là con của phú thương giàu nhất thành phố, cha hắn có quan hệ cực tốt với tổng đốc trưởng. Hắn tin rằng người của Tiên Thương phải nể mặt cha hắn mà xử lí vụ này cho ra trò.
Người hầu đạn khúm núm cúi đầu chạy đi báo cáo, một lát sau dẫn theo Andrew đến sân tầm gần.
Sau khi giải trình mọi việc, Ngọc Cẩn Xuyên đắc ý nhìn Sở Vân Chính chờ đợi phán quyết của Andrew.
"Thưa ngài, việc đả thương khách hàng khác trong thao trường là vi phạm luật của câu lạc bộ, chúng tôi xin phép được tước lại vé vào cổng và thực hiện cấm cửa một tháng đối với bạn của ngài." Câu chốt cuối cùng của Andrew khiến Ngọc Cẩn Xuyên sững người trong giây lát, gã vẫn cố đấm ăn xôi kiên quyết đòi xử lí Số Một, nhưng Andrew không hề thay đổi, thái độ càng cứng rắn hơn:"Nhiệm vụ của huấn luyện viên là đảm bảo an toàn tuyệt đối của khách hàng. Các ngài là khách tự do, khi bước vào câu lạc bộ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Nếu ngài không đồng ý với những điều tôi đã nói, tôi xin được phép tước hết vé vào cổng và thực hiện cấm cửa với những người còn lại. Đây là sự nể mặt cuối cùng của Próti Volí dành cho ngài."
Lời nói đanh thép của Andrew khiến Ngọc Cẩn Xuyên mất hết mặt mũi, gã tức giận trừng Sở Vân Chính một cái rồi bỏ đi. Cái đám còn lại như chó cun cút chạy theo con đầu đàn.
"Xin lỗi đã để cậu gặp rắc rối, không biết cậu có bị thương ở đâu không?" Sau khi không khí trong lành trở lại thì Andrew thay đổi thái độ hẳn, nói chuyện với Ngọc Thiên Minh cực kì nhẹ nhàng.
Cậu lắc đầu sau đó cũng bỏ lơ Andrew đứng đó, tiếp tục luyện tập bắn súng. Vừa mới cậu muốn thử sức với giới hạn xa nhất, tự nhiên bị phá đám, không bắn được thì cục tức này khó mà nuốt trôi.
"Tôi nói rồi, cậu ấy không thích râu quai nón đâu." Sở Vân Chính ghé tai Andrew châm chọc, hơi thở của hắn khiến cho vị quản lí cấp cao ngứa ngáy vành tai. Andrew hừ mũi tức giận, bỏ đi khỏi sân tập.
Sở Vân Chính nhìn bóng lưng cao lớn của ông chú người tây kia khuất dần, trong lòng cảm thấy rất khoái trí. Hắn tràn đầy hứng khởi đến chỗ Ngọc Thiên Minh nhiệt tình cùng cậu luyện tập.
Tối, vũ hội mùa hè diễn ra.
Không chỉ giới thượng lưu mà vài người làm có tiếng ở những nơi tổng đốc trưởng mở cửa làm ăn cũng được mời đến.
Huấn luyện viên Số Một đương nhiên phải góp mặt, hắn phải nhân cơ hội lớn này đào bới thêm thông tin về nguồn mạch ngầm của bọn thực dân.
Đi cùng hắn còn có cả Hoàng Xuân Tầm. Cậu chàng là Số Năm ở câu lạc bộ, cũng là một trong những cái cây hái tiền cực giá trị, không quên dùng quan hệ nghề nghiệp để nối dài cái cần câu thông tin cho cách mạng.
Buổi vũ hội được tổ chức ở nhà hát lớn, chính là lầu hai của nhà hàng mà Trần Thành Vinh theo làm. Hôm nay tất cả nhân viên nhà hàng sẽ phục vụ khách của bữa tiệc.
