Nói chuyện qua lại cũng đã suýt soát nửa đêm, ngoài trời gió lạnh thổi mạnh hơn, phố phường cũng đóng cửa tắt đèn hết cả. Dù rằng Liễu Hạ An có ý tốt muốn sắp xếp cho Ngọc Thiên Minh ở lại Hồng Hoa Các đêm nay nhưng cậu vẫn từ chối:"Ở nhà còn có đứa nhỏ, tôi đã hứa sẽ trở về rồi. Tính nó ương bướng, chưa thấy tôi về chắc chưa chịu ngủ đâu."
"Vậy đi đường cẩn thận, có việc cứ tới đây tìm tôi." Liễu Hạ An thấy cậu nói có người đang chờ thì không níu kéo nữa, còn có tâm tiễn cậu trở về.
Nhưng vừa ra khỏi cửa phòng thì có thị nữ đến dẫn Hạ An đi nơi khác, cô bây giờ đang ở trong thân xác Châu Tín nên chẳng thể làm khác, phải diễn cho tròn vai một hoa khôi của thanh lâu đi tiếp khách theo lệnh tú bà, cũng may cô nương này bán tài không bán thân nên cô chẳng cần dùng đến mấy chiêu hại người.
Ngọc Thiên Minh đành phải tự mình rời khỏi Hồng Hoa Các. Lúc ra khỏi phòng của Hạ An cậu mới để ý lan can trước cửa phòng vỡ nguyên một mảng lớn, thanh chắn đã mất thay vào là một đoạn chão đỏ để làm dấu cho người tránh xa.
Hình như nơi này chính là chỗ trước kia cậu rơi xuống. Nhớ lại cái cảnh thân thể chới với giữa không trung khiến cậu không rét mà run, chẳng dám nán lại lâu, vội muốn theo lối cầu thang gỗ đi xuống.
Nhưng ông trời dường như rất thích trêu đùa cậu. Ngọc Thiên Minh còn chỉ mới bước được vài bước đã bị một cánh tay chặn ngang. Lúc này cậu đang trùm mũ áo kín đầu nên người khác nhìn vào khó có thể thấy rõ được ngũ quan. Cánh tay kia vừa dơ ra cậu liền vội lùi ra sau một bước, ánh mắt liếc nhìn kẻ đối diện.
Người này rất quen mặt, chính là một trong hai tên vô lại mới bị cậu cắt đứt quan hệ cách đây không lâu, trên môi hắn còn nở một nụ cười đầy hứng thú:"Vị huynh đệ này trông dáng dấp rất quen, không biết có thể cho ta xem mặt."
Ngọc Thiên Minh không đáp, tính đi đường vòng để tránh nhưng bị hắn giữ lại. Tay người học võ rất có lực, nắm lại một cái mà như muốn bóp nát luôn xương cậu ra, hơn nữa thân thể Ngọc Thiên Minh đang có bệnh, chẳng lấy đâu sức mà giằng co, đành cố đánh lạc giọng đi để nói chuyện:"Chắc công tử nhầm với ai đó rồi, ta không quen biết ngươi, người lạ cả thôi."
"Hóa ra là thế, thứ cho tại hạ vô lễ." Cung Thần Đô nhếch môi cười một cái, tay hắn rời ra khỏi cơ thể của Thiên Minh. Cậu cứ tưởng hắn đã buông tha cho mình rồi nhưng nào ngờ tay họ Ung hoạt động rất nhanh, vừa mới chớp mắt hắn đã lướt ngang ngón tay qua miệng cậu ấn dị vật vào trong cổ họng.
Ngọc Thiên Minh suýt nữa bị nghẹn, gập người ho sặc sụa, Cung Thần Đô thấy việc đã làm xong cũng không nán lại nữa, thẳng bước bỏ đi luôn. Hắn thừa biết người vừa mới đứng cạnh là thiếu chủ Ngọc phủ, lần này trời cho hắn cơ hội nên mới gặp người ở đây. Đã không đào mỏ được từ cái tên thiếu gia này nữa thì hắn cũng phải có nước tính làm ăn mới, dù sao Ngọc Kiến Bình muốn hôi của Ngọc phủ cũng cần tý mặt mũi, hắn đương nhiên sẽ tranh thủ dịp này mà đào từ lão một ít vàng rồi. Bẫy hắn đã giăng sẵn, bây giờ chỉ cần Ngọc Thiên Minh sập bẫy nữa là xong.
