[Khoái Xuyên] Lưu Ly

Quyển 2 - Chương 9: Quan hệ




"Xong việc rồi, đúng là thoải mái." Liễu Hạ An sau khi kể chuyện xong thì về lại bàn Ngọc Thiên Minh ngồi xuống, thở ra một hơi.

"Mấy lời cô nói, là sự thực đúng không?" Cậu lúc này tâm trạng cũng cùng một cảm xúc với các khách nhân khác trong quán, hơn nữa là chính chủ của câu chuyện, tác động càng mạnh hơn, giọng đã nghẹn ứ, khó khăn lắm mới có thể nói thông suốt.

Cô nhìn qua biểu hiện của hai người trước mắt, hình như giữa Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh vừa mới xảy ra điều gì đó mà cô chưa kịp biết, thấy cả hai đều trầm tư đến lạ. Có phải câu chuyện vừa rồi xúc động quá, khiến chính chủ các vị thấy bồi hồi sao? Cô không dám chắc suy nghĩ của mình đúng bao nhiêu phần trăm, nhưng câu hỏi của cậu thì vẫn thật thà trả lời:"Miệng tôi nói còn đáng tin hơn cả sử sách đấy."

"Tôi không bảo tôi không tin cô, nhưng mà..." Ngọc Thiên Minh bối rối, liếc nhìn Sở Vân Chính một cái rồi ghé tai cô hỏi nhỏ:"Lần trước hỏi sao cô cũng không chịu nói, sao giờ lại đi kể cho cả thiên hạ như vậy, còn chế tác thành chuyện tình nữa."

"Nếu lúc đó tôi kể ra, chẳng phải cậu sẽ rất đau buồn sao." Liễu Hạ An thở dài một hơi, ánh mắt bất lực giãi bày:"Chuyện cậu hỏi tôi về Sở Vân Chính khi ấy, giờ đã có câu trả lời rồi còn gì, kể chuyện cũ cũng không khiến cậu đau buồn thêm nữa. Dù sao những thứ đã qua thì nên để nó qua đi, còn hứa hẹn giữa hai người đến giờ thực hiện vẫn kịp đúng không? Mà tôi kể cũng đâu phải chuyện tình, là cậu tự suy diễn đấy nhá, khéo khi đây lại là thứ mà trong tâm cậu mong muốn cũng nên."

Dù ngoài mặt Liễu Hạ An có ý phủ định mưu đồ của mình, nhưng vẫn biết cách khơi dậy nhận thức của Ngọc Thiên Minh. Cô không rõ tình cảm của cậu đối với Sở Vân Chính đã đến mức độ nào, nhưng chắc chắn nó không trong phạm trù của bạn bè bình thường nữa rồi, đặc biệt là khi biết được những điều của thế giới trước.

Nghe lời Hạ An nói, cậu cũng có chút chột dạ, quyết định miễn bàn luận thêm về vấn đề này, bằng không trong đầu cậu lại xuất hiện nhiều thứ khác nữa. Cuối cùng cậu chọn cách đánh trống lảng sang vấn đề khác:"Sao cô tự dưng lại xuất hiện ở đây thế?"

"Đồng nghiệp gọi đến chưng cầu ý kiến." Cô thành thật đáp, dù sao giữa cô và Ngọc Thiên Minh còn chặng đường dài phía trước để tác hợp, có gì nói được thì nên thẳng thắn:"Tôi cũng đâu biết cậu lại xuất hiện ở đây, cứ tưởng ở Ngọc phủ bận rộn chuyện Tết nhất lắm chứ."

"Trốn đi chơi với huynh ấy." Ngọc Thiên Minh cười cười chỉ về phía Sở Vân Chính. Hắn từ nãy giờ vẫn lặng yên không nói gì, mặc hai người bọn họ thầm thì to nhỏ với nhau.

Hạ An nhìn cái điệu cười ngây ngốc của cậu, giả bộ thở dài cảm thán một câu:"Có người được crush rủ đi chơi, còn tôi thì bận bịu suốt, tủi thân quá."

"Crush cái gì hả, cô đừng nói linh tinh nữa!!!" Ngọc Thiên Minh bị chọc đến mức đỏ mặt, vươn tay định bịt miệng cô lại thì Hạ An đã nhanh chân rời ghế, chào cậu một tiếng rồi đi mất hút.

"Tôi đi làm việc của mình đây, chúc cậu du lịch với crush vui vẻ nhá!"