Từ trước khi bắt đầu 30 phút khách khứa đã đến khá khá người. Có những kẻ giàu mới nổi thích phô trương gia thế của bản thân, có những kẻ đang đứng trên bờ vực sụp đổ muốn chèo kéo quan hệ để vớt vát lại cuộc đời, lại có những thương nhân đến giao thiệp đồng thời tò mò muốn biết nhân vật bí ẩn ngày hôm nay là ai, hoặc có những kẻ đến mà không ai biết rõ mục đích là gì.
Rất nhiều thành phần trong bữa tiệc mô phỏng lại xã hội giai cấp phân tầng ngoài kia, chúng hỗn độn và chẳng thể nhận biết đen trắng. Ai là người tốt, ai là kẻ xấu, tất cả đều bị ẩn dưới lớp mặt nạ phù phiếm.
Vũ hội hóa trang bắt đầu.
Người chủ trì- phu nhân Mirabelle Cléméntine vẫn chưa xuất hiện, thay bà đón tiếp khách khứa là người con trai cả Briant- cũng là một thương nhân cực kì giàu có.
Ông Briant cầm trên tay li rượu vang đi xung quanh hội trường đông người, vô tình nhìn thấy thiếu nữ đứng dựa người bên một bức tượng thiên thần âm thầm theo dõi buổi tiệc.
"Tiểu thư không tham gia vũ hội sao, mọi người đang khiêu vũ rất vui vẻ kìa." Đây là vị khách đặc biệt mà mẹ ông mời đến ngày hôm nay, ông phải thể hiện sự hiếu khách tốt nhất.
Chiếc mặt nạ màu đỏ máu điểm xuyết vài sợi lông vũ tím che dấu đi khuôn mặt toàn vẹn của thiếu nữ. Cô nâng li rượu trong tay mình lên cụng nhẹ vào li của ông Briant.
"Cảm ơn ngài, bạn nhảy của tôi chưa tới." Son đỏ chạm vào miệng li, tạo thành dấu vân môi nhàn nhạt. Thiếu nữ dơ tay xem đồng hồ, bữa tiệc đã qua được nửa tiếng, cũng sắp đến lúc nhân vật chính xuất hiện rồi.
"Tôi nghĩ ngài nên mời phu phân nhảy một điệu đi, trước khi hào quang bị những thanh niên trẻ tuổi cướp hết." Cô nháy mắt tinh nghịch với ông rồi rời đi.
Ngài Briant bị cô chọc ghẹo cũng không cảm thấy khó chịu, còn nghe lời đến bên vợ mời bà nhảy một điệu. Sớm thôi những tiểu thư công tử trẻ tuổi sẽ thay họ nhảy múa trên vũ đài rộng lớn này, sẽ đẹp hơn, lỗng lẫy hơn rất nhiều.
Thiếu nữ bước ra ngoài phòng tiệc, cơn gió mùa hạ thổi ngang qua người cô. Từ trên lan can nhìn xuống cô có thể thấy chiếc xe mình cử đi đón người vừa mới đến.
"Chờ cậu lâu lắm rồi đó." Lúc bước chân của chàng trai chạm đến mặt sàn hành lang đã nghe thấy giọng nói của thiếu nữ.
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, dưới ánh trăng vàng dịu dàng, sắc đỏ rực rỡ của bộ đầm khiêu vũ như một ngọn lửa tỏa sáng nuốt hết sự tồn tại của mọi thứ xung quanh.
"Vào thôi, bạn nhảy." Cô đưa tay ra, chàng trai mỉm cười đỡ lấy, như một cặp đôi thực thụ, họ cùng nhau bước vào phòng tiệc.
Trong một buổi giao lưu, những người quen biết thường tụ tập thành nhóm, bọn họ vừa trò chuyện vừa quan sát những vị khác khác. Đôi thiếu nam thiếu nữ vừa lướt qua đã khiến bọn họ không khỏi trầm trồ.
"Scarlet Heart đúng không, bộ đầm tuần trước mới xuất hiện trên báo đấy." Một vị tiểu thư hướng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo thiếu nữ vừa lướt qua.
