Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 64: Phần đồng thoại – Vương quốc âm nhạc (3)




Sau khi Tịch Chu ăn no một trận lại cầm một con thỏ đã nướng, đưa cho bà cụ lúc trước.

Bánh ít đi, bánh quy lại, người khác đối xử tốt với cậu, đương nhiên cậu cũng nhớ ơn.

Tịch Chu ở lại trong rừng đến khi bầu trời tối đen mới trở về, trong lúc đó vẫn luôn nghĩ cách thu phục con ưng kia. Sau khi Tịch Chu trao đổi với hệ thống một phen liền tiến hành đủ loại huấn luyện cực kỳ tàn ác với con ưng này. Lược bỏ quá trình không nhắc tới, nói chung trước khi Tịch Chu rời khỏi, con ưng kia đã nhận cậu làm chủ.

Dùng cách nói đồng thoại hơn một chút là, con ưng kia bị khuôn mặt xinh đẹp và khí thế cường đại của Cordon thuyết phục, phục tùng cúi cái đầu kiêu ngạo của nó xuống.

Trên thực tế là Tịch Chu đau xót ngầm dùng hai mươi tích phân của cậu.

Chẳng qua may là ở thế giới trước cậu kiếm được không ít tích phân, ngoại trừ đủ cho cậu và ông xã bên nhau gần như cả đời ở thế giới này thì còn dư không ít.

Vì không để cho con ưng mình vừa kiếm được dễ dàng chết đi, Tịch Chu do dự cả buổi cuối cùng dùng năm tích phân đổi thuốc trị thương đặc hiệu, trực tiếp giúp cánh của nó khôi phục như ban đầu. Tay Tịch Chu thả lỏng, để nó trở về rừng.

Sau này chỉ cần Tịch Chu muốn kiếm đồ ăn, cậu sẽ đi tới nơi này huýt sáo. Hùng ưng nghe thấy tiếng sáo kêu gọi sẽ ném cho cậu một con mồi đã đươc mổ ngực xé bụng, để cậu ăn no nê.

Chờ sau khi Tịch Chu trở về liền bị mắng chửi một trận như dự đoán, cha và anh trai của nguyên thân đều muốn ra tay với cậu, chẳng qua bọn họ còn chưa ra tay đã khó hiểu té gãy mũi, hai người kêu la thảm thiết nhanh chóng đi tìm thầy thuốc điều trị.

Nhà bọn Cordon tuy không được tính là nguy nga lộng lẫy nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho dù ở thủ đô cũng là một gia đình có trình độ mức sống rất cao. Dưới tình huống như vậy, Tịch Chu hơi khó hiểu vì sao bọn họ lại khắt khe, cay nghiệt với Cordon như vậy, cho dù không biết hát, nhưng cũng là con trai và em trai của bọn họ.

Chẳng qua nói đi nói lại thì dáng vẻ của Cordon và hai cha con nhà này thật sự không giống nhau. Bề ngoài của Cordon thuộc loại cực kỳ xuất sắc, nhưng Duel và cha của bọn họ Berman thì lại bình thường đến có chút thần kỳ. Nếu như đặt ba người ở cùng một chỗ, người không biết nhất định sẽ không cho rằng Cordon và bọn họ là người một nhà.

Tịch Chu cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao trong bối cảnh truyện hệ thống cho cậu thì mẹ Cordon là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, không khác mấy với Cordon.

Cha con Duel sau khi trị liệu cái mũi của mình trở về hiển nhiên an phận không ít, bọn họ không cảm thấy tai nạn lúc nãy là do Cordon, nhưng cũng hiểu là hơi xui xẻo, cho rằng Cordon là sao chổi, cả ngày đều cách rất xa.

Tịch Chu không bị hai người kia quấy rối lại tự do hơn không ít, trong lúc suy nghĩ làm thế nào vào hoàng cung đã ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau.

Tịch Chu dựa theo thói quen của Cordon dậy thật sớm, bắt đầu nấu cơm.

Vốn Cordon dưới sự chèn ép của cha và anh trai cậu nên không dám ăn cơm một mình, phải đợi bọn họ cho phép mới dám ăn. Từ lúcTịch Chu tới đây, cậu không sợ hai cha con này chút nào, sau khi nấu cơm xong đầu tiên ăn no nê một trận, để cơm thừa lại trên bàn. Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều không nhìn ra.

Tịch Chu vẫn gõ cửa phòng hai người kia như cũ, gọi bọn họ rời giường.

Trong nhà này, Cordon gần như là người hầu, từ sau năm tuổi cậu không được đi học nữa, càng không nói tới ra ngoài chơi đùa.