Cậu thì không hề hay biết bản thân mình đã trở thành con mồi trong một cái lưới bày sẵn, hơi thở bình ổn xong quay đầu đã không thấy bóng dáng Cung Thần Đô đâu, cảm giác dị vật trong họng cũng tan mất nên đành tiếp tục hành trình đi về nhà.
Ngoài Hồng Hoa Các trời tối đen như mực, gió đông lạnh buốt rít thổi từng cơn trên đỉnh đầu, Ngọc Thiên Minh kéo chặt áo bông cho gió đỡ lùa vào người, kéo từng bước chân nặng nề đi. Chẳng hiểu sao tự dưng cậu cảm thấy cơ thể vô cùng uể oải, người nong nóng như phát sốt, thật muốn nhanh trở về nằm trên giường ngủ một giấc.
Nhưng cảm giác càng lúc càng kỳ quái, Ngọc Thiên Minh đi được độ nửa chẳng đường liền nhận ra sự bất ổn của chính mình. Cơ thể cậu nóng ran, mồ hôi tứa ra dù trời đang rất lạnh, đặc biệt là vùng bụng dưới, nhớ đến cái thứ kỳ quái bị Cung Thần Đô nhét vào cổ họng Ngọc Thiên Minh liền sửng sốt.
Có khi nào thứ đó là xuân dược không?
Càng suy đoán thì các dấu hiệu càng chính xác. Trong bóng tối vốn đã mơ hồ giờ đây lại càng mờ mịt trong con mắt đã phủ tầng hơi sương của cậu. Ngọc Thiên Minh nén tiếng thở dốc xuống cổ họng, nơi phía dưới đã nóng và khó chịu đến phát điên nhưng cậu vẫn phải cố sức bước về phía trước. Đoạn đường về lại Ngọc phủ tuy không xa nhưng tự dưng lại hóa thành dài.
Một chút lại một chút, thứ dược liệu quái quỷ đốt lên dục vọng trong cơ thể. Ngọc Thiên Minh nóng tới độ phải cởi bỏ áo khoác ngoài, để cho hàn phong lùa tỉnh chính mình. Nhưng dù cơn gió có buốt lạnh đến mấy thì cũng không nén nổi cơn ngứa ngáy râm ran đang chạy suốt người cậu.
Đến một hồi cậu cũng không chịu nổi nữa, ngồi gục xuống bên vệ đường, miệng he hé mở phát ra tiếng thở dốc nhè nhẹ như miêu thanh.
Phía xa xa giữa đêm đông tĩnh mịch vang lên tiếng mõ sắt leng keng cùng giọng rao khàn khàn âm thấp âm cao của người canh phu:"Canh ba lạnh giá... Trời hanh vật khô... Cẩn thận củi lửa..."
Ngọc Thiên Minh sợ có người phát giác ra tình hình của mình hiện tại liền vội vàng đứng dậy muốn chạy nhanh về nhà. Nhưng bước chân mới nhấc lên được vài lần thì cơ thể cậu đã bị một kẻ từ phía sau túm lấy, tấm áo bông trên tay cũng tuột mất rơi xuống nền đường.
Cậu muốn hét lên kêu cưu nhưng miệng đã bị một bàn tay thô ráp bịt ngang, lúc này thứ dược kia đã khiến cho cả cơ thể cậu nóng bừng, không còn nổi một chút sức lực để phản kháng, đành bất lực để bản thân bị kẻ kia lôi đi.
Hắn ta lôi cậu vào một con hẻm nhỏ, trong tầm mắt mịt mờ cậu chẳng thể xác định được đâu với đâu nhưng đôi tai vẫn nghe được giọng thầm thì của một đám người.
Chúng hình như có đến độ bốn năm tên, kẻ bắt cậu đến đây vừa xuất hiện bọn chúng đã bu đến xem xét như một món hàng, bình phẩm bằng những thứ dâm ngôn tục ngữ nhất.
Nào rằng cái mông thật mẩy.
Kìa cái eo thật thon.
Da mịn như nữ nhân...
Chúng hết đem cậu so sánh với nam kĩ trong thành rồi lại so với gái làng chơi ở Hồng Hoa Các, miệng vừa nói lại còn sờ mó lên thân thể cậu. Ngọc Thiên Minh run rẩy nhưng chẳng thể phản kháng, miệng đã bị bịt chặt bằng vải lụa, cố mấy cũng chỉ phát ra những âm thanh ưm a vụn vặt. Cả tay và chân cậu cũng đã bị trói lại, thân thể đã chẳng còn có quyền tự chủ nữa.