Bóng dáng của cô thoáng cái đã biến mất khỏi quán trà, để lại một Ngọc Thiên Minh đang ngượng chín như quả cà chua. Sở Vân Chính thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu thì chẳng hề ngại ngần mà đưa tay áp lên kiểm nhiệt, lời nói ra cũng hết sức quan tâm:"Ngươi ổn không, mặt nóng quá này."

"Không... không sao hết." Cậu cúi thụp xuống bàn, tránh đi bàn tay của hắn, mãi một lúc mới lấy lại được bình tĩnh để ngẩng lên đối diện với hắn:"Chẳng phải huynh nói tối nay hẹn gặp bằng hữu của huynh sao, chúng ta đi đường dài như vậy nên nghỉ ngơi thôi. Về, về phòng nào..."

"Ừ." Hắn nhàn nhạt đáp, gọi tiểu nhị dẫn hai người họ lên phòng đã đặt trước.

"Thưa hai vị khách quan, phòng của quán trọ đã được đặt hết, chỉ còn duy nhất một phòng này thôi, mong hai vị thông cảm." Tiểu nhị mở cửa một gian phòng lớn, bên trong khá rộng rãi, còn có khu bình phong ngăn cách chứa bồn gỗ ngâm mình, nhìn qua tương đối giống một tư phòng tại gia.

"Không sao, chúng ta ở chung cũng được." Sở Vân Chính không có tuy tính nhiều, ngay lập tức đem tay nải vào phòng. Tiểu nhị hiểu ý liền nhanh chóng lui ra đóng kín cửa cho hai người.

"Ngươi mệt thì cứ ngủ một lát đi, đến lúc cần cần ta sẽ gọi ngươi dậy." Hắn thấy cậu bước vào phòng mà đứng ngây như phỗng nãy giờ, liền lên tiếng nhắc nhở. Ngọc Thiên Mình à ừm đáp lại rồi tiến lại giường ngồi xuống, nhưng cũng chẳng ngủ.



Hai người tĩnh lặng một lúc lâu, cảm tưởng không khí sắp đặc quánh lại vì ngột ngạt thù Sở Vân Chính bất thình lình lên tiếng:"Vừa nãy Châu Tín cô nương có nói đến cờ rớt gì đó, ta nghe không hiểu, nó nghĩa là gì thế?"

"... từ lóng thôi, nghĩa là bạn đồng hành ấy." Ngọc Thiên Minh chột dạ, gãi gãi gò má bịa ra một lời nói dối trắng trợn.

"Nghe rất thú vị, ta là cờ rớt của ngươi, ngươi là cờ rớt của ta." Sở Vân Chính tâm tư đoan chính, hoàn toàn không biết mấy lời vừa mới như tiễn đâm ngang Ngọc Thiên Minh.

Cậu tự đào hố chôn mình, nghe xong mặt mày đỏ tía tai, xấu hổ cắt ngang lời hắn:"Crush cờ rớt gì cũng được, huynh đừng bắt chước Hạ An nữa!"

"Hạ An?" Hắn nghe được danh xưng lạ lẫm, liền dò hỏi:"Chẳng lẽ Châu Tín cô nương là người cùng thế giới trước kia với ngươi?"

"Chúng ta là cộng sự ấy mà." Cậu thở dài một hơi, than vãn về nhiệm vụ:"Ta nói huynh phải tin đấy nhé. Ta đến thế giới này là để trả thù cho Ngọc Thiên Minh trước kia."

Cậu chỉ nói một góc nhỏ xíu của nhiệm vụ, phần còn lại vẫn giấu kín. Sở Vân Chính nghe tới việc này ánh mắt liền dán chặt lên người cậu, đôi mày cau lại:"Trả thù ai?"

"Cái người đang chiếm Ngọc phủ đó." Cậu buồn rầu kể chuyện:"Ngọc Kiến Bình không những chỉ cướp của Ngọc gia không đâu, cha mẹ của y cũng là bị lão ta bày mưu hại chết. Ta đến đây như manh cỏ dại, còn chưa biết bám víu vào đâu đã bị ụp lên đầu một đống việc xấu, thật chẳng biết làm sao."

Sở Vân Chính đứng dậy rời bàn, đi đến trước mặt cậu tiếp tục đối chất:"Vậy nếu ngươi trả thù bất thành, chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Linh hồn tiêu tán, không thể chuyển sinh."