“Có người ở nhà không?” Ngoài sân truyền tới tiếng gõ cửa.

Tịch Chu ra mở, phát hiện bên ngoài là một đội thân vệ của hoàng tộc. Ánh mắt Tịch Chu vẫn chưa phân biệt được những người này là thuộc hạ của quốc vương hay hoàng tử.

Tịch Chu ra dấu tay với bọn họ, hỏi bọn họ là ai.

Đội trưởng đội thân vệ một tay đập lên ngực, nghiêm túc thi lễ một cái, chỉ là trong ánh mắt lại hiện lên một chút khinh miệt không dễ nhận ra. Tịch Chu lại chú ý tới, chẳng qua cậu cũng chỉ lẳng lặng nhìn, đợi mấy câu sau của hắn.

“Chúng tôi phụng lệnh tới đưa thiếp mời.” Thị vệ đưa thiếp mời vào tay Tịch Chu.

Đó là một tấm thiệp màu đỏ mạ vàng, bên trên viết mời cậu tham gia yến hội hoàng cung.

Tịch Chu có chút khó hiểu, nhưng không ngờ là Duel còn khó hiểu hơn cậu chạy đến.

“Nó chỉ là một tên câm, sao các ngươi lại đưa thiếp mời cho nó? Nó là kẻ bị thần âm nhạc chán ghét vứt bỏ, mời hắn đến là sỉ nhục yến hội, chuyện này sẽ khiến thần linh tức giận! Các ngươi không sợ sau khi hoàng tử phát hiện sẽ trừng phạt các ngươi hay sao?” Duel cực kỳ không vui nói.

“Chúng tôi nghe theo lệnh mà làm” Thái độ thị vệ đối với Duel không khác mấy với Tịch Chu, vẫn là bề ngoài nghiêm túc, ánh mắt khinh thường. Chẳng qua hắn còn nói thêm vài câu, “Chúng ta phụng lệnh đưa thiệp mời cho tất cả thiếu gia tiểu thư có mái tóc màu vàng óng, bên trên yêu cầu bọn họ phải trình diện vào cùng ngày ở yến hội.”

Duel có một mái tóc màu nâu, độ sáng có chút ảm đạm. Hắn lập tức nóng nảy, “Là hoàng tử yêu cầu sao? Ngài ấy thích tóc màu vàng à?”

“Là yêu cầu của quốc vương.” Thị vệ đã hơi mất kiên nhân rồi, nói xong câu đó chào một cái liền đi.

Nghe thấy không phải hoàng tử yêu cầu, Duel an tâm. Nếu hoàng tử thích mái tóc màu vàng óng, không chừng hắn sẽ đi nhuộm tóc đó! Hoàng tử là một người vô cùng dịu dàng anh tuấn, hắn hi vọng trong yến hội có thể được nhìn trúng, trở thành thái tử phi của vương quốc Dolmane.

“Nghe nói quốc vương là một người cực kỳ hung tàn, ngài ấy mời mấy người có mái tóc vàng này đi nhất định là muốn tìm chút niềm vui, nghe nói ngài ấy còn ăn thịt người cơ.” Duel nhìn Tịch Chu, tràn đầy ác ý nói, “Tên câm như mày nhất định chưa từng được ăn, nói không chừng lần này gọi bọn mày đến là để chọn thức ăn. Nếu như chọn trúng mày, tuyệt đối mày đừng quậy phá, ngoan ngoãn nghe lời quốc vương là được rồi, bị quốc vương ăn cũng là vinh hạnh của mày, nhất định đừng phản kháng làm liên lụy bọn tao.”

Duel ngẩng cao đầu đi, mái tóc màu nâu lại vô cùng tương xứng với mấy đốm tàn nhang hai bên cánh mũi kia.

Tịch Chu không sợ hãi như trong tưởng tượng của Duel mà là quan sát thiếp mời một cái, khóe môi cong lên.

Đi mòn gót sắt không tìm thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn công.

Ban đầu cậu định trước yến hội mấy ngày mượn thiếp mời của Duel, chẳng qua làm vậy thì dù cậu có thể vào hoàng cung nhất định cũng có nguy cơ bị vạch trần bất kỳ lúc nào. Hiện tại thì tốt rồi, có thiệp mời chính thức là cậu có thể nghênh ngang vào trong hoàng cung, chỉ cần tìm một cơ hội lén trốn đi, ở lại thêm một đêm là được rồi.

Cư dân trong thủ đô đều có chút bất an.

