Nửa tháng.
Thời gian trôi không quá nhanh, cũng chẳng đủ chậm. Ngọc Thiên Minh vẫn ăn ngon ngủ kĩ như lệ thường, sức khỏe đã tốt hơn nhiều so với lúc mới được giải ra ngoài đại lao, cũng là vì được tẩm bổ nhiều thứ nhân sâm linh chi trân quý mà hoàng thượng ban cho. Chỉ có điều cậu vì rảnh rỗi mà rất để ý từ sau đêm Trung thu tần suất Tầm Nhất tới lui Vạn Hạnh cung nhiều hơn hẳn.
Có mấy khi cậu hỏi hắn làm cận vệ hoàng đế có thể rảnh rỗi như vậy sao, hắn chỉ cười trừ rồi đút bánh ngọt vào miệng cậu, không nói câu gì.
Hắn cứ thường xuyên có mặt mỗi ngày như thế khiến Ngọc Thiên Minh có một thói quen, đó là cứ vào lúc mặt trời ngả bóng về tây thì lại ủ sẵn một ấm trà lưu ly cùng điểm tâm chờ hắn tại tiểu viện. Hai người gặp mặt chẳng có gì nói ngoài mấy chuyện vụn vặt, hầu hết đều là Thiên Minh kể lại những việc hôm ấy cậu đã làm, còn Tầm Nhất bên cạnh gật gù ngồi nghe.
Mà đã là thói quen, thường rất khó bỏ.
Đúng lịch đúng hẹn, trước ngày đoàn sứ giả Ngọc quốc rời hoàng thành Đế Đô, Liễu Hạ An đến đón người. Trong đêm tối sương thu cùng gió lạnh, cô vận y phục đen, trèo tường bật rào nhảy vào Vạn Hạnh cung. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi cô bất thình lình xuất hiện tại tư phòng khiến Ngọc Thiên Minh một phen hoảng hốt.
"Chúng ta đi thôi." Liễu Hạ An hối thúc có vẻ gấp rút, còn liên tục ngó ngang ngó dọc trước cửa tư phòng của Ngọc Thiên Minh như thể sợ người bắt gặp.
"Chúng ta đi đường nào, lối chính chắc chắn sẽ bị Hà Tam chặn, nếu trèo tường tôi cũng trèo không nổi." Ngọc Thiên Minh nhìn Hạ An thân đơn một mình, dáng người thiếu nữ mười lăm cũng chỉ cao ngang ngực cậu, chắc chắn không thể như Tầm Nhất vác cậu bay nhảy khắp hoàng cung được.
Hạ An quay đầu muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân rầm rã, bên ngoài Vạn Hạnh cung ánh đuốc cháy rừng rực sáng ngời cả bốn phía, cùng theo đó là tiếng người nói kéo nhau tiến vào nơi tư phòng hai người đang ở.
Tình thế gấp rút vô cùng, Liễu Hạ An hết nhìn cánh cửa vừa đóng đang trực chờ bị lật tung đến nhìn Ngọc Thiên Minh. Cô khẽ nghiến răng, chửi một câu "Chết tiệt" rồi lao đến cạnh cậu, giơ tay giáng một đòn lực đạo vừa đủ vào gáy Ngọc Thiên Minh. Ngay tức khắc cậu ngất đi, ngã xuống vòng tay của cô, trong một khắc ấy Hạ An cũng ra mệnh lệnh cho hệ thống của mình:"An An, mở thông đạo dịch chuyển."
"Rõ chị!" Giọng nói trẻ con quen thuộc của An An vang lên trong không gian, ngay sau đó từ chiếc vòng pha lê màu lục biếc trên cổ Liễu Hạ An lóe lên một tia sáng, mở ra trước mắt cô một thông đạo không gian. Cô chật vật kéo lê cơ thể của Ngọc Thiên Minh vào thông đạo.
Thông đạo vừa đóng lại thì cũng là lúc cửa tư phòng bật mở. Cánh cửa gỗ theo lực đẩy kêu lên ken két tại khớp gỗ, người đứng bên ngoài chính là Sở Vân Chính.
Hắn đảo mắt nhìn trong phòng, nơi đây chỉ còn một ánh nến leo lét cháy, còn lại người đã biến mất, không một dấu vết.
Sở Vân Chính tức giận đấm hạ vào thành cửa, nội lực không khống chế khiến thanh gỗ cứng cũng phải nứt ra.
