Sáng qua đêm lại kéo ngày trôi nhanh, nhắm mắt mở mắt mấy bận đã gần Trung thu.
"Đệ nghe Nhu Nhi nói đêm mười lăm hoàng cung mở tiệc mừng Trung thu." Ngọc Thiên Minh rót chén trà đầy cho Sở Vân Chính. Hương lưu ly quyến luyến quen thuộc khiến hắn chẳng kiềm lòng nổi mà nâng chén nhấp liền. Vị trà tiền đắng hậu ngọt lan tỏa trong khoang miệng, dư vị vẫn kì diệu như lần thử đầu tiên.
Hắn nhón một cái bánh mè đen đưa đến tận miệng Ngọc Thiên Minh, cậu đang bận rót trà cho chính mình nên cũng chẳng ngại gì há miệng cắn lấy. Bánh mè dẻo thơm bọc ngoài là gạo nếp, vị ngọt béo ngon miệng vô cùng, ăn rồi lại muốn ăn nữa, cậu liền hối thúc Sở Vân Chính lấy thêm. Hắn rất tự nhiên nhón thêm cái nữa mà đút cho cậu, vừa làm vừa nói:"Tiệc trung thu đệ không đến dự nên khỏi cần lo lắng gì cả."
Ngọc Thiên Minh gật gật đầu đồng ý, lần trước nguyên chủ xuất quan một lần đã khiến hoàng đế sống dở chết dở, nên yến tiệc lần này chẳng ai điên mà mời cậu nữa cả. Nhưng lời của Sở Vân Chính chưa hết, vẫn còn nói tiếp:"Hôm đó ban ngày đệ nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút, buổi đêm tránh mệt mỏi."
"Hả?" Thiên Minh nghe một câu mà tâm rớt lộp bộp, trố mắt nhìn Sở Vân Chính. Chẳng biết hắn muốn biểu đạt cái gì nhưng lời nói này hàm ý ái muội có thừa, khiến cậu muốn trong sáng cũng không trong sáng nổi. Hình như dạo này An An phổ cập hơi nhiều về mảng tình huynh đệ nên cậu cũng có chút ảnh hưởng, nghe một câu không đầu không cuối cũng có thể đứng hình hóa đá. Cũng may mặt cậu dày chưa đến mức mới nói một chút là đỏ mặt.
Sở Vân Chính lại chẳng hề để ý đến biểu hiện lạ kỳ của Ngọc Thiên Minh, còn thoải mái ghé đến tai cậu thì thầm:"Hôm đó dự tiệc xong ta dẫn đệ xuất cung chơi Trung thu."
Giọng của hắn trầm ấm dịu dàng thì thầm bên tai, mỗi từ ngữ phát ra đều thổi vào ốc tai một luồng khí nhẹ, khiến cậu thiếu chút nữa đẩy hắn ra cho đỡ nhột. May mà Sở Vân Chính rời ra nhanh, để lại một Ngọc Thiên Minh đang xoa xoa vành tai với nụ cười ngượng ngịu:"Huynh làm như vậy khiến đệ nhột lắm. Mà sao phải nói thầm chuyện này vậy, chỉ là xuất..."
"Suỵt!" Sở Vân Chính vội lấy một tay bịt miệng cậu lại, tay còn lại ra hiệu cậu im lặng, giọng hạ thấp chỉ để hai người nghe thấy, không vang ra quá xa:"Chuyện này không phải chuyện nhỏ, đừng để Hà Tam nghe thấy, hắn biết hắn không cho đệ đi đâu."
Ngọc Thiên Minh bị hắn cấm khẩu cũng biết điều gật gật đồng ý, tuyệt đối im lặng giữ bí mật đối với Hà Tam.
Cơ mà dù dấu thì gặp người cần kể vẫn phải kể, cậu thành thực trình bày hết mọi chuyện xảy ra cho Liễu Hạ An.
"Vậy là đêm đó cậu với cận vệ hoàng đế đi hẹn hò?"