"A đúng thật, thấy tận mắt đúng là rất rực rỡ, tiểu thư nhà ai đấy nhỉ?" Một tiểu thư khác thắc mắc khiến các cô còn lại cũng phải tò mò nhìn theo.
"Trông lạ quá, cô ấy cao như người tây ấy, nhưng mà tớ chưa bao giờ thấy người tây tóc đen cả."
"Đúng nha, tóc cô ấy đen nhánh luôn, môi đỏ, da trắng, giống hệt Bạch Tuyết. Ơ mà Bạch Tuyết là người phương nào?"
"Thôi các cậu không đoán được đâu, nhìn anh chàng đi cùng cô ấy đi, cũng cao ghê, giống anh Số Một ở đằng kia lắm. Các cậu nghĩ bỏ mặt nạ ra ai đẹp trai hơn?"
"Có đẹp thì các anh ấy cũng không mời chúng ta khiêu vũ, anh trai kia có Scarlet Heart, Số Một có Lily Angel, đều là người có địa vị cao thôi."
"Lily Angel xuất hiện sao? Buổi tiệc hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, ai là người sở hữu chiếc đầm đó vậy?"
"Là cô út nhà ông Ngọc Kiến Bình ấy, đẹp xuất sắc luôn. Cô bé mới 15 tuổi thôi, gầy gầy nhỏ nhỏ đáng yêu như búp bê ý."
Các cô tiểu thư cười nói ríu rít như đàn chim đang ca hót, các cô mỗi người một vẻ, đều xinh đẹp lắm, có điều đúng thật là đã bị Scarlet Heart và Lily Angel đánh rớt ánh hào quang.
Hai bộ đầm này là sản phẩm đặc biệt được Blikka kết hợp chế tác độc bản bởi thợ may lễ phục nổi tiếng nhất thành phố. Bản thiết kế ngay khi ra mắt đã được đưa lên mặt báo làm mưa làm gió suốt cả tuần qua, không chỉ đẹp mà nó còn có cái giá trên trời mà không phải cứ thích là sẽ có.
Nhưng bản vẽ vừa mở bán chưa được ba mươi phút đã có khách đặt mua. Hai bộ đồ được làm bởi thợ may lễ phục giỏi nhất thành phố, lại được đính kết đá quý khiến mức độ sang trọng càng được tăng lên. Cùng lấy cảm hứng từ ánh trăng trên trời cao, nhưng mỗi chiếc lại mang một vẻ khác nhau.
Lily Angel với sắc trắng tinh khiết, đi theo phong cách cổ điển từ chiếc corset siết lấy vòng eo thon nhỏ của chủ nhân đến tầng váy bồng bềnh lấp lánh những sợi chỉ bạc che dấu phần bí mật phía sau. Đá quý được xâu chuỗi tinh tế trang trí phần áo cúp ngực đã được phủ một lớp ren họa tiết hoa bách hợp, ống tay bồng trễ vai vừa mong manh vừa gợi cảm, lộ ở phía sau một phần lưng trần của chủ nhân- nơi mà đôi cánh thiên thần có thể mọc ra. Một ý tưởng rất đặc biệt từ ánh trăng bạc dịu dàng.
Ngược lại Scarlet Heart xuất phát từ nguồn cảm hứng về trăng máu. Hiện tượng thiên văn ba năm một lần vô cùng hiếm thấy, là đại diện cho huyết quỷ của truyền thuyết phương tây. Bộ đầm với thiết kế đuôi mullet độc lạ giúp đôi chân dài trắng trẻo có thể khoe ra một cách trọn vẹn, eo váy chiết nhỏ, phía sau cắt xẻ mạnh làm lộ toàn bộ tấm lưng của thiếu nữ, những sợi ruy băng đỏ bắt chéo từng cặp rực rỡ trên làn da trắng. Phía trên ôm gọn lấy vòng ngực đầy đặn, trên cổ chủ nhân đeo thêm món trang sức thiết kế đồng bộ với chiếc váy, tạo nên một vẻ đẹp cuồng dã hoang dại, tựa như tưởng tượng của loài người về loài Vampire.