Đội thân vệ hoàng tộc gõ cửa hơn phân nửa số gia đình trong làng, chỉ cần tuổi tác phù hợp thì nam nữ tóc vàng đều được cho biết phải đi tới yến hội, mệnh lệnh này còn do quốc vương đích thân ban xuống. Vốn lúc trước bọn họ đều đã nhận được thiệp mời đến yến hội của hoàng tử, đội thân vệ cũng không cần phải phát thêm một lần.

Nếu nói lúc bọn họ nhận được thiệp mời hết sức phấn khởi thì sau khi nhận được yêu cầu này tất cả đều hoảng sợ. Tuy bọn họ kính yêu quốc vương, nhưng cũng cực kỳ sợ hắn.

Mọi người truyền tai nhau quốc vương của họ vẻ mặt dữ tợn cả người tàn bạo, là một đao phủ máu lạnh giết người không chớp mắt, lúc trước hắn có vài vị thê tử cũng bị hắn giết chết vào đêm tân hôn sau đó ăn vào bụng, vậy nên đến nay hắn vẫn chưa có con. Chỉ có thể đưa con trai của hoàng đệ đến bên cạnh nuôi dưỡng, nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa.

Tất cả nam nữ tóc vàng đều sợ lần này quốc vương có hứng thú, muốn đổi một phương pháp ăn mới mẻ. Có mấy người còn nhỏ tuổi không nhịn được bật khóc, chết sống làm loạn không muốn đến tham gia yến hội của hoàng tử.

Cùng ngày, ngoại trừ các nam nữ trẻ tuổi tóc vàng ra thì đều trang phục lộng lẫy, nam tuấn khí bức người, nữ trang điểm xinh đẹp. Mà những cô gái chàng trai tóc vàng óng ánh còn lại thì ai cũng sắc mặt trắng bệch, đầu tóc rối bời, quần áo cũng có vẻ hơi rách nát, có lẽ là tìm rất lâu mới lục ra được dưới đáy hòm. Tịch Chu ăn mặc cả người rách rưới đứng trong đám người cũng không quá kỳ lạ.

Hiện tượng đối nghịch nhau này vô cùng nghiêm trọng, Tịch Chu càng nhìn càng cảm thấy cực kỳ có ý tứ.

Ngoại trừ những chuyện Duel nói với cậu, Tịch Chu cũng đã nghe không ít truyền thuyết về quốc vương, không chỗ nào không miêu tả hắn thành một nhân vật khủng bố tội ác tày trời. Chẳng những Tịch Chu không nảy sinh bất kỳ tâm tình mâu thuẫn với quốc vương này, trái lại ban đầu còn có chút tìm tòi nghiên cứu. Thủ đô dưới bàn chân của quốc vương, thân làm người đứng đầu một quốc gia không thể nào quốc vương chưa từng nghe thấy những lời đồn đãi này. Nhưng tới tận bây giờ cũng không thấy hắn tiến hành xử lý những lời bịa đặt đó, loại tình huống này chỉ có hai nguyên nhân có thể giải thích.

Một là quốc vương vô cùng rộng lượng, luôn duy trì thái độ thờ ơ với những lời đồn đãi này. Còn lý do khác là, Tịch Chu cảm thấy rất có thể những lời đồn đãi này rất có thể là do quốc vương cố ý truyền ra. Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao quốc vương làm vậy, nhưng không hiểu sao Tịch Chu lại có cảm giác như thế.

Sảnh tổ chức yến hội trong hoàng cung vô cùng hoành tráng, thảm trải sàn màu đỏ kéo dài trên đất, nối thẳng tới đài cao phía trung tâm. Kiến trúc xung quanh thì là một mảnh nguy nga lộng lẫy, tinh xảo đẹp đẽ quý giá, cực kỳ xa hoa xinh đẹp.

Đội cấm vệ hoàng thành đứng thành hai bên trái phải cung điện, mặc quân trang màu đỏ, bên người là trường kiếm sắc bén, mũ giáp trên đầu dựng lông chim thẳng đứng thật dài, thoạt nhìn cực kỳ uy phong. Giày da dưới chân họ khảm hai mảnh kim loại, lúc quan nghi lễ cao giọng hô “Hoàng tử đến”, đội cấm vệ đồng loạt giẫm hai chân, phát ra âm thanh đều đặn mà vang dội, một tiếng này giống như là tín hiệu, khiến nhóm người ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

“Đây là một khoảnh khắc tốt đẹp ~ đây là giây phút đáng hoan hô ~ hoa nhỏ ơi ~ hoàng tử sắp giá lâm ~”

Trung tâm cung điện, một cô gái mặc cung phục, đoan trang quý khí hát vang to rõ, lúc vừa hát xong một đoạn bài hát, đỉnh đầu của bọn họ liền xuất hiện rất nhiều cánh hoa hồng, uyển chuyển rơi xuống, phóng tầm mắt nhìn ra xa là một mảnh đỏ rực diễm lệ. Mà trên con đường được trải thảm đỏ trong đại sảnh lại có càng nhiều cánh hoa hồng hơn, chúng nó xoay vòng khiêu vũ, hợp thành một dáng vẻ reo hò.

