Khoái Xuyên Chi Nhiệm Vụ Kỳ Quái

Chương 102: Thế giới hiện thực (23)




Một chiếc xe tải dừng lại trong khu an toàn có chút vắng lặng, bên trong có không ít người của chiến đội. Người xung quanh thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán.

“Tôi thấy mấy người này hình như là quân đội dưới trướng trưởng khu, không ra ngoài khu an toàn, sao lại chạy tới đây?”

“Nhìn hướng thì có lẽ là đến khu đông, khu đông cũng không có đường ra ngoài, bọn họ đến đó làm gì? Còn mang theo nhiều vũ khí như vậy?”

Một chiếc SUV đi theo phía sau xe tải, trên xe là mặt kính mờ, người bên ngoài không nhìn rõ bên trong, nhưng người bên trong lại có thể nhìn thấy không sót thứ gì. Ngô Chấn ngồi bên trong, nhìn đám người xem náo nhiệt bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Hắn vốn định lặng yên không tiếng động giải quyết đội của Tịch Chu, nhưng hiện tại chuyện này càng làm càng lớn, dọc đường đi tất cả mọi người đều biết bọn họ đến khu đông, nếu lúc này giết bọn Tịch Chu, nhất định mọi người sẽ liên tưởng chuyện này với hắn, căn bản không thể nào giải quyết hết phiền phức.

“Trưởng khu, nếu không thì cứ mặc kệ đi?” Tài xế là tâm phúc của Ngô Chấn, tâm tư của Ngô Chấn, hắn đều biết rõ ràng.

Mâu sắc Ngô Chấn ám trầm, có chút phiền não vuốt ve ngón tay, “Nếu lần này bỏ qua cho bọn họ, vậy rất có thể số vắc-xin còn lại sẽ rơi vào tay người khác.” Vắc-xin phòng bệnh có thể giải quyết vi rút tang thi, thứ như thế, chỉ mình hắn nắm giữ là đủ rồi. Nhất là dưới tình huống còn có một Lý Kiến Quốc đang nhìn chằm chằm.

“Nói với Tôn Thanh, để hắn nghĩ cách để đám người Tịch Chu đến nhà xưởng phía đông để giao dịch.”

“Đội trưởng Tịch, lại gặp mặt.” Người đàn ông trung niên, cũng chính là Tôn Thanh, mang theo chút nịnh hót quá mức vui vẻ nói, “Chuyện buổi sáng thật có lỗi, hy vọng ngài không để trong lòng.”

“Ông khách sáo quá.” Tịch Chu bắt tay với hắn, nhìn về chiếc xe tải phía sau hắn, “Chỉ là hai trăm khẩu súng và năm mươi ngàn viên đạn, phải dùng tới chiếc xe tải lớn như vậy sao?”

“Khu an toàn cũng không bình yên, bởi vì vật phẩm giao dịch quá quý giá nên chúng tôi cần người để bảo vệ.” Tôn Thanh nói, sau khi nói xong lập tức nhớ lại chuyện lúc sáng, vội vàng tăng thêm một câu, “Chẳng qua ngài yên tâm, người của chúng tôi cũng không nhiều.”

Tịch Chu từ chối cho ý kiến, “Trưởng khu Ngô đâu?”

“Trưởng khu ở trong chiếc xe việt dã phía sau, lập tức tới ngay.” Tôn Thanh nói, “Nhưng đội trưởng Tịch, chúng tôi có một yêu cầu nho nhỏ, địa điểm giao dịch có thể đổi thành nhà xưởng bỏ hoang ở phía đông không?”

Tịch Chu khiêu mi, “Tại sao?”