Một câu nói nhẹ bẫng của cậu lại như tảng đá lớn một cú đẩy xuống biển tâm tĩnh lặng của Sở Vân Chính khiến lòng hắn dậy sóng. Đôi mắt hắn nhìn vào khuôn mặt đang xụ xuống của ai kia, bất giác bàn tay lại đưa lên chạm vào. Xúc cảm từ làn da Ngọc Thiên Minh truyền tới tay hắn, mang theo nhiệt độ cơ thể làm ấm lòng bàn tay buốt giá.

"Lạnh quá!" Cậu rụt cổ lại, gạt bàn tay của Sở Vân Chính ra, tò mò hỏi:"Huynh sao vậy?"

"Không có gì." Hắn bấy giờ mới nhận ra hành động thất thố của mình, ngồi xuống bên mép giường cạnh cậu đánh lơ chuyện vừa mới đi:"Ta nghĩ rằng... ta có thể giúp ngươi trả thù."

Ngọc Thiên Minh nghe xong, cúi đầu suy ngẫm, hồi lâu vẫn chẳng nói gì. Mãi một lúc cậu mới ngả vật ra giường, mái tóc dài buộc hờ hững trải trên nệm, tay cậu vắt ngang mặt, che đi đôi mắt của mình, mặc kệ những lời hắn nói vừa rồi mà đáp một câu chẳng liên quan:"Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát."

Sở Vân Chính đành rời giường để cậu nằm cho tử tế. Ngọc Thiên Minh rích tít vào góc, kéo chăn trùm kín mít như cái kén, không màng đến thế sự bên ngoài, tâm trí đem hết ra để bàn luận với hệ thống:"Huynh ấy lại chủ động với anh rồi, phải làm sao đây?"

"Như thế cũng tốt cho nhiệm vụ mà." An An nhanh chóng phân tích:"Nếu có sự trợ giúp của nam chính thì chẳng mấy anh sẽ xong việc, hơn nữa chắc chắn rất nhẹ nhàng."

Ngọc Thiên Minh thở dài một hơi:"Anh làm sao dám suy nghĩ đến chuyện đó, hai người tụi anh mới ở mức quan hệ quen biết, còn chẳng phải bạn bè thân thiết gì. Lôi huynh ấy vào chuyện này anh thấy không hay lắm... dù sao cũng đã một đời..."

Cậu chẳng cần nói hết An An cũng tự hiểu. Thế giới trước Sở Vân Chính vì chuyện của Ngọc Thiên Minh mà hỏng mất cả một đời, vậy nên kể cả khi lần này rủi ro có thấp hơn cậu cũng không muốn hắn dính dáng vào. An An đối với lòng tốt của ký chủ nhà mình thì bất lực hoàn toàn, mặc kệ cậu tự quyết định, dù sao cái việc trả thù kia đối với nó và chủ nhân chỉ là nhiệm vụ phụ tuyến, cái chính còn chưa được tới đâu nữa.

Trong lúc một người một hệ thống đang bàn luận thì Sở Vân Chính lại trở về ngồi tại bàn trà. Hắn rót tận mấy chén, uống như nước lã, cái vị đắng chát của thứ trà rẻ tiền nhộn nhạo trong miệng, hệt như tâm trạng rối bời của hắn lúc này. Nghĩ kĩ lại thì mấy lời của hắn đúng là quá bồng bột, hắn với cậu chẳng là gì của nhau cả, nếu có người chẳng thân mật gì ngỏ ý giúp hắn trả thù, hắn đương nhiên sẽ nghĩ người kia đang tìm lợi từ mình.

Hơn nữa chính hắn mới mấy tháng trước còn toan tính ủ mưu cướp của Ngọc phủ, giờ nghĩ lại cứ như đang tự tát mình vậy.

Sở Vân Chính chán nản uống cạn thêm một chén trà, thở dài một hơi.

Có lẽ hắn cần thân thiết hơn với cậu nhiều.

_________

Ngày đông không thấy bóng hoàng hôn, nhưng sắc trời vẫn hạ xuống một mảnh âm trầm. Ngọc Thiên Minh nối gót theo Sở Vân Chính đi tới quán ăn của bằng hữu hắn.

Gọi là quán nhưng nơi này lại rất lớn, có tới hai tầng lầu, không gian rộng thoáng, trang trí đơn giản mà tinh mĩ, phảo gọi là nhà hàng mới đúng, bên trong có rất nhiều người đến dùng cơm,. Hai người vừa vào cửa đã có người ra chào hỏi, nhìn bộ quần áo chỉn chu ông ta mặc là biết không phải tiểu nhị.

"Sở công tử đã lâu không gặp, công tử nhà ta đã chờ sẵn tại phòng riêng, mời ngài đi theo tôi." Nói đoạn ông ta đưa tay ra hiệu mời.