"Không phải hẹn hò, là cùng nhau đi chơi, là đi chơi đó cô hiểu không?" Ngọc Thiên Minh vừa nghe đã phát hiện điểm sai sai, lập tức sửa lại cách dùng từ của Hạ An.
Cô bĩu môi bày ra vẻ mặt dè bỉu, chẳng thèm quan tâm mà cầm bánh ăn, chờ Thiên Minh nói xong mọi chuyện thì kéo cậu lại gần bàn kế hoạch mà thực chất là chi tiết các bước diễn vai hoàng tử nhớ nước thương dân cực kỳ giả trân trước mặt Tầm Nhất đêm Trung thu. Thiên Minh nghe xong mà mặt mày méo xẹo, tiễn được Hạ An về thì tự đóng cửa ở trong phòng than thở với An An, mặc kệ Hà Tam ở ngoài có coi cậu là kẻ tự kỉ hay không.
Sớm không đến thì muộn cũng đến, mới đó đã Trung thu. Dạo này Tầm Nhất bận rộn công việc hay sao nên Thiên Minh chẳng thấy hắn lui lại Vạn Hạnh cung, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời vào ngày mười lăm sáng ăn ngon trưa ngủ kĩ để tối trốn nhà đi chơi.
Lễ Trung thu ở Đế Đô là ngày hội lớn, hôm đó ngoài Vạn Hạnh cung thì nội cung hay ngoại thành đều treo đen lồng đỏ rực rỡ, ai ai cũng vui mừng hứng khởi, đặc biệt là mấy vị sứ giả ngoại quốc. Lễ tấn tôn lần trước vì hoàng đế gặp chuyện nên bọn họ không có cơ hội thể hiện, nay chắc chắn sẽ dồn sức chuẩn bị quà cáp thật chu đáo, hơn nữa lần này con có thể nhìn đám người Ngọc quốc với ánh mắt khinh thường.
Ngọc Cẩn Xuyên nín nhịn nãy giờ, mặt đã đỏ gay đỏ gắt nhưng chẳng thể làm gì, chỉ thể lườm lại những kẻ có ác ý với hắn. Trái lại biểu hiện của Ngọc Nhu Nhi mười phần đều là thờ ơ. Muội muội nhỏ này của hắn thường thường rất bát nháo, hành xử vô cùng ngạo mạn, vậy mà hôm nay có thể ngồi yên mặc kệ người khác nhìn bằng ánh mắt khinh thường, dáng vẻ điềm tĩnh đến lạ, đứa nhỏ vốn xinh đẹp, nhờ vào sự yên lặng kia lại hút hồn thêm mấy phần.
Ngọc Cẩn Xuyên không khỏi thắc mắc, lén lén kéo góc áo Nhu Nhi dưới bàn thiện yến:"Hôm nay muội không khỏe à?"
Liễu Hạ An nhướn đôi mày mỏng, liếc qua nhìn vị ca ca xa lạ kia, nhàn nhạt trả lời:"Muội không sao."
Cô chỉ là đang cảm thấy buồn chán, muốn cho buổi tiệc này kết thúc nhanh một chút. Chờ tới lúc nó xong cô mới có thể hành sự.
Hoàng vương Đế Đô sau khi làm xong lễ nghi cần thiết thì bắt đầu khai tiệc. Đám quần thần sứ giả cũng rất nhanh nhẹn, vừa mới kết thúc một màn ca vũ đã hết kẻ này đến kẻ kia lên trước mắt hoàng đế chúc rượu dâng lễ vật.
Sở Vân Chính tửu lượng vốn tốt song cũng không quên việc chính đêm nay, mỗi lần nâng chén chỉ nhấp một ngụm nhỏ. Nhưng lắm kẻ phiền hà tiếp đến, sau một hồi hắn cũng hơi ngà ngà.
Trăng lên quá nửa vầng trời, hẳn người đã chờ lâu. Sở Vân Chính cuối cùng vẫn mặc kệ đám người kia mà rời đi trước.
Trở lại Hoàng Long điện thay một bộ thường phục màu lam cẩm, cầm theo bảo kiếm, hắn cứ thế đi thẳng ra sau vườn cây nhỏ, bật nhảy qua mấy bức tường đến nội viện quen thuộc của người nọ.