Một thanh niên anh tuấn trang phục xa hoa đạp cánh hoa đi tới, phục sức hoa lệ và khí chất cao quý kia không cái nào không thể hiện hắn chính là nhân vật chính của yến hội này, hoàng tử điện hạ của vương quốc Dolmane.

Trong điện một mảnh hoan hô.

Ngay cả những nam nữ tóc vàng vốn có vẻ mặt đưa đám cũng tăng thêm một chút hy vọng.

Hoàng tử điện hạ của họ là người rất thiện lương dũng cảm, nếu như quốc vương thật sự muốn ăn thịt bọn họ, nhất định hoàng tử sẽ đứng ra, nghe nói quốc vương rất thương yêu hoàng tử, nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của ngài ấy, chỉ cần hoàng tử vừa mở miệng, chắc chắn bọn họ sẽ an toàn.

Nghĩ tới đây, mấy nam nữ tóc vàng lại không nhịn được hối hận. Bọn họ không nên ăn mặc thành dáng vẻ quê mùa xấu xí như vậy trong yến hội chọn phi của hoàng tử điện hạ, nếu hoàng tử chướng mắt bọn họ thì làm sao bây giờ! Nếu có thể trở thành hoàng tử phi, nhất định quốc vương điện hạ sẽ không xuống tay với bọn họ. Bọn họ rất có lòng tin về bản thân, cảm thấy chỉ cần quần áo xinh đẹp thì dựa vào hình tượng và khí chất của mình chắc chắn sẽ được hoàng tử nhìn trúng, nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn.

Khác với nam nữ tóc vàng tinh thần sa sút, mấy người khác lại vui vẻ nhẹ vuốt tóc và quần áo của mình, muốn dùng dáng vẻ xuất sắc nhất xuất hiện trước mặt hoàng tử.

“Thật vui khi mọi người có thể đến tham gia yến hội của ta.” Hoàng tử điện hạ đứng trên đài cao khom lưng với đám người tự phụ trong đại sảnh.

Ngay sau đó, hoàng tử điện hạ hát một bài hát ngắn, theo âm thanh êm tai phát ra, giữa không trung hiện lên rất nhiều pha lê trong suốt lóng lánh ánh xanh, cả cung điện lộng lẫy giống như trời sao.

Có người tò mò đưa tay ra, những ánh sáng xanh này liền nghịch ngợm nhảy tới đầu ngón tay của bọn họ, còn chưa cảm nhận được cảm giác gì, tia sáng kia đã tiến vào trong cơ thể của bọn họ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái một trận, tất cả khẩn trương và uể oải nhiều ngày kia đều biến mất, cực kỳ dễ chịu.

“Tạ ơn điện hạ!” Mọi người vui vẻ thi lễ với hoàng tử.

“Bắt đầu đi!” Hoàng tử vừa cười vừa nói.

Ca giả trong cung điện bắt đầu hát lên, theo tiếng ca trầm bổng du dương, đủ loại thức ăn theo thứ tự bay vào, vững vàng hạ xuống trên bàn tiệc.

Món ăn bày biện tinh mỹ, hương vị xông vào mũi, con sâu tham ăn trong người không khỏi bị đánh thức.

Người tới tham gia yến hội đều không phải vì đồ ăn, hoàng tử phi mới là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, bọn họ muốn mượn cơ hội hiếm có lần này cho hoàng tử thấy giọng hát đặc sắc và kỹ thuật khiêu vũ của mình.

Sau khi cung điện vang lên âm nhạc du dương, một thiếu niên xinh đẹp dẫn đầu lướt vào sàn nhảy, tiếng hát trong vắt vang lên. Thanh âm của hắn tươi đẹp như vậy, giống như chim oanh xuất cốc, thanh thúy êm tai.

Ánh mắt của hoàng tử điện hạ lập tức bị hắn hấp dẫn.

Những người khác trong điện cũng kịp phản ứng, hơi vội vàng muốn tiến vào sàn nhảy.

Lúc này, một người đàn ông thân hình cao lớn oai hùng đi ra từ phía sau điện, cao quý uy nghiêm, khí thế cường đại trên người lập tức khiến cả cung điện yên tĩnh lại.