Con người khi đã biết bản thân rơi vào tuyệt vọng, tự nhiên nước mắt sinh lý cũng chạy ra. Hai hàng lệ nóng lăn dài trên má Ngọc Thiên Minh, đột ngột một ngón tay quệt ngang má cậu, sau đó là tiếng nói đục khàn chứa đầy dục vọng của một tên nào đó:"Ngươi vội gì chứ, lát nữa mấy đại gia chơi bời với ngươi, tha hồ mà kêu khóc."
Ngọc Thiên Minh ưm a mấy tiếng như thể muốn mắng chửi gã, nhưng gã chẳng quan tâm mà vác ngang người cậu lên vai đi sâi vào trong ngõ hẻm. Cả đám bọn chúng dẫn cậu đến một căn nhà hoang, bên trong chứa đầy bụi bẩn cùng mạng nhện.
Gã vác người ném cậu xuống sàn nhà, cơ thể Ngọc Thiên Minh va chạm với những thanh gỗ vứt ngổn ngang xung quanh, cả người đau điếng. Nhưng chỉ một chút cái cảm giác đau đó đã bị lấp liếm đi bởi hoạt động của những bàn tay dơ bẩn đang lần mò từng tấc da thớ thịt trên người cậu.
Bọn chúng kéo lấy y phục của Ngọc Thiên Minh, những tiếng xoàn xoạt khi vải bị xé rách vang lên liên tiếp, cùng với thanh âm ấy là tiếng cười ghê rợn của cái đám khốn nạn kia. Chẳng mấy thân thể của cậu đã bắt đầu lộ ra, mấy thớ vải rách còn vương lại cũng không che nổi những chỗ cần che. Cảm giác vừa lạnh vừa nóng chạy lan khắp cơ thể, những bàn tay chai sần thô ráp sờ nắn làn da cậu, mỗi chỗ bọn chúng chạm đến đều khiến Ngọc Thiên Minh cảm thấy khó chịu.
Nước mắt của cậu càng giàn ra nhiều hơn, bởi vì sự bất lực đã xâm chiếm trọn tâm trí cậu. Đêm nay cả cơ thể, tinh thần hay bất cứ cái gì của cậu sẽ đều bị bọn khốn này làm cho dơ bẩn, hoặc là nghiêm trọng hơn cậu sẽ bị chúng chơi chết.
Rất nhiều kịch bản tồi tệ đã được sắp sẵn trong đầu Ngọc Thiên Minh, cậu càng nghĩ lại càng thấy run sợ và kinh tởm. Trong cái cảm giác sợ hãi ấy còn chứa cả sự vô vọng, bởi cái thời khắc này sẽ chẳng một ai kịp cứu cậu được nữa.
Nhưng có lẽ mọi kịch bản mà Ngọc Thiên Minh nghĩ đến đã thiếu đi cái tươi sáng nhất bởi ngay cái lúc đám người kia vừa rút hung khí ra định hành sự thì cánh cửa gỗ lỏng lẻo bị đạp đổ. Ánh sáng trời đêm yếu ớt hắt lên thân ảnh của một người, đám cặn bã trong nhà còn chưa kịp hoảng hồn đã bị lưỡi kiếm sắc bén lướt qua cơ thể. Một khắc nhỏ nhoi cả đám đã đều ngã gục xuống sàn, tiếng rống bi hận vang vọng khắp cả căn nhà, không phải vì bọn chúng bị thương nặng mà là vì bận ôm vị trí nơi của quý vừa bị cắt lìa.
Hành sự xong người kia tiến vội đến chỗ Ngọc Thiên Minh, thấy cơ thể lõa lồ của cậu mà nóng cả mắt, liền đem ngoại phục phủ lên rồi mới cúi xuống cởi trói cho cậu, vừa làm còn vừa dùng chất giọng dịu dàng an ủi cậu:"Không sao nữa, là ta đây."
Giọng nói quen thuộc ấm áp ấy Ngọc Thiên Minh nghe chẳng lẫn đi đâu được, người kia chính là Sở Vân Chính. Cởi trói xong hắn liền cúi người ôm ngang lấy cậu, đem Ngọc Thiên Minh rời khỏi nơi ô tạp này.