"Làm phiền trưởng quầy rồi." Hắn đáp một tiếng tỏ ý cảm ơn rồi đi theo hướng dẫn của người đàn ông kia.

Ngọc Thiên Minh lạ chỗ, bản thân như đứa trẻ còn sợ lạc, cứ bám dính lấy Sở Vân Chính. Trưởng quầy thấy cậu lần đầu tới đây, không khỏi thắc mắc:"Lần đầu tiên ta thấy Sở công tử dẫn theo người khác, hẳn quan hệ rất đặc biệt."



Hắn nghe câu hỏi mà chẳng biết trả lời sao, ánh mắt liếc ngang qua Ngọc Thiên Minh, cậu thì chẳng để ý lắm đến cuộc trò truyện của hai người nọ, mắt còn đang mải mê ngắm nhìn từng ngóc ngách của quán ăn này. Sở Vân Chính thấy vậy liền đáp lại câu hỏi của trưởng quầy, khẽ "Ừm" một tiếng.

Nói qua nói lại thêm mấy câu mà ba người đã đến được trước cửa một gian phòng kín, bên trong vang ra tiếng người náo nhiệt. Trưởng quầy đến cạnh mở cửa, ý mời Sở Vân Chính và Ngọc Thiên Minh vào trong.

Bọn họ vừa bước vào phòng thì không gian nhất thời im bặt, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên người Ngọc Thiên Minh chứ chẳng mảy may để ý đến vị bằng hữu nào đó.

"Sở đại hiệp hôm nay lại mang mĩ nhân đi cùng, đúng là chuyện lạ." Một người đàn ông chống tay lên cằm, ánh mắt thâm túy đánh giá cậu một lượt.

Ngọc Thiên Minh nghe tiếng bất giác nhìn qua đó, thấy bộ dáng có chút biến thái của đối phương thì nhích lại gần hơn Sở Vân Chính, nép sau lưng hắn.

"Lão Ngạn, ngươi thôi giở thói nhìn người kiểu đó đi." Một nam nhân khác lạnh lùng lên tiếng, lườm người kia một lượt.

Lục Ngạn thu liễm khí thế, trở về với dáng vẻ bình thường, nâng chén rượu hướng về phía Sở Vân Chính:"Ta đâu cố ý, ngươi dẫn người ta vào đây, ta kính một chén xin lỗi."

"Đừng sợ, vào đi." Hắn làm ngơ mấy lời Lục Ngạn nói, kéo cậu vào cùng nhập hội.

Trong phòng chỉ có ba người, thêm hai bọn họ nữa là năm. Bàn chân thấp được đặt giữa, có nệm ngồi đặt trên sàn nhà lót gỗ, bên trên có bày một nồi nước lẩu đang sôi, xung quanh là rất nhiều rau xanh cùng đồ nhúng. Người đàn ông vừa trêu chọc cậu ngồi một mình một bên, mắt hơi xếch lên, môi mỏng dài, lại có điệu cười híp mắt rất giống lưu manh. Người vừa cản hắn lại ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng, cảm giác hơi khó gần, một người còn lại cũng là nam tử, vị trí ngay cạnh vị vừa nói, cũng là một trang tuấn kiệt, nhưng ánh mắt rất ngây thơ.

"Mĩ nhân, xưng tên gọi họ thế nào đây?" Ngọc Thiên Minh vừa ngồi xuống nệm Lục Ngạn đã xúm tới xum xoe hỏi chuyện, còn chủ động mời rượu.

Cậu cầm chén rượu hắn đưa trong tay, miệng chưa kịp đáp đã bị Sở Vân Chính giành lấy đồ không cho uống, đẩy Lục Ngạn ra chỗ khác:"Ngươi mới ốm dậy, đừng uống linh tinh."

"Gớm, giữ người thế." Lục Ngạn bĩu môi dè bỉu hắn, đoạn thở dài than thở:"Ta cứ tưởng tối nay có ta và Sở đệ đơn côi cùng nhau, không ngờ các ngươi đều có người kề cạnh. Đúng là chẳng thương huynh đệ gì hết."

"Ngươi mặc kệ hắn lảm nhảm đi." Sở Vân Chính kéo Ngọc Thiên Minh quay mặt vào bàn, bắt đầu giới thiệu người mặt lạnh trước mắt:"Đây chính là chủ quán ăn."