Hậu viện Vạn Hạnh cung là chỗ ngủ của Ngọc Thiên Minh, phòng gỗ cửa sổ để mở, giờ đang tỏa ánh nến vàng sáng dịu.
Sở Vân Chính đáp đất nhẹ nhàng rồi tiến lại gần phòng nhỏ, vừa tới đã thấy bóng người ngồi tựa bên khung cửa, mắt đang nhắm lại. Hắn đoán chắc hẳn cậu vì chờ hắn mà đã ngủ quên mất, đến rồi cũng không nỡ đánh thức cậu dậy, cứ đứng gần khung cửa sổ nhìn ngắm một hồi.
Dưới ánh nến cùng ánh trăng sáng ngời, một nửa khuôn mặt của Thiên Minh lộ ra trước tầm mắt của Sở Vân Chính. Trong giây phút tĩnh lặng này hắn mới có thể nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt cậu.
Đôi mắt Thiên Minh dù đang nhắm nhưng đuôi mắt vẫn hơi cong lên, dạt dào xuân ý nhu thuận. Sống mũi cao thẳng, hạ xuống dưới là đôi môi mỏng mím hờ, khóe môi nhếch nhẹ lên, trông giống như đang cười. Lông mày không quá dày như tráng hán, lại không mềm mỏng như nữ nhân. Xương quai hàm lộ rõ nhưng không khiến gương mặt trở lên gai góc. Dưới cần cổ thanh cao là tà trung y đan chéo nghiêm chỉnh, khoác ngoài là ngoại phục đơn giản. Mái tóc dài chỉ được buộc tùy tiện một phần, phần còn lại xõa tự nhiên, sóng tóc đổ lên bờ vai cậu, gió thổi lay vài lọn, đứng lại gần còn có thể ngửi mùi bồ kết thoảng qua đâu đây.
Sở Vân Chính ngắm nhìn không rời mắt, tựa như đang thường thức vẻ đẹp của một tuyệt tác nghệ thuật vậy. Ngọc Thiên Minh so với trăng đêm nay chẳng hề kém cạnh gì, tự mình tỏa sáng như ngọc quý, khiến người khác có cảm giác muốn nâng niu.
Chẳng biết Sở Vân Chính ngẩn ngơ đứng ngoài cửa sổ như vậy mất bao lâu, cho tới khi đôi mày người kia khẽ nhíu lại rồi mở mắt ra thì hắn mới hoàn hồn, vội vàng chỉnh lại phong thái nghiêm chỉnh.
"Huynh đến lâu chưa? Đệ vừa rồi ngủ quên mất." Ngọc Thiên Minh thấy người ngoài cửa sổ thì nhanh chóng đứng dậy ra ngoài cùng hắn.
Chẳng biết có phải là do vừa rồi mải mê ngắm nhìn cậu quá hay không mà Sở Vân Chính có một cảm giác xấu hổ trong lòng, chẳng dám đối mắt trực tiếp với cậu, đành quay mặt hướng khác mà đối đáp:"Huynh vừa tới thôi."
Ngọc Thiên Minh thì chẳng bao giờ để ý đến mấy hành động nhỏ nhặt của hắn, cậu còn đang mong ngóng đến chuyện được xuất cung đêm nay, kiềm lòng chẳng đặng mà hối thúc:"Chúng ta đi ra ngoài cung bằng đường nào vậy?"
Sở Vân Chính giờ mới đủ tĩnh tâm để mà đối mặt với cậu, rất tự nhiên bước tới cạnh Thiên Minh:"Đệ giơ hai tay ra."