Vừa mới rồi hắn còn nghĩ bản thân mình đến kịp, bao vây được Vạn Hạnh cung thì một Ngọc Nhu Nhi chẳng thể làm được gì. Nhưng tình cảnh trước mắt cứ như đang trêu tức cái sự bất tài vô dụng của hắn vậy.
Sở Vân Chính đanh ánh mắt, nói với Hà Tam đứng ngay phía sau mình, giọng trầm lạnh buốt:"Giữ chân đám người Ngọc quốc còn lại, một kẻ cũng đừng hòng rời khỏi hoàng cung này."
Hà Tam nhận lệnh liền kéo lính canh đi ngay. Đến khi một đoàn người đông đúc đã vắng bóng khỏi Vạn Hạnh cung, trước tư phòng của Ngọc Thiên Minh chỉ còn lại một mình Sở Vân Chính. Hắn hạ ánh mắt buồn nhìn vào gian phòng trống, chầm chậm tiến vào dập đi ngọn lửa nhỏ trên ánh nến duy nhất còn đang cháy trong phòng, thầm thì với bóng tối một câu hỏi hàm chứa nỗi sầu:"Nơi này không còn gì để đệ luyến tiếc sao?"
Hắn chẳng biết bản thân mình bị làm sao nữa, vì một người mới thân một tháng đã làm ra mấy hành động điên điên khùng khùng, giờ còn ở đây buồn rầu. Nhưng đã trót rồi thì chẳng thể quay đầu, nếu như Ngọc Thiên Minh muốn có được Ngọc quốc, vậy để hắn lấy cho cậu.
Sở Vân Chính bước ra khỏi tư phòng, bên ngoài đã có một hắc y nhân đứng chờ sẵn, người đó chính là nữ tử hôm trước chặn đường Hạ An cùng Hà Tam. Hắn chẳng thèm cho cô ta một ánh nhìn, lạnh lùng nói:"Báo Tầm Nhất dẫn quân lùi về hướng Tây Nam chờ lệnh."
Nữ tử vừa nghe xong khuôn mặt bình lặng cũng biến đổi, vội vàng can ngăn:"Chủ tử, xin người suy xét..."
"Ngươi còn nhớ thân phận của mình không?"
"Dạ, là tử sĩ." Nữ tử bị chặn ngang câu nói, chỉ biết cắn răng cúi đầu trước Sở Vân Chính.
"Vậy ngươi biết việc cần làm rồi đấy."
"Thu Nhị đã rõ." Nữ tử cúi đầu, chờ cho nam nhân trước mắt đi xa mới đứng thẳng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng người dần bị nuốt lấy vào bóng tối.
Ngày cuối tháng trăng đã tàn, mùa thu sương dày cũng che mất trời sao, mịt mù không ánh sáng. Thu Nhị nhìn lên thiên không đen vô tận kia, tự thấy cái hi vọng nhỏ nhoi trong lòng mình cũng đã bị bóng tối nuốt mất rồi. Lời Hà Tam nói vào cái đêm Trung thu lần nữa vang bên tai nàng, tàn nhẫn như một lưỡi dao cứa vào tâm can:"Có những thứ không thể suy diễn theo cảm xúc của riêng mình được."
Nàng cho rằng bản thân so với Ngọc Thiên Minh thì nàng có giá trị hơn đối với Sở Vân Chính, nhưng đối với hắn nàng chỉ là một tử sĩ. Mà một tử sĩ thì đâu được phép có tình cảm với chủ tử của bản thân.
Từ đầu là nàng sai, và giờ nàng cũng sai rồi.
Đêm qua trời lại sáng, nhưng buổi thu hôm nay không còn vương nắng hanh vàng như thường lệ, lại có gió lạnh thổi về. Hình như gió mùa đang trực tới.
Mà đoàn sứ giả Ngọc quốc so với người thường còn cảm nhận rõ ràng cái lạnh này hơn. Bọn họ bị giam lỏng tại sứ cung, trong ngoài đều canh phòng nghiêm ngặt. Dự định khởi hành về Ngọc quốc hôm nay cũng bị dập tắt vì đêm qua thập nhất công chúa Ngọc Nhu Nhi cùng Điềm Đô công tử trốn khỏi hoàng cung.