Nếu chỉ một trong hai thiết kế xuất hiện trong buổi tiệc, nghiễm nhiên mọi sự chú ý đều chỉ dồn vào một, nhưng ở đây cố tình lại có cả hai đương nhiên không thể tránh khỏi sự bình phẩm đánh giá.
Ngọc Nhu Nhi vừa nghe biết được Scarlet Heart xuất hiện trong buổi tiệc cũng không tránh được tò mò. Em kéo tay người bạn nhảy Số Một qua rất nhiều vị khách, sau đó nhìn thấy nữ chủ nhân của chiếc đầm đang đứng bên rìa sàn khiêu vũ cùng một chàng trai bí ẩn.
"Lạ quá." Em dán ánh mắt lên người họ một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể tưởng tượng được khuôn mặt sau lớp mặt nạ lông vũ kia trông thế nào, giống như có một loại sức mạnh vô hình nào đó cứ bóp méo suy nghĩ của em đi. Em muốn hỏi xem Sở Vân Chính có cùng cảm giác ấy với em không, nhưng khi ngẩng đầu bắt chuyện em thấy ánh mắt hắn cũng đang đặt về hai người kia.
Em nhìn theo, thấy thiếu nữ Scarlet Heart nháy mắt với mình rồi tiến lại gần đây.
"Một sắc trắng tuyệt vời. Tiểu thư có muốn nhảy chung một điệu với chúng tôi không?" Cô đưa ra lời mời lịch sự với em, giọng nói không quá lớn nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy. Tất cả đều muốn chiêm ngưỡng một màn đọ sắc so tài của hai ánh trăng đêm nay nên cổ vũ rất nhiệt tình.
Ngọc Nhu Nhi chẳng thể nào từ chối nổi.
Những vị khách đang khiêu vũ khác biết ý nhanh chóng kết thúc điệu nhảy của mình. Ban nhạc tạm nghỉ, chuẩn bị chơi một bản waltz khác.
Khi mọi thứ đã đều sẵn sàng, âm thanh vút cao của tiếng đàn vĩ cầm mở đầu cho âm nhạc bắt đầu. Hai cặp khiêu vũ cùng bước ra sân khấu, cúi chào người bạn nhảy của mình theo quy tắc.
Sau đó tiếng của những nhạc cụ khác dần vang lên hòa chung với tiếng violin cao ngất ngưởng. Đầu tiên là những âm thanh trong trẻo mềm mại trong sự kết hợp giữa sáo tây và clarinet cùng chút tiết tấu của trumpet, đương nhiên không thể thiếu những nốt trầm đệm nhạc của cello hay trombone. Cùng với những nhạc cụ mà nhìn vào không thể nhớ hết tên khác, chúng tạo lên một bản hòa tấu đầy lãng mạn cho hai cặp đôi trên sân khấu.
Không chỉ âm nhạc cuốn hút mà những người xem cũng không thể rời mắt khỏi những nhịp bước chân chỉn chu theo tiết tấu nhạc lúc nhanh lúc chậm, những cú xoay đều như chứa chất gây nghiện của hai thiếu nữ hay những động chạm tinh tế của hai chàng trai trên cơ thể bạn nhảy của mình. Họ đang thực sự khiêu vũ chứ không phải chỉ biết giữ một tay trên vai một tay dưới eo bước qua bước lại như khúc gỗ.
Và bốn người họ, mỗi cặp nhảy lại tạo ra một cảm giác rất khác nhau mặc cho đó là cùng một điệu khiêu vũ.
Giữa Số Một và Lily Angel có sự chênh lệch chiều cao vô cùng lớn. Em chỉ cao đến ngực hắn, và mỗi bước nhảy em giống như đóa hoa mỏng manh được hắn nâng niu bảo vệ. Ngược lại hoàn toàn với Scarlet Heart, thiếu nữ là người làm chủ chính mình, còn chàng trai bí ẩn lại có phần dịu dàng khoan thai hơn, mỗi động tác đều thuận theo sự cao ngạo của cô.