Cậu chẳng hiểu chuyện gì, cũng ngơ ngác làm theo. Đột nhiên Sở Vân hơi cúi đầu bắt lấy eo cậu nhấc cả cơ thể lên rồi dùng khinh công phóng đi. Cậu chẳng biết làm gì hơn là nhắm tịt mắt lại cho đỡ sợ, tay thì cứ bám chặt lấy người hắn. Đến khi cậu mở mắt ra đã thấy bản thân đang di chuyển giữa những mái ngói đỏ son của hoàng cung, trên đầu là vầng trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng. Mỗi bước chân của Tầm Nhất như được đệm thêm gió trời, nhẹ nhàng lướt đi thật nhanh, thoáng chốc hai người đã ra khỏi hoàng cung.
Đến khi đôi chân chạm đất Ngọc Thiên Minh vẫn chưa khỏi hoàn hồn, cơ thể lâng lâng bay bổng cứ như đang ở trên trời. Cậu chẳng thể làm gì hơn là víu vịn lấy cánh tay săn chắc hữu lực của Tầm Nhất, giữ cho bản thân khỏi ngã. Cho đến khi lấy lại được thăng bằng, nhìn ra khỏi con hẻm nhỏ mà hai người đang đứng Ngọc Thiên Minh liền thấy phố phường tấp nập người qua lại.
Đêm Trung thu đèn hoa giăng treo rực rỡ, tiếng nói cười của dân chơi hội xôn xao khắp nơi, lại có âm thanh kèn trống của những gánh hát rong, đôi ba lời chào hàng của các chủ sạp hàng. Đôi mắt của Thiên Minh lấp lánh ánh sáng từ con đường nhộn nhịp ngoài kia phản chiếu lại, khiến cậu cảm thấy hưng phấn mong muốn được ra ngoài đó cùng vui đùa.
Bước chân không giữ được chủ liền tiến ra, Sở Vân Chính nhìn dáng vẻ háo hức mong chờ của cậu, ở phía sau lặng lẽ đi theo.
Hội đã về đêm nhưng chẳng hề ngớt người, ồn ã và náo nhiệt. Có những lúc bóng dáng của Thiên Minh lạc ra khỏi tầm mắt của Sở Vân Chính, khiến hắn mấy bận lo lắng.
"Như thế này đệ khỏi đi lạc được nữa." Hắn nắm lấy những ngón tay thon dài của cậu, bao trong bàn tay to lớn của mình, siết lại. Ngọc Thiên Minh dù không muốn lắm nhưng chưa kịp phản bác đã bị người kéo đi.
Giữa dòng người chen chúc xô đẩy, chẳng mấy ai để ý có hai nam nhân nọ đang nắm tay nhau cùng sánh bước.
Đến khi đôi chân của Thiên Minh đã mỏi, hội đêm cũng đi hết một vòng thì hai người cùng ngồi lại trong một tửu lâu, từ tầng hai nhìn xuống dòng sông chảy qua trước mắt, an tĩnh thưởng rượu.
"Rượu hoa quế này thơm thật." Thiên Minh nhấp một chút rượu cay nồng, hương thơm thoang thoảng qua cánh mũi đầy mê hoặc. Ánh mắt cậu nhìn xuống dòng sông sáng rỡ hoa đăng đang chầm chậm trôi, nhớ lại chuyện Hạ An đã căn dặn, nhẹ nhàng cất tiếng:"Đệ cũng muốn được thả hoa đăng."
"Đệ có ước muốn gì sao?" Sở Vân Chính chỉ rót rượu để đó mà không uống, chẳng biết là do hắn vẫn còn dư lại hơi men sau buổi yến tiệc hay là do say thứ khác, giọng đã hơi lạc đi so với thường ngày.
"Có chứ." Thiên Minh quay lại nhìn hắn, ánh mắt đau đáu một nỗi niềm:"Nhu Nhi nói giờ Ngọc quốc lũng loạn lắm, hoàng thượng không chăm lo dân chúng, khiến họ đói khổ bần hàn. Giờ nhìn thấy nhân dân Đế Đô có cuộc sống sung túc thế này, nghĩ lại thật thương người ở cố hương."
Nói đoạn cậu nâng chén uống cạn rượu, thứ đồ uống chứa men say này thật cay, người không quen như cậu mới vài chén đã ngà ngà, khuôn mặt ưng ửng đỏ:"Nếu có thể... đệ cũng muốn tạo phản, đánh chiếm Ngọc quốc."