Ngọc Cẩn Xuyên biết tin trong rối ngoài loạn, ở sứ cung không chịu yên phận, năm lần bảy lượt đòi yết kiến hoàng thượng. Nhưng tất cả mọi lần hắn đều bị lính canh chặn lại, không bước nổi nửa bước ra khỏi cửa.
Còn nói tới vị hoàng đế Đế Đô kia, các bậc triều thần cũng vì vị này mà đau đầu. Sáng sớm buổi chầu còn chờ hoàng đế thượng triều, chờ nửa buổi thì thái giám tổng quản mới đến thông báo hủy chầu. Nghe đám cung nhân ri rỉ tai nhau bảo rằng thánh thượng đã đến Thiên Tinh Đài từ sớm.
Thiên Tinh Đài là nơi chốn linh thiêng, cũng chính là chỗ quốc Sư trấn giữ. Thường thường nơi đây đóng cửa giữ quan, đã mấy năm không mở. Quốc sư của một nước là nhân vật lớn, ngay cả hoàng đế cũng phải nể sợ, Đế Đô cũng chẳng phải ngoại lệ. Lại nói quốc sư của Đế Đô là bậc đạo sĩ kì tài, dù đã cao tuổi song vẫn tinh anh hơn người, năm đó tiên hoàng dẫn quân chiến chinh một cõi thắng lớn trở về cũng năm phần là do quốc sư chỉ đường dẫn lối.
Một vị cao nhân bế quan lâu năm, hoàng cung chợt biến thì bất ngờ ra mặt, chín người mười kẻ cũng biết là có chuyện chẳng lành.
Song muôn vàn dự đoán bọn họ cũng chẳng nghĩ tới việc chẳng lành của quốc sư lại liên quan đến cả Đế Đô rộng lớn này.
"Bảo nhân trấn quốc?" Chén trà trước mặt Sở Vân Chính vẫn còn nguyên, nước trà đã nguội từ lâu, song hắn lại chẳng có tâm trạng mà để ý. Lời của quốc sư khiến hắn một phen thẫn thờ, hồn phách lạc siêu nhớ đến người nào đó.
Lão quốc sư râu tóc trắng bạc, khuôn mặt đã đậm dấu thời gian, đưa bàn tay già nua nâng lên chén trà ấm, thưởng thức hương vị hoa nhài tinh túy xong mới chầm chậm nói:"Điềm Đô công tử, danh xứng với phận. Phong điềm lãng tĩnh, Đế Đô an lạc. Y đối với Đế Đô là bảo nhân, là người đem tới lạc vận cho Đế Đô, giờ y biến mất, e rằng quốc vận khó lường. Người là thánh thượng, sớm nên suy tính truyện dài lâu."
Người lão niên chỉ nói lời quan trọng, không đôi co dài dòng. Nhưng mấy lời quốc sư nói chẳng lọt vào tai Sở Vân Chính được bao nhiêu. Hắn biết Ngọc Thiên Minh vì sao có danh Điềm Đô, cũng hiểu vì sao phụ hoàng hắn lại để cậu tại biệt cung Vạn Hạnh, cũng chính là vì cậu là bảo nhân trấn quốc, có cậu nên Đế Đô mới an yên tới giờ. Hắn cũng biết giờ cậu đã không còn ở đây, nếu muốn giữ được vận nước thì phải dốc lòng mà làm một bậc minh quân.
Song một ý nghĩ ích kỷ cứ quẩn quanh trong đầu hắn mãi, liền thẳng thừng nói với quốc sư:"Ta muốn tìm y về."
Quốc sư đã già, nhưng đôi mắt lại tinh nhạy, đương nhiên nhìn ra phần ý đồ không vì vận nước ẩn sâu trong tâm tư Sở Vân Chính. Nhưng ông không khuyến khích hắn tìm Ngọc Thiên Minh trở về, nhẹ nhàng khuyên bảo:"Đã là vận thì đừng nên cưỡng cầu, thiên mệnh khó đổi."
Nhưng cuối cùng quốc sư cũng chẳng ngăn nổi Sở Vân Chính. Hắn buông một câu:"Dẫu thiên mệnh ta vẫn muốn y." sau đó rời khỏi Thiên Tinh Đài.
Lão thái sư già ngồi tại đình viện, ánh mắt lặng nhìn chén trà chưa một lần vơi nước của Sở Vân Chính, khẽ thở dài một hơi:"Có duyên không phận."
...----------------...
...[Hết chương 7- Thế giới thứ nhất]...