"Tôi là Tuệ Hàm, lần đầu gặp." Người kia nhìn cậu, vẻ mặt vẫn lạnh nhưng không mang ác ý, dường như là do khuôn mặt người này vốn vậy, đoạn lại chỉ người thanh niên ngây ngốc bên cạnh:"Gọi hắn là Ân là được."

"Mặt liệt nhà ngươi đúng là trời sập không đổi, học tập cái tên ngốc nhà ngươi chút đi, kéo khóe miệng lên." Lục Ngạn nâng chén rượu, ra mặt dạy dỗ Tuệ Hàm một bận, nhưng y không nghe, tay vẫn thành thục đảo đồ ăn trong nồi lẩu. Hắn thấy mình bị bơ mấy bận cũng chẳng có vẻ gì là buồn, tâm trạng vẫn rất hăng hái, sán lại chào hỏi Ngọc Thiên Minh lần nữa:"Ta là Lục Ngạn, ngươi tên gì, quan hệ với Sở đệ thế nào?"

"Ta là... Ngọc Thiên Minh." Cậu vẫn chưa quen lắm với phong cách dồn dập của Lục Ngạn, biết rằng đối phương không có ý xấu nhưng vẫn có chút e dè:"Ta với huynh ấy là..."

"Ta là crush của y." Sở Vân Chính mặt không đổi sắc đánh ngang lời nói của cậu, giọng nói ẩn nhẫn mấy phần tự hào, thậm chí phát âm cũng rất chuẩn.

Ngọc Thiên Minh biết rằng hố này tự mình đào ra, ngại thì có ngại nhưng cũng không đến mức thất thố như hồi chiều, dù sao cậu vẫn cho rằng người cổ đại không hiểu tiếng Anh. Nhưng dường như khung cảnh diễn ra sau đó đã phá tan cái ảo tưởng nhỏ nhoi của cậu.

Miếng thịt Tuệ Hàm đang gắp rơi tõm lại vào nồi lẩu, ánh mắt tĩnh lặng lập tức biến hóa, một thoáng kinh ngạc liếc nhìn Sở Vân Chính rồi lại đáp lên người Ngọc Thiên Minh. Lục Ngạn cũng chẳng ngoại lệ, hắn tuy rằng nghe rõ nhưng vẫn thấy có chút mơ ảo, liền cất tiếng hỏi lại lần nữa cho chắc:"Ngươi có phải vừa nhắc đến từ crush?"

Sau đó Lục Ngạn bùng nổ, trực tiếp lấy tay mình lay Sở Vân Chính:"Ngươi có hiểu nghĩa từ đấy không, là ai dạy ngươi cái đó?"

Hắn nhìn Lục Ngạn như phát điên, lạnh nhạt gạt tay đối phương ra, ngữ khí bình bình trả lời từng ý của câu hỏi:"Là từ lóng thôi, nghĩa là bạn đồng hành, y nói ta biết."

Ngọc Thiên Minh vừa bị nhắc tới, quay ra liền gặp ngay ánh mắt sáng quắc của Lục Ngạn, hắn lại nở nụ cười thâm ý, mắt híp lại, khóe miệng cong cong:"Người anh em, nice to meet you."

Một câu nói tuy ngắn, nhưng hàm ý rất dài.

Tất nhiên gặp được người cùng xuyên không thấy cũng vui đấy, nhưng lúc này Ngọc Thiên Minh muốn cười cũng không nổi, vì Lục Ngạn còn chưa để cậu vui mừng khi có cảm giác gặp người đồng cảnh thì hắn đã hỏi đến thứ cậu quên đi nãy giờ:"Cậu crush hắn thật đấy à?"

Giờ có chối người ta cũng không tin. Ngọc Thiên Minh thở dài một hơi, biểu hiện nhỏ nhoi này vào trong mắt Lục Ngạn lại là biểu thị cho sự ngầm đồng ý. Chẳng biết mạch não người này đã chạy đi tận đâu, đành dơ chén rượu ra mời cậu rồi tự mình nốc cạn:"Nhân sinh khó đoán, người anh em khổ ải rồi."

Cái kiểu rén đến mức không cho người ta biết ý mình thế kia, chắc còn đơn phương dài dài. Lục Ngạn ngao ngán thở dài, tình là một loại trắc trở.

Tuệ Hàm khịt mũi khinh thường cái kiểu tỏ vẻ hiểu chuyện tình thế gian của Lục Ngạn, không thèm để ý đến hắn nữa mà đem vá gỗ vớt đồ đã nhúng xong vào bát Thiên Minh, mặt vẫn liệt nhưng lời nói ra thì rất thân thiện:"Cậu ăn nhiều một chút, đồ ăn nơi này chắc khẩu vị không hợp đúng không?"