Tôn Thanh cười khổ một tiếng, “Ngài cũng biết thân phận của trưởng khu là gì, nếu như bị người khác nhìn thấy giao dịch thứ quan trọng đến thế ở đây, nói không chừng còn gây ra phiền phức gì đó. Hơn nữa không chỉ riêng trưởng khu, còn cả đội trưởng Tịch ngài, nếu người khác biết trong tay ngài có vắc-xin phòng bệnh chống vi rút tang thi, ngài muốn sống yên ổn chỉ sợ cũng không dễ dàng gì. Về phần vấn đề an toàn ngài không cần lo lắng, chúng tôi không mang nhiều người, hơn nữa nhà xưởng cách đây cũng không xa.”

Tịch Chu suy tư một chút, “Được rồi.”

Tôn Thanh mừng thầm, không lộ ra mặt, “Đã vậy, tôi sẽ lái xe tải qua. Đội trưởng Tịch có cần quá giang xe không?”

“Vậy thì không cần.” Tịch Chu xua tay, “Mấy người chờ tôi một chút.” Qua khoảng chừng mười phút, Tịch Chu và Kê Hạo cùng một hàng hai mươi người lái ba chiếc xe đi theo xe tải phía trước, cùng nhau lái vào trong nhà xưởng bỏ hoang phía đông.

“Trong đội ngũ của bọn họ có hai người dị năng cấp bốn và một người dị năng cấp năm.” Sau khi vào cửa, Kê Hạo nhỏ giọng nói với Tịch Chu, “Một mình ta không phải là đối thủ của ba người bọn họ.”

“Bạch Diễm đâu rồi?”

Khóe miệng Kê Hạo hơi cong lên, “Nó ở trên nóc nhà.”

Tuy thực lực hiện tại của Kê Hạo không thể giải quyết ba người này, nhưng Bạch Diễm thì không có bất cứ vấn đề gì, đừng nói là ba người dị năng này, hủy diệt cả khu an toàn cũng chỉ cần nhấc móng một cái.

Bạch Diễm có chút nhàm chán liếm móng vuốt, hướng về phía ánh sáng mặt trời có chút chói chang, liếc mắt. Bên dưới chỉ có mấy con gà bệnh thì cần gì phải lo lắng, chờ thời cơ gì nữa, dứt khoát diệt sạch bọn họ không phải là xong rồi sao? Chủ nhân đã sống mấy đời rồi, thì ra tất cả quả đoán quyết tâm đều biến mất sạch sành sanh, bộ dạng do dự không quyết này thật khiến người ta ghét bỏ.

Bạch Diễm thở dài, tìm một vị trí thoải mái trên nóc nhà làm ổ, ngửa người bắt đầu phơi nắng.

Đúng lúc này, lỗ tai Bạch Diễm khẽ động, cảnh giác nhìn khu đất trống phía tây, sau khi nhìn hai giây, cơ thể nhảy vụt lên, chui vào trong thùng sắt bên cạnh. Sau khi Bạch Diễm chui vào không bao lâu, một người lén lút leo lên, trong tay cầm một khẩu súng ngắm, sau khi lặng yên không tiếng động đi vài bước, ngắm súng ngay một khe hở chỗ nóc nhà.

Bạch Diễm nhe răng nở nụ cười, đúng lúc bản thân đang buồn chán, không phải đây là một món đồ chơi đưa tới cửa hay sao?

Xe tải lái đến bên cạnh nhà xưởng, có mười người lục tục nhảy xuống, khiêng từng rương vũ khí xuống dưới, trưởng khu Ngô cũng bước xuống từ chiếc xe việt dã phía sau.

“Trưởng khu Ngô.” Tịch Chu đi qua lên tiếng chào, “Hiện tại giao dịch chứ?”

Ánh mắt Ngô Chấn dời về phía cái valy trong tay Tịch Chu, “Nhân viên nghiên cứu của chúng tôi cần kiểm tra thử vắc-xin phòng bệnh mà cậu cung cấp.”