Cậu giờ đã mệt lả nhưng thứ dược liệu quái quỷ kia vẫn chưa tiêu tán hết mà càng lúc càng dày vò cậu nhiều hơn, không chỉ là vùng bụng dưới mà bất cứ đâu trên thân thể cậu đều muốn có người chạm vào xoa dịu đi cơn ngứa ngáy này. Cái ôm chặt khít của Sở Vân Chính bây giờ lại như mồi lửa đốt lên cảm giác dày vò ngày càng càng lớn trong cậu.
Thần trí Ngọc Thiên Minh chẳng còn giữ nổi nữa, thân thể theo bản năng áp sát hơn vào người Ngọc Thiên Minh, cánh tay ngông cuồng vắt ngang qua vai hắn, cố gắng tạo ra thật nhiều điểm tiếp xúc giữa hai người. Điều kì lạ là cậu lại chẳng có một chút ái ngại nào với hành động này, hẳn chăng là vì Sở Vân Chính khác với đám cặn bã khốn nạn kia?
"Ngươi..." Sở Vân Chính thấy hành động kỳ quái của cậu thì muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng nhớ lại bộ dáng run rẩy sợ sệt của cậu vừa rồi hắn không nỡ buông một câu mắng chửi, tay lại càng ôm người trong lòng chặt hơn, nhịp bước chân càng lúc càng nhanh.
Chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã về đến được tiểu viện của Ngọc Thiên Minh, nhưng đến bây giờ tình trạng của cậu lại càng tồi tệ hơn.
Đã quá nửa đêm nhưng bên trong chính gian vẫn sáng đèn, cửa gỗ còn mở sẵn. Vừa thấy bóng người loáng thoáng trong sân Đình Phong đã từ bên trong chạy vội ra, thấy Sở Vân Chính đang ôm ngang Ngọc Thiên Minh thì lo lắng hỏi:"Thiếu chủ nhà ta bị làm sao đấy, có phải ngươi bắt nạt ngài không?"
"Không phải." Sở Vân Chính lạnh giọng đáp, một khéo ấn đầu Ngọc Thiên Minh nép sát vào lồng ngực mình. Hắn biết thần trí cậu bây giờ không còn tỉnh táo nữa, nếu quản không kĩ sẽ làm ra mấy điều ngu ngốc cho mà xem. Hơn nữa ngoại trừ tấm ngoại phục mỏng manh hắn quấn quanh thì trên người cậu chẳng có nổi một mảnh vải che thân, mà hắn lại không muốn Đình Phong biết đến chuyện này, liền lên tiếng đánh lạc hướng nó đi:"Thiếu chủ của ngươi ngủ quên thôi, ta đưa hắn vào phòng nghỉ, ngươi cũng nên đi ngủ đi, trẻ con không nên thức khuya đâu."
"Hừ, cả nhà ngươi mới là trẻ con." Đình Phong giận dỗi phỉnh Sở Vân Chính một câu, nhưng hắn chẳng thèm để vào mắt, thẳng chân tiến vào chính gian, cũng là phòng ngủ của Ngọc Thiên Minh.
Đình Phong nhanh chân muốn bám theo vào nhưng vừa bước tới cửa đã bị Sở Vân Chính chặn lại:"Ta bảo ngươi ngủ đi cơ mà."
"Nhưng..."
"Hay để ta nói với thiếu chủ nhà ngươi chuyện này." Sở Vân Chính nói có một câu như vậy là Đình Phong im luôn. Hắn biết rất rõ tính cách ngang bướng của đứa trẻ này, trừ khi đem danh nghĩa của Ngọc Thiên Minh ra nói thì mọi lời của người khác đều vô dụng.
Quả nhiên Đình Phong không níu kéo nữa, hậm hực đi về phòng nhỏ của nó ở sau hậu viện. Tuy rằng nó muốn biết thiếu chủ có thật là ngủ rồi hay chưa nhưng nó cũng muốn nghe lời, nếu như để thiếu chủ biết nó ngủ muộn chắc chắn ngài ấy sẽ giận.
Thoáng thấy bóng Đình Phong đã đi xa, Sở Vân Chính mới khép cửa chính gian lại rồi bế Ngọc Thiên Minh vào giường. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống tấm nệm ấm, dự sẽ đi kiếm một bộ đồ cho cậu mặc nhưng vừa buông được cậu ra thì cánh tay hắn lại bị níu lấy.