Sở Vân Chính nghe đến mà sững sờ, không biết rằng vị công tử ngốc ngốc hiền hiền trước mắt mình đây trông thường có vẻ không màng thế sự, vậy mà chỉ chút hơi men đã khiến người sầu thảm. Hắn nhìn cậu, ánh mắt cũng có phần thương cảm, dẫu sao Điềm Đô công tử trước kia cũng là hoàng tử Ngọc Quốc, dù đã hiến thân cho Đế Đô thì sâu trong máu chảy vẫn là người Ngọc quốc, sẽ vì nhân dân mà đau lòng.
Nhưng không phải cứ có tình thương là sẽ có được quyền làm bậy. Thiên Minh định nâng chén rượu nữa nhưng bị Sở Vân Chính dành lấy uống sạch. Cậu nhìn hắn đầy hờn dỗi, ngược lại hắn rất bình tĩnh, còn có kiên nhẫn mà khuyên nhủ:"Đệ muốn tạo phản cũng cần phải có nhân quân, bằng không sao có thể thắng được?"
Ngọc Thiên Minh nghe thấy cũng hơi chột dạ, chẳng nói gì nữa, quay người nằm dài bên khung cửa sổ, khe khẽ thở dài:"Đúng vậy, không có thực lực, cũng không có quyền lực, đệ cứ mãi là kẻ bị vứt bỏ như vậy."
Vừa nói thì nước mắt cậu cũng lã chã rơi, chẳng biết là do men say hay là do tâm trạng quá mức tồi tệ nữa. Những lời này khơi gợi cậu nhớ lại chuyện trước khi xuyên không, từng sống cuộc sống khổ ải cùng cực mà chẳng biết than vãn với ai, nay được buông thả thì cứ xả ra hết.
Sở Vân Chính nghe cũng não lòng. Hắn là bậc quân vương, đáng ra phải luôn cứng rắn hành sự trước mọi việc, thế mà cứ gặp phải Thiên Minh là tâm lại mềm. Thấy nước mắt cậu rơi đày mặt mà vẫn cố nén tiếng, hắn lại càng thương, thế nào lại đến cạnh bên vỗ về:"Đệ còn có huynh đây, nếu đệ muốn huynh sẽ lấy Ngọc quốc về cho đệ."
Hắn cứ dỗ dành mãi, nhưng chẳng thấy Thiên Minh có phản ứng gì, đến lúc lay người cậu mới biết người đã ngủ say từ bao giờ.
Sở Vân Chính kéo cậu rời khỏi khung cửa sổ, để cậu tựa đầu vào vai mình, bàn tay vỗ nhè nhẹ trên tấm lưng gầy, khẽ thì thầm:"Lời ta đã hứa, nhất định sẽ làm được."
Trăng sáng vằng vặc trên nền trời cao thăm thẳm, vẻ mặt của Sở Vân Chính nghiêm lại, ôm lấy Thiên Minh, đưa cậu trở lại Vạn Hạnh cung.
Đêm trung thu sắp tàn.
Trên một đỉnh mái của Vạn Hạnh cung có hai bóng người áo đen đang đứng, lặng lẽ nhìn Sở Vân Chính đưa Thiên Minh vào phòng. Một trong hai người cất tiếng, giọng nói trầm lạnh quen thuộc:"Tỷ thực sự nghĩ hoàng thượng không có ý với tên ngốc đó sao?"
"Hà Tam." Bóng đen còn lại lên tiếng:"Hoàng thượng sẽ không bao giờ coi trọng một kẻ không có giá trị đâu."
Hà Tam lặng yên không nói gì nữa, ngước mắt lên nhìn trăng sáng. Y có nói gì thì người bên cạnh chắc chắn cũng nghe không lọt tai, huống hồ lại động chạm đến người trong tâm người đó.
Thật lâu y mới khẽ khàng cất tiếng tiếng:"Thu Nhị, có những thứ chúng ta không thể suy diễn theo cảm xúc của riêng mình được đâu."