Dương Xác ở bệnh viện dưỡng mấy ngày mới ra viện. Vết thương trên cổ y lúc đó đều làm các bác sĩ kinh sợ, nghi ngờ y bị dã thú gì đó tấn công. Trong thời gian nằm viện, Dương Xác không cho ai đến thăm mình. Bởi vì y không biết giải thích tại sao mình bị thương. Người thường xuyên cần mẫn tới thăm y ngoại trừ Nghiêm Hâm, chính là bạn cùng phòng của y, Tô Vân Vĩ.
Nghiêm Hâm vẫn luôn an ủi Dương Xác, “Cậu không cần cảm thấy có lỗi, cậu xem khoảng thời gian này có rất nhiều người mất tích, các chuyên gia nghiên cứu khoa học kia cũng nói là do con quái vật đó đang trả thù. Giờ nó đã bị bọn họ bắt đi rồi. Chúng ta làm như vậy là vì tốt cho mọi người. Ban đầu nó được tạo ra bởi phòng thí nghiệm, cũng trốn thoát từ phòng thí nghiệm. Giờ chúng ta chỉ là đem nó trở lại phòng thí nghiệm thôi.”Dương Xác nhìn lên trần nhà trắng như tuyết, trong đầu y tất cả đều là khuôn mặt thay đổi khác thường của đối phương đêm đó. Đôi mắt đỏ của Tịch Đăng dường như luôn ở trước mặt y, không tài nào rũ bỏ đi được.“Nghiêm Hâm, nó nói nó không giết người.”“Cậu tin những gì nó nói? Dương Xác, nhìn vào vết thương trên cổ cậu đi. Nếu không phải nhờ những chuyên gia đó, cậu đã chết ở trong tay nó rồi. Quên đi. Tớ đi mua một ít cháo cho cậu. Cậu nghỉ ngơi trước đi.” Nghiêm Hâm đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, Tô Vân Vĩ tới.Tô Vân Vĩ mang theo một ít trái cây và hoa, anh ta ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của Dương Xác một hồi rồi nói, “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”Dương Xác liếc nhìn Tô Vân Vĩ, “Tôi không biết sự giúp đỡ của tôi là tốt hay xấu.”“Đương nhiên là tốt rồi.” Tô Vân Vĩ nói, “Chúng tôi vì muốn bắt nó một lần nữa phải tốn biết bao nhiêu nhân lực và vật lực, rất nhiều người bị thương. Lần này đem nó quay trở lại phòng thí nghiệm là để ngăn nó lại làm tổn thương người vô tội.”Dương Xác cho biết vị trí của Tịch Đăng và giúp đỡ những chuyên gia nghiên cứu khoa học này là bởi vì những tin tức liên tiếp xảy ra sau khi Tịch Đăng biến mất mấy ngày nay. Rất nhiều người biến mất một cách khó hiểu. Cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Họ chỉ có thể đăng một thông báo tìm người.Ban đầu Dương Xác không liên tưởng sự mất tích của những người này với Tịch Đăng. Là do Tô Vân Vĩ, người đồng thời mất tích mấy ngày đã thú nhận với y về tất cả mọi chuyện.Tô Vân Vĩ thẳng thắn thừa nhận thí nghiệm của bọn họ và nói với Dương Xác, Tịch Đăng là thành quả thí nghiệm của bọn họ để khám phá tài nguyên biển sâu. Đây là một bí mật quốc gia. Vì vậy ngoại giới không biết điều này, nhưng Tịch Đăng đã trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm. Hơn nữa trong quá trình lẩn trốn đã làm rất nhiều người bị thương.“Mặc dù nó có ngoại hình giống con người, nhưng nó khác với con người. Bản năng động vật của nó mạnh mẽ hơn. Những người, những thứ mà nó cho là nguy hiểm, nó sẽ muốn tiêu diệt. Nếu chúng ta để cho nó ở bên ngoài càng lâu, quần chúng sẽ càng nguy hiểm. Lão sư của tôi đã từng bị nó tấn công ở trong nhà của chính mình. Camera theo dõi cũng không quay lại nó vào bằng cách nào. Dương Xác, nó rất nguy hiểm. Xin cậu hãy giúp chúng tôi.”Dương Xác rối rắm rất lâu. Y nhớ lại lần đầu tiên gặp Tịch Đăng. Đó là một tai nạn xe ngoài ý muốn, đối phương trườn ra khỏi xe. Kỳ thật, cảnh tượng đó đã chứng minh rằng nó rất nguy hiểm. Toàn thân của Tịch Đăng đều là bí mật. Dương Xác cũng không biết đối phương đang nghĩ gì. Đôi khi đột nhiên biến mất, đôi khi đột ngột xuất hiện. Mà khoảng thời gian Tịch Đăng biến mất kia, nó đã làm cái gì? Tại sao nó luôn mang theo máu mỗi khi xuất hiện?Lão sư cố vấn của Tô Vân Vĩ – Dung Diệc cũng đích thân đến tìm Dương Xác.“Dương tiên sinh, cậu yên tâm, nó là do chúng tôi một tay tạo ra, ở một mức độ nhất định, nó giống như con cái của chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm chuyện gì tổn thương nó.”Vì vậy, Dương Xác lựa chọn đưa Tịch Đăng trở lại phòng thí nghiệm.***Sau khi bác sĩ dặn dò về thời gian kiểm tra lại, cách băng vết thương và các biện pháp phòng ngừa thông thường, Dương Xác được xuất viện. Tô Vân Vĩ đưa y trở về nhà xong liền đi đến phòng thí nghiệm. Tô Vân Vĩ gần đây hiếm khi trở về nhà, gần như ngâm mình trong phòng thí nghiệm.Thỉnh thoảng Dương Xác hỏi anh ta về tình hình của Tịch Đăng. Tô Vân Vĩ trả lời, “Nó gần như không chịu hợp tác, nhưng lão sư của tôi vẫn một mực muốn trò chuyện với nó. Nó đã làm một vài chuyên gia bị thương. Lần trước, một sư huynh của tôi suýt chút nữa mất đi cánh tay.”“Các chuyên gia mất tích lúc trước đã tìm thấy chưa?”