Một nửa bản nhạc đã qua đi, âm thanh độc tấu của saxophone ngân nga khắp khán phòng. Đây cũng là giao điểm cao trào của điệu khiêu vũ.
Trao đổi bạn nhảy.
Hai cặp đôi di chuyển đến vị trí đối ngược trên sân khấu, sau đó dùng một điệu nhảy xoay tròn tiến vào trung tâm, khi giao qua nhau hai người nữ sẽ thay đổi vị trí sau một cái nắm tay.
Vốn mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy, nhưng sự thực thì chẳng ai có thể đoán được điều bất ngờ.
Trong khoảnh khắc Lily chạm đến tay Scarlet, cả cơ thể em bị kéo mạnh về phía cô, còn chàng trai bí ẩn bị đẩy vào lòng Số Một. Chuyển biến bất ngờ khiến cả ba người trên sân cùng khách khứa đều cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng điệu nhảy vẫn tiếp tục, tiếng kèn độc tấu được thay bằng một dàn âm hưởng tuyệt đỉnh.
Ngọc Thiên Minh cố gắng nhảy thật chính xác để không dẫm vào chân Sở Vân Chính, sau vài ba nhịp làm quen, cậu đã có thể nhảy bình tĩnh như thường, đồng thời cũng tranh thủ nhìn ngắm bạn nhảy mới của của mình.
"Cậu hôm nay rất là đẹp." Trong một cú xoay tròn thân mật, hắn khẽ thì thầm vào tai cậu.
Ngọc Thiên Minh giật mình hụt mất một bước nhưng được Sở Vân Chính đỡ lấy, tiếp tục đi theo tiết tấu. Cảm xúc vui sướng đầy ắp lồng ngực, cậu không thể chờ đợi thêm mà vội vã hỏi hắn:"Anh có thể nhận ra tôi sao?"
"Tại sao không?" Hắn khẽ cười, thâm tình tràn ngập trong ánh mắt:"Chỉ cần lướt qua một lần, tôi đã biết cậu là ai."
Ngọc Thiên Minh xác thực cậu vẫn đang đeo mặt nạ, chính là món đồ mà An An cực kì hưng phấn khi nhìn thấy, thứ mà khi đeo lên chỉ có người cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cưck cực cực cực kỳ coi trọng cậu mới có thể nhận ra. Và đáp án của Sở Vân Chính đủ để cho cậu biết trong lòng hắn cậu chiếm bao nhiêu phân lượng.
Thực sự rất tốt, vô cùng tốt.
Phía bên kia sân khấu, hai thiếu nữ cũng đang bắt cặp nhảy tiếp điệu wailz này. Scarlet vẫn chiếm thế chủ động, như một đóa hồng đỏ chói lọi ôm lấy bách hợp trắng trong lòng. Cô nhìn vào đôi mắt chim câu trong veo của em, nhưng ở đó chẳng phản chiếu mình.
"Em đẹp lắm."
Cô nói, âm giọng dịu và ấm khác hẳn với sự hoang dại trên con người cô. Cô buộc em phải nhảy theo bước chân mình, bàn tay làm càn trên thân thể em.
"Xin tiểu thư ý tứ chút." Em hơi cau mày, nhưng dưới lớp mặt nạ thì biểu cảm của em rất khó để nhìn thấy. Scarlet nhếch môi cười trêu chọc.
"Chỉ là một chút động chạm thôi mà, em muốn không, chạm vào cơ thể tôi đi." Càng nói cô càng ghì chặt vòng eo nhỏ bé của đối phương, không chút thương tình đè ép một bên vai mảnh.
Em lườm cô, nhưng cô chẳng quan tâm, cứ cười mãi cho đến khi vòng xoay trao đổi bạn nhảy lần nữa diễn ra.