“Không thành vấn đề.” Tịch Chu mở valy trước mắt bao người, cầm một ống ra, ném thẳng tới nhân viên nghiên cứu mặc áo blu trắng bên cạnh. Nhân viên nghiên cứu hoảng sợ nhào đến, suýt chút nữa vắc-xin phòng bệnh từ trong kẽ tay rớt xuống.

Ngô Chấn tức giận, “Đội trưởng Tịch, sao cậu có thể trực tiếp ném vắc-xin phòng bệnh quý giá như vậy?”

Tịch Chu áy náy nhún nhún vai, “Xin lỗi, động tác theo quán tính, may là thân thủ nhân viên nghiên cứu của ngài không tệ, nếu không lần này tôi chỉ có thể giao dịch hai ống vắc-xin phòng bệnh với ngài rồi.”

Ngô Chấn gắng gượng kìm chế cơn giận của mình, không phát tác ra. Đúng vậy, hiện tại không thể xúc động, vắc-xin phòng bệnh chỉ có mấy ống như thế, nếu không chú ý, có thể vẻn vẹn mấy ống này đều bị phá hủy mất, hắn phải kiên nhẫn. Chỉ cần đồ đã đến tay, hắn muốn làm gì thì làm nấy.

Nhân viên nghiên cứu rút một phần thuốc từ ống nghiệm quý giá ra, vào trong xe làm xét nghiệm, chỉ chốc lát sau, khuôn mặt nghiên cứu viên ửng đỏ đi ra, kích động gật đầu với Ngô Chấn. Trong lòng Ngô Chấn thả lỏng, “Chúng tôi đã nghiệm xong vắc-xin phòng bệnh, đây là súng và đạn đội trưởng Tịch muốn, bây giờ chúng ta giao dịch.”

Tịch Chu cười, “Trưởng khu quả nhiên sảng khoái.” Dứt lời, Tịch Chu phất tay, ý bảo mấy người sau lưng dời mấy rương vũ khí vào trong cốp sau xe của bọn họ.

Ngô Chấn nhìn valy trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng và tàn nhẫn, hắn nháy mắt với người phía sau, sau đó thản nhiên lùi về sau mấy bước. Thanh niên sau lưng hắn gật đầu, tay giấu sau lưng ra hiệu, rất nhanh, ba người dị năng cao cấp bọn họ mang tới đã chuẩn bị kỹ càng.

Đúng lúc này, một vật nặng ầm một cái từ trên nóc nhà rơi xuống.

Mấy người vốn đang tập hợp dị năng giật nảy mình, vô thức tản dị năng trong tay mình đi. Mọi người nhìn về phía vật nặng, phát hiện ra là một người, máu me đầy mình, vô cùng thê thảm. Vẻ mặt thanh niên chỉ huy có chút khó coi, đó là lính bắn tỉa bọn họ sắp xếp trên nóc nhà, sau lại biến thành bộ dạng hiện tại?

Bọn Đỗ Việt đã giơ súng trong tay lên, phòng bị chỉa về phía đám người Ngô Chấn. Tịch Chu vuốt vuốt súng trong tay, chỉ vào tay súng bắn tỉa kia, nhìn về phía Ngô Chấn, “Trưởng khu Ngô, đây là người của ông à?”

Sắc mặt Ngô Chấn trầm xuống, vừa muốn hạ lệnh giết chết mấy người này, bên ngoài lại truyền đến một trận huyên náo.

“Trưởng khu, hôm nay náo nhiệt thế.” Lý Kiến Quốc cười ha hả đi tới, “Tôi nghe nói ngài gióng trống khua chiêng chạy về phía khu đông, tôi sợ ngài có phiền phức gì cần tôi hỗ trợ, vậy nên lập tức chạy tới. Sao thế, gặp phải sát thủ hả?”

Lý Kiến Quốc nhìn về phía tay súng bắn tỉa co quắp trên đất, giơ tay lên dứt khoát cho một súng, “Trưởng khu ngài quá nhân hậu rồi, chiếu cố người một nhà nhiều thêm chút thì cũng thôi, sao gặp sát thủ cũng nhân từ như vậy.”