"Đừng bỏ ta." Ngọc Thiên Minh từ từ ngồi dậy, mảnh áo ngoài của Sở Vân Chính dần dần trượt xuống làm lộ ra thân thể trắng trẻo vẫn còn chút dấu tích vừa mới trải qua trong nhà hoang. Đường xương quai xanh từ góc nhìn của hắn có thể thấy rõ sự xinh đẹp, hạ xuống một chút là hai điểm đỏ đang vểnh lên giữa khuôn ngực nhỏ của cậu. Vẻ mặt Ngọc Thiên Minh lúc này đã thấm đẫm dục vọng, hai con mắt ẩn ẩn nước, gò má hồng lên như người say rượu, đôi môi mỏng hồng hồng còn buông ra những lời níu kéo Sở Vân Chính. Cảnh xuân này thực sự khiến người khác khó có thể làm ngơ, nhưng Sở Vân Chính không phải kẻ tiểu nhân thừa cơ làm bậy, hắn cố nén cái sự khó chịu trong lòng mà ngồi xuống cạnh cậu, khẽ khàng ôm lấy mà vỗ về:"Ta không bỏ ngươi, ngoan, đừng khóc."
Ngọc Thiên Minh lúc này đây như đứa trẻ mới lớn, ngồi nhích rịch vào trong lòng hắn nỉ non:"Ta khó chịu lắm, huynh xoa giúp ta đi."
"Được được, ta giúp ngươi, khó chịu ở đâu nào?" Sở Vân Chính ẩn nhẫn cảm giác ngứa ngáy trong lòng, tự nhẩm trong đầu hàng loạt ý niệm của người quân tử để khỏi có ý làm bậy.
Nhưng vị Ngọc công tử trong lòng hắn đây lại chẳng biết điều một chút nào cả, hành động tuy vô ý mà cứ như thể dẫn người làm càn vậy.
"Khó chịu ở đây này." Ngọc Thiên Minh vừa nỉ non khóc vừa vén tấm áo chỉ còn che mỗi phần thân dưới ra, chỉ vào ngọc hành đang run rẩy vểnh cao. Sở Vân Chính tam quan đoan chính giờ cũng khó lòng nín nhịn nổi, đành bất lực nhắm mắt lại.
Mắt không thấy tâm không động.
"Huynh giúp ta xoa đi." Ngọc Thiên Minh càng lúc càng không biết điều, còn lớn gan tự tay bắt lấy bàn tay của Sở Vân Chính dúi vào vị trí giữa hai chân mình. Hắn vội vàng mở mắt định đẩy cậu ra nhưng bắt gặp khuôn mặt lã chã nước kia lại mềm lòng.
Quả nhiên nam nhân khó qua ải mĩ nhân, bất kể mĩ nhân đó là nam hay nữ, huống hồ Ngọc Thiên Minh trong lòng hắn đây còn là một của quý khó kiếm tìm trong thiên hạ.
Sở Vân Chính lực bất tòng tâm, đành đưa một tay tuốt lộng ngọc hành giúp cậu, tay còn lại ôm lấy vai Ngọc Thiên Minh, nghiêng người cúi xuống hôn lên khóe mắt ướt đẫm của cậu:"Đã dễ chịu hơn chưa, ngoan, đừng khóc, ta giúp ngươi ra."
Ngọc Thiên Minh như con mèo nhỏ được vuốt lông, ngoan ngoãn ngửa cổ tiếp nhận từng cái hôn vụn vặt của Sở Vân Chính. Nhiệt độ cùng khoái cảm phía dưới khiến cậu không thể giữ được những tiếng thở dốc trong khoang miệng, liên tục phát ra những thanh âm ái muội.
Một thoáng kìm nén cuối cùng ngọc hành cũng run rẩy phóng thích, bạch trọc ướt đẫm tay Sở Vân Chính. Cả người Ngọc Thiên Minh xụi lơ dựa vào hắn, thở dốc mấy bận vì cao trào.
Thường người trúng xuân dược một lần ra khó mà phát tiết hết, nhưng Ngọc Thiên Minh thân còn mang bệnh nên qua một đợt là thôi, chỉ một lát đã vì mệt mà thiếp đi.
Sở Vân Chính nhìn người trong lòng, cảm xúc hỗn tạp khó bình tĩnh được, bàn tay bất giác mò xuống đũng quần mình, bên trong đã có thứ ** *** đang phình to.
Hắn thở dài một hơi, tạm gác bỏ đi những đạo lý làm người ngoài giang hồ, đem thứ bạch trọc nhớp nháp còn vương trên tay lần mò vào sâu trong lớp vải, tự an ủi chính mình...
...----------------...
...[Hết chương 6- Thế giới thứ hai]...