Lily trở lại với Số Một, Scarlet cướp lại chàng trai bí ẩn.
Sau tiếng kèn ngân cuối cùng, bản nhạc kết thúc, bốn người cúi chào bạn nhảy của mình rồi rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội của khán giả.
Mỗi cặp tách đi một hướng, Ngọc Nhu Nhi và Số Một hòa vào những bàn tiệc giao thiệp với các vị khách khác. Còn Thiên Minh và Scarlet lại bước đến một góc khuất.
"Đến lúc tôi phải thực sự xuất hiện rồi, chuẩn bị tinh thần tốt chưa?" Thiếu nữ dùng khăn tay chấm nhẹ mấy giọt mồ hôi trên má, hỏi Ngọc Thiên Minh mấy điều quan trọng cuối cùng.
"Ổn cả, cô cứ đi đi." Cậu vẫy tay chào cô trước khi bóng dáng rực rỡ của thiếu nữ chìm vào trong bóng tối vô tận của dãy hành lang sâu hun hút.
Ngọc Thiên Minh quay trở lại bữa tiệc, cố gắng tìm một chỗ nào đó để ẩn mình, nhưng một li rượu vang đỏ dơ ra trước mặt đã ngăn lại bước chân của cậu.
Andrew đứng phía trước, hắn hôm nay vẫn rất lịch lãm với mái tóc vàng hơi xoăn, bộ lễ phục màu kem sữa ôm lấy thân thể săn chắc của người đàn ông cao lớn. Hắn không đeo mặt nạ, cơ mà chút khác biệt trên gương mặt hắn vẫn khiến Ngọc Thiên Minh phải mất mấy giây mới có thể nhận ra đây là quản lí của thao trường.
Định lí ai cạo râu cũng khác chắc chắn có thể áp dụng với tất cả mọi người.
Khuôn mặt bóng láng của Andrew trông trẻ ra mấy tuổi, nụ cười trên môi càng dễ thấy hơn khi không bị đám râu rậm che khuất:"Cho phép tôi mời cậu một ly được không?"
Ngọc Thiên Minh nhìn ly vang đỏ trước mắt, lịch sự từ chối:"Xin lỗi, tôi không uống rượu."
Lời mời không được đáp trả cũng không thể làm nụ cười của hắn nhạt đi, Andrew vẫn rất kiên trì ngỏ thêm ý tứ nữa:"Vậy tôi có thể mời cậu nhảy một điệu được không... cậu Thiên Minh?"
Âm cuối của Andrew vừa dứt thì cũng là lúc điệp ngữ từ 'đệt' của An An vang lên trong đầu cậu như đánh trống, nhiều hơn gấp nhiều lần cái điệp ngữ cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực cực nào đó.
Cậu đành phải từ chối Andrew để tránh qua chỗ khác bịt cái loa chập An An lại.
[Chuyện này là không thể!!!] Hệ thống có một lòng tin tưởng tuyệt đối vào thần lực, đương nhiên khó lòng chấp nhận việc vật phẩm hệ buff đầu tiên được sử dụng lại có kẽ hở, nó không ngừng gào thét đòi report lỗi thế giới.
[Chỉ là nhận ra anh thôi mà, điều đó chứng tỏ Andrew coi trọng anh, chẳng có gì là quá đáng cả.] Cậu xoa dịu nó.
Nhưng An An không chịu nguôi, cái tính trẻ con của nó vùng lên vô cùng ngang ngược:[Thế nào cũng không thể chấp nhận! Người duy nhất được phép nhìn thấy anh chỉ có thể là Sở Vân Chính thôi! Em mặc kệ tên kia là ai, em...]
[Đủ rồi đấy!] Lần đầu tiên Ngọc Thiên Minh gắt lên giận dữ với An An, những gì nó định nói đều bị nghẹn hết lại, lặng im chịu trận:[Nhóc có biết thời gian gần đây mình quá đáng lắm không? Anh không nói là nhóc muốn leo lên đầu anh ngồi hả? Chỉ là nhìn thấy thôi chứ có gì ghê gớm. Kể cả một người hay hàng chục hàng trăm người cũng được, anh chẳng lẽ lại vô dụng đến mức chỉ được Sở Vân Chính coi trọng! Đừng có làm phiền anh nữa, anh mệt lắm rồi.]