Vẻ mặt Ngô Chấn có chút khó coi, khi nhìn thấy hai người dị năng sau lưng Lý Kiến Quốc, con ngươi co rụt lại. Một người dị năng hệ hỏa cấp năm, một người dị năng hệ lôi cấp bốn. Ngón tay Ngô Chấn phẩy phẩy một cái, nhanh chóng che giấu tâm tình của bản thân, cau mày nói, “Lai lịch của hắn vẫn chưa rõ ràng, sao anh lại trực tiếp giết hắn?”

“Trên nóc nhà có thể còn đồng bọn, hiện tại đi dò xét vẫn còn kịp.” Lý Kiến Quốc khoát tay ra hiệu cho phía sau, có mấy người nhanh chóng nhận lệnh chạy ra ngoài.

“Trước không nói chuyện này” Lý Kiến Quốc tràn đầy phấn khởi nhìn cái valy trong tay Ngô Chấn, “Trong tay trưởng khu ngài là gì thế?”

“Chẳng qua chỉ là hai cây cỏ linh chi mà thôi” Ngô Chấn bình tĩnh nói, “Tôi và đội trưởng Tịch lén lút giao dịch với nhau, phó trưởng khu Lý cần gì quan tâm đến vậy.”

Lý Kiến Quốc sờ sờ cằm, có chút hứng thú nhìn valy, Ngô Chấn đưa valy cho nhân viên nghiên cứu bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc đi tới đối diện Tịch Chu, “Cuối cùng người này ở đâu ra tôi sẽ tra rõ ràng.”

“Lúc nãy là tôi hiểu lầm trưởng khu rồi, thật sự xin lỗi.” Tịch Chu bắt tay với Ngô Chấn, “Nếu giao dịch đã xong, chúng tôi đi trước đây.” Mấy rương vũ khí đã được bọn Đỗ Việt nhét vào trong xe việt dã, tất cả nhanh chóng lên xe, rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.

Ngô Chấn liếc mắt nhìn Lý Kiến Quốc, không mặn không nhạt nói một câu, “Phó trưởng khu Lý rất an nhàn thoải mái nhỉ, chẳng qua tôi chỉ ra ngoài một lúc, anh đã tới đây xem náo nhiệt.”

“Hiện giờ trong khu an toàn có chút không yên ổn, nếu trưởng khu ra ngoài gặp chuyện gì ngoài ý muốn, vậy phó trưởng khu là tôi đây mang tội rất nặng. Vì an toàn của trưởng khu, đương nhiên tôi phải cẩn thận một chút.”

Ngô Chấn ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu với Lý Kiến Quốc, “Vậy thì cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Lý Kiến Quốc cười ha ha một tiếng.

Sau khi Ngô Chấn xoay người vẻ mặt hắc trầm như sắp chảy ra nước, lần này không thể giải quyết bọn Tịch Chu, sau này muốn làm chỉ sợ cũng khó khăn. Sau khi lên xe, Ngô Chấn trầm giọng nói với Tôn Thanh, “Đi điều tra thử xem có phải Lý Kiến Quốc cũng biết chuyện vắc-xin phòng bệnh hay không.” Lý Kiến Quốc tới đúng lúc như vậy, tuyệt đối không thể nào là trùng hợp.

Trên xe.

“Phó trưởng khu kia đến rất đúng lúc.” Vẻ mặt Mục Kiệt hưng phấn chơi đùa khẩu súng trong tay mình.

“Có thể không đúng lúc được sao, chậm chút nữa, có thể ông ta sẽ không lấy được vắc-xin phòng bệnh.” Đỗ Việt nhận lấy súng trong tay Mục Kiệt, nạp đạn cho hắn, “Ngày mai lúc ra khỏi thành giết tang thi có thể dùng cái này.”