Nơi này ý là chỉ cổ đại.

Ngọc Thiên Minh biết ý cảm ơn rồi nâng bát ăn, lâu rồi không thưởng thức lại món lẩu thơm nồng thế này, thực sự rất nhớ.

Tuệ Hàm là đầu bếp chính, tay luân phiên lấy đồ cho vào bát mọi người, Ân là nhiều hơn một chút, còn Lục Ngạn hiển nhiên bị ghẻ lạnh. Hắn tuy rằng không hứng ăn mấy, dù sao cơm bữa thường nhật đều dùng tại hàng này, cũng chẳng phải nhung nhớ gì đồ ăn của Tuệ Hàm, nhưng vẫn thích đá xéo người nọ:"Ngươi phân biệt đối xử vừa vừa thôi nhá, đồ trong bát Ân sắp lụt đến nơi rồi, ngươi còn nhiệt tình gắp cho hắn thế."

Ngọc Thiên Minh giờ mới để ý đến Ân, nãy giờ cậu ta chẳng nói gì cả, cứ lẳng lặng ngồi ăn thôi, trông ngây ngây ngốc ngốc, dáng vẻ rất ngoan ngoãn, làm cậu liên tưởng đến cún con. Tuệ Hàm nghe lời Lục Ngạn nói mà chẳng thèm để ý đến hắn, tay vẫn gắp đều đều cho Ân. Sở Vân Chính nãy giờ thấy Lục Ngạn lải nhải suốt, khác hẳn với bình thường đành lên tiếng:"Rốt cuộc ai chọc phải ngươi mà ngươi giận dữ vậy?"

Hắn không muốn thất thố quá, dù sao so về tuổi tác Lục Ngạn lớn nhất đám, cũng thuộc lớp ông chú đến nơi rồi, nhìn hắn cũng chẳng còn trẻ nữa, mà phong cách như thanh niên đến tuổi nổi loạn. Đấy là Ngọc Thiên Minh nghĩ thế, chứ bình thường thế nào cậu không rõ, nhưng vẫn đoán là hắn mọi lúc không như hôm nay.

"Cả cái thành này ai chả biết khó chọc vào cái ổ chó nhà hắn." Tuệ Hàm tuy nhỏ tuổi hơn nhiều nhưng thái độ thì lồi lõm ra mặt, dù rằng lúc nói biểu hiện gương mặt không có thay đổi nhiều:"Nếu chọc được hắn thì ngươi cũng biết là ai."

"À, ta hiểu." Sở Vân Chính gật gù.

Lục Ngạn khi không lại bị gãi ngứa, nhưng nhắc đến người kia hắn không có tâm trạng đáp, chỉ khịt mũi hừ một tiếng, đem chén rượu lên uống.

Rượu cay, lòng cũng cay.

"Các ngươi còn trẻ, không hiểu được sự đời đâu." Nói đoạn hắn rời chỗ, tới cạnh Ngọc Thiên Minh. Sở Vân Chính không có ý kiến như lúc đầu, mặc hắn làm loạn, dù sao người buồn tình thi thoảng có hơi điên.

Cậu thấy Lục Ngạn đến ngồi cạnh thì cũng hơi luống cuống, nhưng đối phương chán trò ngả ngớn rồi, nói năng nghiêm túc hẳn, cơ mà nãy giờ uống cũng nhiều, hơi men làm hắn chếch choáng:"Người anh em... ta nói cậu nghe... có tình thì cứ theo đuổi... bằng không mất..."

Mất rồi thì khó tìm lại.

Mấy lời đó Lục Ngạn nói rất khẽ, chỉ mình cậu nghe thấy thôi, trong đáy mắt mê man của hắn cậu nhìn ra được một nỗi buồn ảm đạm, dù khóe môi còn cong nhưng chắc chắn không vui. Ngọc Thiên Minh tự nhiên suy tư một chút, rốt cuộc thì cậu đối với Sở Vân Chính là cảm giác gì?

Liệu đó có phải tình yêu không, hay chỉ là chút sảng khoái khi được người khác quan tâm đến?

Cậu không rõ lắm, quay sang liếc nhìn Sở Vân Chính đang nói chuyện với Tuệ Hàm, đoạn rũ mắt.

Đáp án toàn là sự mơ hồ...

...----------------...

...[Hết chương 9- Thế giới thứ hai]...