An An không nghĩ mình nói một chút lại có thể làm Ngọc Thiên Minh tức giận đến vậy.
[Em xin lỗi.] Nó muốn giảng hòa, giữa ký chủ và hệ thống không nên có những khúc mắc vớ vẩn thế này, có điều lí thuyết kiên định của nó cũng không thể thay đổi được:[Nhưng mà mặt nạ...]
[Đừng nói nữa.] Sự phẫn nộ của cậu vẫn chưa giảm bớt, An An thật sự không dám mở miệng nữa, nuốt lại lời muốn nói giữ một mình.
Coi trọng chỉ là một cách nói theo nghĩa bóng, người thực sự có thể nhìn thấy chủ nhân dưới lớp mặt nạ, là người yêu anh đến sâu đậm, là người dành tình cảm cho anh nhiều đến mức ngay cả lí trí cũng chẳng thể nhận ra.
Andrew không xấu, nếu như đặt trong hoàn cảnh khác, người có thể nhận được tình cảm của hắn vô cùng may mắn. Nhưng người đó không nên là Ngọc Thiên Minh, vì mối duyên đứt đoạn này sẽ chẳng bao giờ có điểm nối ở đầu bên kia. Kết quả của kẻ đơn phương ra sao, ai cũng tự hiểu được.
Ông chú tây gần bốn mươi bị chàng trai trẻ bỏ lại một mình, nhìn theo tấm lưng cậu rời xa rồi thu tầm nhìn về hai ly rượu trong tay mình. Hắn cố kéo môi cười nhưng đôi mắt nhạt màu không vui nổi. Một tiếng 'coong' thanh thúy khi hai ly rượu chạm nhau, hắn tự nâng chén mời mình, một hơi uống cạn. Ly còn lại hắn cũng làm như thế, men làm da hắn hơi ửng lên, khóe mắt phiếm hồng, nhìn qua còn tưởng hắn đang khóc.
Đúng là một gã đàn ông đáng thương.
_________
Dưới ánh đèn pha lê sang trọng của dãy hành lang cô quạnh, bóng dáng thiếu nữ đơn độc mỏi mệt bước đi. Vẻ hoang dại của Scarlet không còn nữa, cô dựa thân mình vào cánh cửa gỗ, gắng sức mở ra.
Bên trong tràn ngập hương nước hoa nồng đậm, cô kéo tà váy đỏ rực rỡ lê bước đến cạnh chiếc ghế dài đặt ở giữa phòng, nơi mà phu nhân Mirabelle Cléméntine đang nằm nghỉ.
Đôi giày cao gót đã bị cởi ra từ bao giờ, chân trần trắng trẻo quỳ bên ghế lớn, chiếc mặt nạ lông vũ cũng bị vứt phăng không thương tiếc. Thiếu nữ gục đầu bên cạnh phu nhân, thân thể run rẩy mang theo âm thanh kìm nén đau đớn.
Bộ đầm đỏ quá mức gợi cảm làm lộ ra nhiều phần da thịt, chẳng thể che được những vết đen ô uế đang dần lan ra từ eo và lưng cô. Tấm lưng trần trụi bị mảng đen gần như lấp kín, thiếu nữ mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt, thân thể dần hóa thành những đốm sáng tan đi trong không khí.
Cuối cùng chỉ còn chiếc váy đắt giá nằm như một đống bùi nhùi ở trên sàn.
Người nằm trên ghế từ từ ngồi dậy, vươn tay nhặt lấy bộ đầm đặt lên một chỗ tốt hơn. Phu nhân nhìn chằm chằm nó với ánh mắt phức tạp, sau đó quay người rời khỏi phòng.
Tiệc đã đến lúc cao trào.
Chủ nhân của vũ hội từ trên bậc thang đá bước xuống, tiếng nhạc ngân nga chào đón vị phu nhân cao quý.
Bà Mirabelle với vẻ mặt hiền hậu nhìn quanh một vòng khán phòng, khi chạm mắt đến một bông lily nào đó thì dừng lại lâu hơn chút.
"Cảm ơn các vị đã đến tham gia vũ hội mùa hè ngày hôm nay, cùng tôi uống một ly chúc mừng chứ?" Phu nhân nâng ly rượu trong tay, tất cả những vị khách đều hưởng ứng với lời mời của bà.
"Thưa phu nhân, bữa tiệc hôm nay thực sự rất tuyệt vời, cảm ơn bà đã mời tôi đến đây." Một vị thương nhân giàu có của thành phố đứng dưới bậc thang đá tỏ ý thành kính, đồng thời cũng thể hiện thắc mắc của rất nhiều người ở đây:"Tất cả chúng tôi đã cùng thưởng thức tiệc và khiêu vũ vui vẻ, giờ mọi người đều muốn thấy một điều kinh ngạc, không biết phu nhân có thể đáp ứng tôi không?"
Ý của ông ta chính là ám chỉ đến người quản lí mới của Blikka sẽ ra mặt hôm nay. Khi Lily Angel và Scarlet Heart xuất hiện, các thương nhân ai cũng có thể nhìn ra được giá trị sản phẩm mà Blikka sáng tạo có ảnh hưởng lớn thế nào trên thị trường.
"Một điều kinh ngạc sao?" Phu nhân khẽ cười, ánh mắt đầy thâm thúy:"Tôi còn tưởng các vị đã được chiêm ngưỡng rồi chứ. Trăng hôm nay rất đẹp, đúng không?"
"À vâng, vô cùng lộng lẫy." Vị thương nhân cười đùa. Ông ta hiểu ý phu nhân, bà đang ám chỉ về màn khiêu vũ đặc sắc của hai cặp đôi Lily và Scarlet vừa rồi.
Chợt ông ta nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, liền hỏi lại phu nhân:"Thưa bà, phải chăng người mà bà muốn giới thiệu hôm nay là vị tiểu thư váy đỏ."
Maribelle lắc đầu phủ nhận:"Trăng rất đẹp, nhưng bầu trời mới là thứ tuyệt vời nhất."
Phu nhân rời khỏi bậc đá, nhận lấy thêm một li rượu mới của người phục vụ, lướt qua hàng người trong khán phòng. Ban nhạc vẫn đang chơi một điệu nhạc cổ điểm êm dịu du dương, nhưng không khí trong phòng đã bị bóp nghẹt đến mức cảm giác như nơi đây vô cùng tĩnh lặng.
Mọi người căng thẳng nhìn theo bóng dáng của Maribelle. Bà đến vị trí trung tâm khán phòng, nâng li mời chàng trai bí ẩn đeo mặt nạ đã cùng nhảy với Scarlet khi nãy:"Chúc mừng sự thành công của Blikka, cậu đã làm rất tốt."
"Tôi rất vinh hạnh khi được nhận lời khen của phu nhân." Chàng trai cúi đầu hành lễ cảm tạ.
Maribelle mỉm cười, khẽ khàng nhắc nhở:"Cậu cũng nên cho mọi người biết danh tính đi thôi."
"Vâng, thưa bà."
Chiếc mặt nạ lông vũ màu xanh than huyền bí được gỡ bỏ, khuôn mặt vừa lạ vừa quen của chàng trai xuất hiện. Ngọc Thiên Minh của đêm nay mang một vẻ đẹp rất khác so với cậu của thường ngày, một đôi mắt hờ hững, đôi môi không cười, sự lạnh lùng quẩn quanh khuôn mặt chàng trai trẻ.
Cậu chính là chủ nhân thứ hai của buổi tiệc này...
...----------------...
...[Hết chương 6- Thế giới thứ ba]...